Rất nhanh sau đó người giúp việc đã bưng đồ ăn vào trong phòng.
Chân Diểu không biết có phải khóc thật sự có lợi gì đó không, nói tóm lại, khi cô nhìn những món ăn này, cô cũng không có buồn nôn như trước, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơn đói cấp bách đang thúc giục cô cắn một miếng.
Nhưng cô rất sợ rằng mình sẽ bị mừng hụt một trận, suy cho cùng thì tình huống này trước đây cũng từng xảy ra rồi, kết quả ăn vào rồi vẫn nôn hết ra ngoài.
Ánh mắt cô mong đợi liếc nhìn người đàn ông đứng ở kế bên.
Tống Lộc Bách cầm bát và thìa xong, quay người qua đối mặt với cô.
"Đừng lo, anh đút em ăn nhé."
"Ý em không phải thế này..."
Giọng của Chân Diểu càng nói càng trở nên nhỏ lại, cuối cùng cô cũng an tâm thoải mái mà há miệng, đợi anh đút tới.
Tống Lộc Bách nhíu mày liếc nhìn đồ ăn trước mặt, vì ổn thỏa anh chỉ gấp một ít món mà cô có thể ăn được, thuần thục đút cho cô ăn một cách nhẹ nhàng và khéo léo.
Đút xong ngụm đầu tiên, anh hơi ngừng lại lặng lẽ quan sát.
Chân Diểu khẽ cau mày, nghiêm túc nhai.
Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng,
Bỗng dưng, động tác nhai của cô dừng lại một lát, sau đó mới nhai thêm vài cái nữa, rồi từ từ nuốt xuống.
"Muốn ăn tiếp ngụm thứ hai không?" Tống Lộc Bách hỏi cô.
"Không ngon." Cô nhăn mặt lắc lắc đầu, ánh mắt lướt tới mấy món ăn xa lạ: "Đó là món gì thế?"
"Món mới mua ở cửa hàng vừa khai trương, nghe người ta nói cũng không tệ lắm."
"Em muốn thử cái đó."
Chân Diểu chăm chú nhìn vào chiếc đĩa sứ màu xanh nhạt, phía trên bày những con tôm chín hồng nhạt, nước sốt được rưới đều lên món ăn khiến những con tôm càng trong suốt như pha lê.
Cô biết rằng sau khi cô mang thai, người giúp việc cũng bày biện dụng cụ ăn rất kỳ công, cố làm cho từng món ăn trở nên vô cùng đẹp mắt, có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự thèm ăn của cô đến mức lớn nhất - giống như tác dụng của việc phối màu món ăn lúc này vậy hiệu quả là như nhau.
Nghe thấy thế người giúp việc vội vàng mang món ăn đó lên để trước mặt cô.
Khứu giác cô lập tức bị mùi thơm chua chua cay cay thu hút, cô mím chặt môi, nhất thời cảm thấy rất thèm ăn, trong miệng cũng chảy ra nhiều nước miếng hơn.
"Món cay như thế này em ăn có được không?" Tống Lộc Bách nhíu mày: "Quá cay em sẽ không chịu nổi đâu."
"Em có thể, em ăn được mà!" Chân Diểu vội vàng gật đầu, chọc chọc vào tay anh ra hiệu cho anh mau mau đút cô ăn.
Anh gắp lên một con rồi đút cho cô ăn.
Khoảnh khắc con tôm vào miệng, quầng mắt Chân Diểu đỏ hồng lên.
"Lại muốn nôn sao?"
Cô nhanh chóng lắc đầu, ngăn Tống Lộc Bách đi tới thùng rác, chớp chớp mắt nhanh chóng nhai, vị giác được kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực độ cảm nhận được dưới hai hương vị chua chua, cay cay tuyệt vời của tôm, cuối cùng cô cũng hài lòng mãn nguyện nuốt vào thực quản.
"Rất ngon! Cũng không buồn nôn!" Cô thở một hơi nhẹ chỉ lên mắt mình "Chảy nước mắt không phải do muốn nôn, mà là món ăn hơi cay."
Thần sắc Tống Lộc Bách ngừng lại, lông mày cau lại thả lỏng ra, trông như thở phào ra một hơi, tuy vui vẻ nhưng lại có chút bất đắc dĩ: "Còn muốn ăn nữa không?"
