Nhìn những bộ quần áo trước mặt, khuôn mặt Tống Lộc Bách thoáng hiện lên một tia hài lòng.
"Những thứ này đều là... anh chọn sao?" Biểu cảm của Tống Lịch Kiêu có chút kì lạ.
Nghe vậy ánh mắt anh ngừng lại lạnh nhạt nói: "Anh chỉ bảo cậu ta chuẩn bị, là cậu ta tự mình quyết định đặt nhiều như vậy."
"Tổng giám đốc Tống, không phải anh nói màu càng nhiều càng tốt, quần áo càng nhiều càng tốt, mang đến càng sớm càng tốt hay sao?" Từ Thừa tràn đầy oan ức, nhất thời không nhịn được lên tiếng biện bạch cho bản thân: "Vẫn còn một phần chưa được giao tới, có thể buổi chiều sẽ tới."
Quay lưng lại phía đám đông, Tống Lộc Bách nhắm mắt lại, gân xanh trên trán giật giật.
Nhiều chữ "càng" như vậy thành công khiến cả phòng khách trở nên yên tĩnh.
Giây tiếp theo Tống Lịch Kiêu vỗ đùi cười ra tiếng: "Được đó anh trai, không nghĩ tới anh lại có mong muốn mua sắm mãnh liệt đến như vậy, nếu không phải phòng khách không đủ rộng để anh bày ra, cũng là từ trước đến giờ không có ai làm em gái của anh nên anh mới không bộc lộ bản chất. Ngay cả gu thẩm mỹ của anh cũng quá ngay thẳng và quá cường điệu rồi. Dù Diểu Diểu có dễ thương đến đâu, cũng không thể bị anh hủy hoại như vậy được."
"Đâu có tệ như con nói đâu!" Tống Tất Xích nói: "Ba cảm thấy cũng khá đẹp, cô gái nhỏ nên mặc những loại quần áo màu sắc tươi đẹp như vậy, trông năng động và tràn đầy năng lượng."
Tống Lịch Kiêu vẫy vẫy tay, khẽ cười một tiếng: "Thì ra phẩm vị này cũng có thể di truyền."
"Nói như vậy thì con không phải là con của ba rồi?"
"Được rồi, được rồi, mọi người nói đi đâu vậy." Chu Huệ bất lực, buồn cười giảng hòa: "Nhưng mà Lộc Bách, những quần áo chúng ta mua cho Diểu Diểu vẫn còn chưa mặc hết, đâu đến lượt con mua, hơn nữa con còn mua rất nhiều quần áo như vậy, người ta không biết còn tưởng rằng con mua cả cửa hàng rồi chuyển về nhà."
Tống Lộc Bạch không có biểu cảm gì: "Vậy để đây đi."
"Còn có." Tống Diên Từ cười một tiếng, không bỏ qua cơ hội hiếm có này để chọc anh: "Anh có biết Diểu Diểu mặc kích cỡ quần áo nào không? Lỡ như đều không vừa thì phải làm sao?"
Từ Thừa nhận được cái ánh mắt lạnh lùng của tổng tài nhà mình, ngay lập tức cột sống thắt chặt, anh ta run rẩy trả lời: "Tôi đã chuẩn bị nhiều kích cỡ khác nhau cho từng kiểu dáng, nếu không hài lòng với quần áo may sẵn cũng có thể tùy chỉnh chúng."
Anh ta đã tận tai nghe thấy những lời "nói xấu" tổng giám đốc Tống, liệu hôm nay anh ta có bị cuốn gói ra ngoài không.
May mắn khi anh ta nói xong, cảnh tượng chết chóc đã được xóa bỏ.
"Không tệ." Tống Tất Xích gật gật đầu: "Lộc Bách có lòng rồi. Diểu Diểu, hay là con để dì Huệ giúp con chọn vài bộ đi?"
Kể từ khi hàng chục bộ quần áo được mang vào biệt thự, Chân Diểu luôn âm thầm trốn trên sofa, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của cô.
Giây tiếp theo sau khi Tống Tất Xích nói xong, dường như cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía mình.
Chân Diểu ngồi dậy cười khan: "Đều nghe theo chú ạ."
Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới Tống Lộc Bạch sẽ đem tới bảy mươi mấy bộ quần áo, hơn nữa chỉ là một phần thôi! Mặc dù cô chưa nhìn thấy quần áo nhưng dựa vào phản ứng của mọi người chắc là cũng không quá....
Nhưng dù sao cũng là ý tốt nên cô nói thêm một câu: "Cảm ơn anh Lộc... cảm ơn anh."
Lông mày của Tống Lộc Bách nhảy lên, giây tiếp theo nghe thấy giọng Tống Lịch Kiêu đột nhiên tăng âm lượng: "Anh?! Diểu Diểu sao em lại đối đãi khác biệt như vậy, dựa vào đâu mà gọi anh ấy đặc biệt như vậy?"
"Có ý kiến sao?" Anh liếc nhìn qua.
Tống Tất Xích cau mày: "Được rồi, cái này có gì đâu mà phải cãi nhau, nếu như con không thích Diểu Diểu gọi tên con, vậy để Diểu Diểu trực tiếp gọi con và Diên Từ là anh hai và anh ba đi."
"Không được." Tống Lịch Kiêu càng không vừa ý: "Cái xưng hô này cũng quá khó nghe rồi, làm gì thân mật như là 'anh Lịch Kiêu'."
"Diểu Diểu cũng lười để ý đến con rồi." Châu Huệ liếc cậu ta, xoay người chọn quần áo.
Bà ấy chọn ra bảy hoặc tám bộ đơn giản một chút từ trong đống quần áo lớn và đặt chúng vào phòng thay đồ của Chân Diểu.
Phần còn lại bỏ vào kho, những thứ chưa kịp gửi đến cũng bị Chu Huệ làm chủ từ chối.
Trong lòng Chân Diểu vẫn chưa buông lỏng, dù sao cô vẫn phải tìm cơ hội trả lại thẻ ngân hàng.
Chọn xong quần áo, Chu Huệ ngồi xuống uống trà hoa vừa pha, vừa từ tốn nói chuyện với cô về các kế hoạch cho tháng tới - sinh nhật của cô đang đến gần và họ muốn tổ chức một bữa tối mừng tuổi cho cô.
"Sau lễ đón sinh nhật, chú của cháu và dì sẽ đi Úc nghỉ đông. Cháu chỉ có thể sống chung với ba người anh trai. Bình thường bọn nó đều bận rộn công việc riêng, cháu có thể phải chuyển đến chỗ bọn nó để bọn nó chăm sóc cho cháu."
Chân Diểu không nói rõ được tin tức nào quan trọng hơn, sau khi định thần lại cô nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình: "Dì Huệ, sinh nhật thì mọi người cùng nhau ăn cơm là được rồi, sau khi dì và chú đi Úc cháu cũng có thể tự mình sống ở đây, trong nhà còn có rất nhiều người làm, cháu có thể tự mình chăm sóc bản thân."
"Dì làm sao mà yên tâm được đây? Lộc Bách bọn nó cũng không có khả năng để cháu ở đây một mình. Nếu như chúng ta thật sự để cháu ở lại một mình, nói không chừng nhà họ Tưởng sẽ mang cháu trở về, dì không cam lòng."
Đây quả thực là một vấn đề... Chân Diểu do dự: "Nhưng như vậy có làm phiền đến các anh không ạ?"
"Diểu Diểu em nghĩ anh như vậy hả?" Tống Lịch Kiêu giả bộ đau lòng thở dài, bồn chồn đưa tay ra bóp mặt cô: "Yên tâm, anh cầu còn không được."
Tống Lộc Bách và Tống Diên Từ cũng không có ý kiến, Chu Huệ ngồi thuyết phục một hồi, cuối cùng hai chuyện này đều được quyết định như vậy.
"Còn một tháng nữa mới đến lễ mừng sinh nhật, Diểu Diểu có cảm thấy buồn chán không? Hay là tìm chút việc gì khác để gϊếŧ thời gian đi?" Tống Tất Xích gợi ý: "Ví dụ như mời một gia sư đến cùng cháu học một thời gian, học hay không học đều không quan trọng."
Chân Diểu mỉm cười: "Cháu sao cũng được ạ."
"Vậy muốn học cái gì?"
Cô ngây người một lúc, trong lòng âm thầm giấu đi câu trả lời mà mình muốn nhất, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười với mọi người.
"Trước học tiếng anh đi, cháu hiện giờ không nhìn thấy, những môn khác đối với cháu cũng khá khó."
Điểm hiu quạnh đó chỉ được che giấu bằng đôi mắt vô hồn của cô, và hầu như không ai nhận ra.
*
Sau khi đưa đồ xong thì Từ Thừa ngồi trên xe bên ngoài biệt thự đợi một lúc, không bao lâu sau thì người từ bên trong bước ra.
Anh ta bước xuống xe, đi vòng qua kéo cửa ghế sau, Tống Lộc Bách khoác áo vest vào cánh tay, giơ tay kéo kéo cổ áo sơ mi rồi lên xe.