"Muốn!"
Để cho đỡ cay, Chân Diểu ngoan ngoãn ăn hết cháo trắng mà anh đút, với hương thơm của thức ăn còn đọng lại trong miệng, cháo trắng nhạt nhẽo sẽ không khiến cô se miệng mà buồn nôn.
Đợi một phút sau chắc chắn không có cảm giác khó chịu, Tống Lộc Bách bắt đầu đút cho cô một ngụm tôm một ngụm cháo, trong lúc đó cố gắng cho cô nếm mấy món khác, để cô có thể ăn thêm một hai món nữa.
Chẳng qua ăn không được bao nhiêu, cô cau mày dừng lại: "Hình như hơi khó chịu rồi."
Tống Lộc Bách đặt dụng cụ ăn xuống, hiển nhiên không có ý định để cô ăn tiếp: "Ăn một ít một lát lại ăn tiếp."
"Được rồi." Cô luyến tiếc mà nhìn sang chỗ khác.
Sau bữa ăn này, Chân Diểu không nôn nữa, nhưng khi người giúp việc đợi một hai tiếng đồng hồ sau lại mang món ăn cô thích đến cho cô, cô lại ăn không ngon miệng, nhìn thấy con tôm giòn giòn ban đầu, cô nghĩ đến chỉ là mùi đặc biệt của hải sản và thịt.
Bụng cô co thắt một hồi, quay đầu vùi mặt vào trong ngực Tống Lộc Bách: "Mang đi đi, em khó chịu, không muốn ăn."
Tống Lộc Bách ngớ ra, trong lòng thở dài, cúi đầu hôn lên trán cô, đột nhiên hối hận lúc nãy đã không nỡ để cô ăn thêm một ít.
"Vậy em muốn ăn gì? Anh cho người đi mua." Anh cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành cô.
"Em muốn ăn đồ vừa chua vừa cay, không muốn ăn thịt."
"Anh làm cho em nhé?"
Chân Diểu lập tức gật đầu: "Được."
Vừa dứt lời, người đàn ông ôm cô chuẩn bị đứng lên, cô "soạt" một tiếng cũng lập tức đứng lên theo: "Em cùng anh đi xuống, đứng ở kế bên với anh."
"Chậm một chút!" Tống Lộc Bách đột ngột ôm chặt cô, vẻ mặt nghiêm túc không chấp nhận, nhưng cũng không nặng lời nói: "Vội cái gì."
"Nhất thời quên thôi." Chân Diểu ôm lấy cánh tay của anh giống như Koala ôm cây bạch đàn, mặc dù lúc nãy anh có tức giận thì lúc này cơn tức vừa rồi cũng bất tri bất giác mà biến mất lúc nào không hay.
Ban đầu vốn dĩ không thể làm gì cô, bây giờ tính khí của cô trở nên trẻ con và bám người hơn, chuyện này đối với anh có tính sát thương cực kỳ lớn.
"Lần sau không được làm như vậy nữa." Tống Lộc Bách cúi người mang tất ngủ vào cho cô, dẫn cô đi xuống thang máy.
Chân Diểu đã lâu không được đi cầu thang trong nhà kể từ khi mang thai, dù phòng ngủ của họ nằm ở tầng hai.
Tống Lộc Bách bước vào phòng bếp bận rộn đâu vào đấy, cô ngồi trên ghế ở bên ngoài yên lặng quan sát.
Chờ anh mang món thành phẩm ra ngoài, cô mới bất thình lình nói: "Chúng ta đổi tên mới cho bảo bảo đi? Trước đây chúng ta không đặc biệt hài lòng, nhưng giờ nghĩ lại tốt hơn."
Anh gật đầu và trải khăn ăn lên đùi cô: "Em có ý kiến
nào hay không?"
"Em muốn lấy chữ Thụ đặt tên cho con."
"Thụ?"
"Đúng rồi. Anh xem trong tên của em có chữ Mộc, trong tên Bách của anh có cây bách, bảo bảo tất nhiên là một mầm cây nhỏ rồi."
Tống Lộc Bách cảm thấy người phụ nữ sắp sửa làm mẹ trước mặt thật đáng yêu làm sao, anh đưa tay lên nhéo nhéo tai cô rồi nói: "Nói cũng có lý. Chỉ cần em vui là được, thế nào cũng được hết."