Cửa sổ xe hơi từ từ kéo lên, ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới.
Trong xe vô cùng yên lặng.
Tống Lộc Bách trầm mặc, ánh mắt nhìn chăm chú vào văn kiện trên chân, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Xe chạy dọc theo con đường dài và rộng bên ngoài khu biệt thự đến cổng, hàng cây cao thẳng tắp hai bên đường đổ bóng lá lên cửa kính xe, những bóng đen ấy hờ hững trên đôi mi che mất đi đôi mắt của anh.
"Từ Thừa."
"Tổng giám đốc Tống." Tinh thần Từ Thừa khẽ rung động.
"Điều tra Chân Diểu."
"Chân tiểu thư?" Từ Thừa nuốt xuống nghi ngờ: "Được, tôi hiểu rồi."
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, có tiếng lật giấy ở băng ghế sau, nhưng sau đó là một khoảng lặng im lặng kéo dài.
Tống Lộc Bách nhắm mắt, nghĩ đến thái độ thất lễ của mình tối qua, anh không khỏi đưa tay lên bóp chặt đôi lông mày đang cau lại.
Buổi chiều Chân Diểu hay vào phòng chợp mắt một chút, nên thường sau khi ăn cơm trưa xong sẽ không có ai đến làm phiền cô.
Một giai điệu nhẹ nhàng không có lời thoại truyền ra từ chiếc điện thoại di động đặt ở một bên, Chân Diểu lần mò lấy từ trong hộp ra một chiếc hộp cũng không quá nhỏ, trên tay thậm chí còn có cảm giác hơi nặng.
Cô đặt ngón tay lên nắp hộp, quỳ trên mặt đất im lặng một lúc rồi mới từ từ đẩy nắp hộp ra.
Mùi thuốc màu khuếch tán trong phạm vi không khí nhỏ.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào đầu bút vẽ, vai của Chân Diểu đột nhiên gục xuống, đầu cúi xuống và áp trán vào tường để chống đỡ cơ thể.
Hốc mắt hơi nóng nhưng cô không thể khóc được, sự tủi thân và yếu đuối quấn lấy cả người cô như một màng nhựa, ngăn cách cô với khoảng không gian bên ngoài.
Hội họa đã ở bên cô nhiều năm, thậm chí còn trở thành một phần không thể thiếu trong giấc mơ của cô, nhưng hiện tại cô không nhìn thấy được, người mù làm sao có thể vẽ được?
Một lúc sau, Chân Diểu bỗng nhiên chợt thở dài nhẹ nhõm.
Khi tai nạn xảy ra, trên xe có ba người nhưng cuối cùng chỉ có một mình cô sống sót, ngoại trừ bị mù thì không để lại di chứng gì, nhưng cha mẹ cô đã rời xa cô mãi mãi, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về điều đó.
Quá tham lam và vô ơn. Mặc dù cô không muốn phần "biết ơn" này một chút nào.
Cô cười cười, đóng nắp lại và đặt cái hộp vuông về chỗ cũ.
Sau khi ngủ trưa, Chân Diểu ra ngồi ngoài vườn để cho tỉnh táo, cô đang ngồi trên xích đu đeo tai nghe, trong đó có một đoạn đối thoại của một bộ phim nào đó.
Những bộ phim mà cô "nghe" là trước khi bị mù đã từng được xem, để khi mỗi câu thoại vang
lên, hình ảnh tương ứng sẽ hiện ra trong đầu cô, như thể cô thực sự có thể nhìn thấy nó, mà không cảm thấy đến mức quá thất vọng.
Chân Diểu nghe đến say mê thì bỗng nhiên cảm thấy như có ai đó gọi tên cô. Chưa đợi cô kịp phản ứng thì có gì đó đã chạm vào tóc mai của cô, cô ngứa ngáy theo phản xạ muốn trốn tránh thì bên tai đột nhiên trống rỗng.
"Diểu Diểu." Giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng của người đàn ông đã thay thế lời thoại của nhân vật trong phim: "Dọa em rồi hả?"
"Anh Diên Từ." Cô quay lại cười cười tháo tai nghe xuống: "Anh đang gọi em hả?"
Tống Diên Từ cười: "Ừm, có đồ muốn cho em, anh dẫn em qua đó."
"Là gì vậy?"
"Giữ bí mật trước đã, tới đó rồi em sẽ biết."
Tống Diên Từ dắt cô đến bên kia khu vườn, lúc dừng lại Chân Diểu mơ hồ nghe thấy có tiếng gì đó bị gió thổi chuyển động lên xuống nhưng biên độ không lớn.
"Diểu Diểu, em dùng tay sờ thử đi."
Nghe vậy, Chân Diểu chậm rãi đưa tay lên sờ về phía trước, thứ mà cô chạm vào là tấm vải mềm được đỡ bởi thứ gì đó ở lưng. Cô lại sờ mặt bên, nhưng phát hiện ra cô không thể chạm vào đường viền của tấm vải.
"Nó là một tấm vải lớn? Dùng để làm cái gì?" Cô không hiểu.
Tống Diên Từ nhét vào tay cô một thứ lạnh lẽo: "Đây là súng phun, trước mặt là một tấm vải dùng để vẽ tranh sơn dầu của em."
Chân Diểu ngẩn ra vài giây, khó tin quay đầu sang một bên: "Vải vẽ tranh sơn dầu?"
"Không phải em luôn muốn học hội họa sao? Như thế nào, có muốn thử không?"
"Nhưng em..." Cô kìm nén giọng nói hơi cao lên, cúi người đặt những thứ trên tay xuống: "Em không nhìn thấy, không thể nào vẽ được."
"Cho nên anh đã không chuẩn bị bút và giấy thông thường cho em. Dù em nhắm súng phun sơn ở đâu thì cuối cùng nó sẽ rơi trên tấm vải vẽ."
Chân Diểu sững sờ, sau một lúc mới nói: "Trước đây có một họa sĩ đã làm qua việc này, em còn đi xem triển lãm đó."
Lúc đó phòng triển lãm đầy những tấm vải trắng cao và nhiều màu sắc phối hợp, không hài hòa va chạm bắn tung tóe, cuối cùng rơi trên vải và nhuộm thành một cuộn tranh độc đáo.
"Thử xem!" Động tác của Tống Diên Từ nhẹ nhàng và chắc chắn khiến cô phải cầm lại khẩu súng phun, sau đó có lẽ là để giảm bớt căng thẳng, nửa đùa nửa thật nói: "Vốn dĩ anh không nghĩ đến cái này, muốn tặng cho em cái gì đó, vẫn là Tống Lộc Bách nói cho anh và Lịch Kiêu biết thứ em cần nhất là gì."
Tống Lộc Bách? Chân Diểu ngạc nhiên.
Thứ cô cần nhất... là gì sao? Quả thực cô cũng rất thích những chiếc váy và những thứ đó, nhưng đơn thuần chỉ là vì tất cả đều do bọn họ tặng cô, là bọn họ quan tâm và để ý đến cô.
Nhưng thực sự đối mặt với món quà trước mặt này, cô thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
"Cái này là do anh ấy đề nghị sao?"
"Xem như là vậy." Tống Diên Từ buồn cười nói: "Con người anh ấy chính là như vậy, cho dù là nói muốn nói những lời tốt bụng thì cũng phải đi lòng vòng."
Chân Diểu lập tức nhớ tới đêm qua, đừng nói là đi lòng vòng, quả thật pha bóng chày đấy rất dọa người, cho nên chắc thực sự là uống say rồi nhỉ?
Bề mặt của khẩu súng phun trên tay cô đã được nhiệt độ cơ thể làm nóng lên, cô di chuyển ngón tay và từ từ nâng cánh tay lên.
"Hiện tại trong tay em cầm là màu gì vậy?"
"Màu lam. Những màu khác đều ở bên cạnh, khi nào em cần màu nào anh sẽ lấy cho em."
Chân Diểu gật gật đầu, khóe môi cong lên cười rồi dùng ngón tay ấn mạnh vào.
Âm thanh ma sát cùng nhau của không khí áp suất cao và mùi sơn văng ra trong không khí, cô dường như có thể nhìn thấy một vệt dài màu xanh lam trên tấm vải trắng.
Không cần quan tâm đến đường kẻ, hình dáng, ánh sáng, chỉ cần quan tâm đến màu sắc mà cô hiện tại đang cầm – cô có thể tưởng tượng được màu sắc.
Những sự trì trệ và mù mờ đó dường như đã được giải tỏa cùng nhau. Chân Diểu giống như bị bật một cái "công tắc" nào đó trên người, một tay quơ quơ súng phun vào tấm vải trắng, cuối cùng vứt súng phun đi để ấn dấu tay, gọi một cách hoa mỹ đó là "đóng dấu".
Tống Diên Từ rất cưng chiều chỉ nhéo nhéo mũi cô rồi bảo cô đi rửa tay.