Chân Diểu ngẩng đầu lên cười với anh: "Đương nhiên sẽ không phải là mấy cái tên ngốc nghếch như Tống Tùng Thụ, Tống An Thụ rồi, anh nhớ phải giúp em suy nghĩ nha. Muốn chọn hai cái của bé trai với hai cái của bé gái."
"Anh biết rồi. Hiện tại ăn cơm trước đã."
Rau bày ở trên dĩa không dùng phương pháp nấu nướng cao siêu gì cả, gia vị cũng rất đơn giản, nhưng lại rất thanh mát, quan trọng nhất vẫn là nó có vị chua chua cay cay như món tôm mà cô thích.
Món ăn này không hề làm hai người thất vọng, Chân Diểu ăn hết một bát rau với nửa bát cháo.
Kể từ ngày hôm đó, cảm giác thèm ăn của cô dần dần được cải thiện, vì thế Tống Lộc Bách đảm đương ba bữa cơm của cô khi không bận công việc, anh thay đổi
cách làm để làm nhiều món vừa cay vừa chua.
Mọi người trong nhà ai cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tra từ điển cùng Bách khoa toàn thư để đặt lên lại cho bảo bảo.
Mỗi người đều vắt óc suy nghĩ, cuối cùng chọn ra bốn cái tên ưu tú nhất.
Khi mà tháng tháng càng tăng, Chân Diểu làm gì cũng ngày càng khó khăn hơn, cô không thể trở mình vào ban đêm, cũng không thể ngủ trong vòng tay của Tống Lộc Bách như trước được nữa.
Thế nên Tống Lộc Bách để cô tự gối tay mình mà ngủ, hoặc trước khi cô ngủ nhất định phải nắm tay cô, vỗ nhẹ vào lưng cô để dỗ cô vào giấc, đêm khuya giúp cô trở mình.
Do thế Chân Diểu miễn cưỡng cũng khắc phục được sự khó chịu về mặt thể chất, nhưng không thể chống lại sự lo lắng và cảm giác thiếu an toàn.
Một đêm nọ cô bị cơn ác mộng đánh thức, hai mắt ươn ướt, cô vội vàng đưa tay lên lau, giây tiếp theo cô đã bị người đàn ông vừa mới tỉnh dậy ôm vào lòng.
Anh khàn giọng quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Khó chịu sao?"
"Em mơ thấy ác mộng..."
"Những giấc mơ thường trái ngược với thực tại."
Chân Diểu khựng lại: "Vậy những giấc mơ đẹp cũng sẽ trái ngược lại sao?"
"Mơ đẹp sẽ thành hiện thực." Anh bật cười lau nước mắt giúp cô, anh vuốt lại phần tóc vương vãi trên trán cô.
"Em vẫn rất sợ." Cô lẩm nhẩm: "Em mơ thấy lúc sinh con không được suôn sẻ... Anh nghĩ xem nếu lúc đó thực sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ..."
"Nói năng linh tinh, sao có thể tùy tiện nói mấy câu như vậy?" Tống Lộc Bách nghiêm khắc ngắt lời cô.
Cơn buồn ngủ vẫn chưa hết hẳn, nước mắt của Chân Diểu lại chảy xuống: "Anh hung dữ với em làm gì, không thể nói chuyện nhẹ nhàng được à, sao mà hung dữ quá đi."
Càng nói cô càng khó chịu, nghĩ tới mấy giấc mơ kinh khủng và lo lắng tồi tệ đó, cô chợt thổn thức.
Tống Lộc Bách nhất thời đau đầu, bực mình chính mình lúc nãy quan tâm mà nói nặng lời, lại phải tốn một hồi dỗ dành mới miễn cưỡng dỗ được cô.
"Vậy anh hát ru em ngủ đi." Chân Diểu lấy tay áo lau lau nước mắt.
Anh trầm mặc một hồi: "Hát?"
"Vâng. Trong bụng em còn có bảo bảo nữa, anh phải hát ru cho tụi em chứ."
Hát ru....
Trán Tống Lộc Bách đột nhiên nhướng lên hai cái, không ngờ tới bản thân sẽ bị vấn đề này làm khó. Một lúc sau anh mới nhẹ nhàng thở dài:
"Em ngoan ngoãn đi ngủ đi rồi anh hát em nghe."
"Em nhắm mắt rồi đây."
Anh cụp mắt xuống, nhìn những đường nét mềm mại trên gò má cô trong bóng tối mờ ảo, rồi từ từ ngân nga một giai điệu từ ký ức.
Chẳng qua là không phải là bài hát ru ngủ, mà là bài hát mà anh đã nghe từ rất nhiều năm về trước.
Chân Diểu nhắm mắt, giọng hát từ tính trầm thấp của người đàn ông kề sát bên tai, giai điệu tiếng Anh rõ từng chữ nhẹ nhàng dịu êm.
Cô dần dần bình tĩnh trở lại, cơn buồn ngủ từ chút từng chút ập đến.
Trước khi hoàn toàn đi vào giấc ngủ, giai điệu này dường như cũng đến khúc cuối cùng, cô nghe được âm cuối biến mất trong giọng nói ngọt ngào của anh, rồi anh hôn nhẹ lên trán và chóp mũi của cô.
"Ngủ ngon!" Anh nói.
Nửa đêm còn lại, Chân Diểu lại nằm mơ, nhưng giấc mơ lần này cô lại mơ về quá khứ tươi đẹp, trong đó bao gồm cả nụ hôn chúc ngủ ngon đầu tiên mà Tống Lộc Bách hôn lên trán cô khi họ ở bên nhau.
....
Rất nhanh đã đến mùa xuân, Chân Diểu nhập viện trước ngày sinh.
Thế nên phòng làm việc và nơi ở của Tống Lộc Bách thay đổi từ công ty, từ nhà đến bệnh viện, ngày nào cũng có người nhà họ Tống chạy đến bệnh viện, trò chuyện với cô cho đỡ buồn chán, giải tỏa cảm xúc tiêu cực không đáng có.
Buổi sáng mấy ngày sau đó, Chân Diểu được đẩy vào phòng mổ.
Trước khi vào phòng mở, người nhà họ Tống và Khương Lịnh đứng ở ngoài hành lang đều rất lo lắng. Ánh mắt của cô lần lượt nhìn biểu cảm của họ, cuối cùng ánh mắt của dừng trên mặt Tống Lộc Bách.
Nhìn có vẻ như anh rất bình tĩnh, nhưng cô hiểu rõ anh, biết hết đầu mối để nhìn ra được tâm trạng của anh đang rất căng thẳng.
Cô hơi muốn khóc, nhưng cô kìm lại được, lặng lẽ giơ tay hướng về phía anh.
Tống Lộc Bách lập tức nắm chặt lấy tay cô vào tay mình, anh cúi người hôn cô, thì thào nói: "Ngoan, ngủ một giấc là ổn thôi."
Chân Diểu nghĩ ngủ một giấc là có thể nhìn thấy "mầm cây nhỏ" của bọn họ rồi.
Đột nhiên cô có thêm dũng khí vô hạn.
....
Tống Lộc Bách ngây người ngồi ở sô pha bên ngoài trong suốt quá trình cửa phòng mổ đóng chặt, hai tay nắm chặt chống khuỷu tay, các khớp ngón tay trắng bệch.
Dường như có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu anh, nhưng anh không thể nắm bắt được bức ảnh nào trong số đó.
Từ khi họ gặp nhau lần đầu, cho đến khi cô mang thai trằn trọc khó ngủ nằm bên cạnh anh.
Thật là may mắn biết bao.
Anh nhắm mắt, cúi đầu đưa tay che lông mày.
Tống Diên Từ đưa tay lên yên lặng đặt trên vai anh.
Vào thời khắc này, mọi người dường như đã mất đi nhận thức đúng đắn về thời gian. Cũng không biết đã mất bao lâu, nhưng cuối cùng, đèn tắt và cửa được mở ra. Khi Tống Lộc Bách nâng mắt lên, anh thậm chí còn sững sờ, cảm thấy mọi thứ vào lúc này đều rất không chân thật.
Anh nắm chặt tay.
Hai người y tá bước ra và ôm hai đứa trẻ.
"Mẹ con bình an, bảo bảo rất khỏe mạnh." Y tá cười nói "Chúc mừng Tống tiên sinh, một trai một gái."