Đợi nửa tiếng sau Chân Diểu đã hoàn thành "tác phẩm" của mình. Cô ngâm tay vào nước ấm, kiên nhẫn và cẩn thận rửa những ngón tay dính sơn.
"Anh sẽ bảo người giữ lại tác phẩm này, đợi sau khi em bình phục là có thể xem rồi." Tống Diên Từ cười nói: "Thật là một kỉ niệm đáng nhớ."
Khi hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Tống Diên Từ dừng lại, sau đó quay lại cao giọng: "Lộc Bách, anh về rồi sao? Có muốn đến xem bức tranh không?"
"Còn có công việc." Không biết từ khi nào người đàn ông này đã đi đến gần và trả lời rất ngắn gọn, giọng nói còn lạnh lùng và cứng nhắc hơn so với lần đầu tiên cô đến nhà họ Tống.
Lộc Bách nói xong cũng không ở lại thêm mà đi thẳng qua khu vườn.
Tất nhiên Chân Diểu có thể nghe thấy sự thờ ơ và cảm giác cố ý xa cách của người đàn ông, ngón tay cô ngâm trong nước loạng choạng cọ xát vài lần, càng nhiều sơn rơi ra hòa tan vào làn nước trong veo.
Anh như vậy... là vì tối qua sao?
"Rửa sạch sẽ chưa?" Tống Diên Từ nắm cổ tay cô nhẹ nhàng nâng lên, giọt nước lăn dài: "Tiểu cẩu thả, trên tay còn dính nhiều như vậy. Đi thôi, vào trong anh giúp em rửa."
Chân Diểu có chút ngượng ngùng, nhưng không từ chối vì những đặc điểm nổi bật của Tống Diên Từ là thích sạch sẽ và có tính cưỡng chế nhẹ. Có thể đây là thói quen nghề nghiệp của các bác sĩ đúng không?
Khi trở lại phòng khách, Tống Diên Từ trước tiên đi trả lời điện thoại, thế là cô trước tự mình sờ soạng đi đến phòng tắm chung ở tầng một, bôi nhựa thông lên các ngón tay, sau đó nhẹ nhàng rửa sạch bằng nước.
Chỉ là cô không biết có phải đã được lau sạch rồi hay không, sau một lúc chần chừ, cô mới do dự cúi người gọi Tiểu Giai.
Có tiếng bước chân ở phía đối diện với cô, chỉ trong vài giây đối phương đã đi tới trước mặt cô.
Trên tay sử dụng nhựa thông không mùi vì vậy mùi gỗ đàn hương và cây bách độc đáo dễ dàng xâm nhập vào các giác quan.
Cổ tay cô bất ngờ bị người nào đó bắt lấy.
"Anh Lộc... anh?" Tim Chân Diểu bỗng nhiên đập rất nhanh.
Người tới không nói chuyện, không dễ phản kháng đưa tay xuống vòi nước. Nước lại trào ra 'ào ào' xối xả trên những đầu ngón tay đan xen của người đàn ông và cô.
Hai người cứng đờ, nhưng bàn tay bao bọc bên ngoài lại trì trệ khó mà nhận ra.
Tống Lộc Bách ngước mắt lên và nhìn tấm gương trước mặt.
Ngọn đèn trước gương có màu lạnh, khuôn hàm của cô gái nhọn hoắt, đôi mi dài và cong rụt rè khẽ rung lên để phác họa ra một sự biến hóa nho nhỏ.
Cô thấp hơn anh hơn một cái đầu, đứng với anh thì cô gầy và nhỏ nhắn đến đáng thương.
Anh cau mày, nhìn xuống ngón tay còn lưu lại vết sơn loang lổ của cô, cuối cùng chuyển động đầu ngón tay, giữa ngón tay xoa nhẹ, dòng nước nhỏ bé yếu ớt bị chèn ép mà văng tung tóe.
Vừa rồi anh nghe thấy Tống Diên Từ giúp cô rửa tay, nhưng bây giờ không có ai ở đây cả.
Ngay cả một cô gái nhỏ cũng không chăm sóc tốt được.
Khi những đầu ngón tay xa lạ cọ xát lần nữa, Chân Diểu rốt cuộc cũng rùng mình và hoàn hồn, toàn thân cứng ngắc như cây non căng thẳng, tóc mai hai bên thái dương bị hơi thở lướt qua giống như một chiếc lá run rẩy.
Loại cảm giác này quá xa lạ rồi.
"Anh..."
Một âm tiết lạnh lùng tràn ra từ mũi đối phương: "Ừm?"