Thần Mộ Ii

Hải Ma


trước sau


“Mẹ nó chứ, đây là địa phương quỷ quái nào thế nhỉ? Ta càng lúc càng tin đây là U Minh địa ngục trong truyền thuyết.

Mọi thứ ở đây đều vượt khỏi kiến thức của ta, càng lúc càng đáng sợ, cứ thế này không dọa chết cũng khiến người ta phát điên.” Tử Kim thần long oán hận chửi rủa.
Long Bảo Bảo nhỏ giọng: “Quang Minh đại thần côn trên cao, thế giới này đáng sợ thật! Hoàng tuyền, Nại hà kiều, Bỉ ngạn hoa, Huyết hải, Phật Tổ tiền thân, Bạch cốt sơn… tất cả đều đáng sợ.”
Huyết hải đỏ lòm, bạch cốt sơn âm u, bạch cốt đại điện đầy ma khí quấn quít… nơi đây âm khí lạnh lùng khiến người ta sởn gai ốc.
“Grào…” Tiếng gầm vang vọng từ trong bạch cốt điện vang lên phá tan không khí trầm tịch của Huyết hải, xé toang màng tai, vang vọng khắp tầng không Huyết hải: “Quả nhiên có người dám xông vào đây, đúng là khó tin.”
Bạch cốt sơn rung động, trong bạch cốt đại điện vang lên tiếng bước chân trầm trọng, một thân ảnh cao lớn toàn thân lấp lánh kim quang, phát ra thần quang bỏng rãy xuất hiện tại cửa điện.
Thần Nam cả kinh, lần nảy xuất hiện một nhân vật có huyết nhục đàng hoàng, không phải xương cốt gì, thân thể này không hoàn chỉnh, thiếu một bộ vị quan trọng: cái đầu.
Đó là một thiên sứ, chỉ có một đôi cánh nhưng trắng muốt, không đen như màu cánh của đọa lạc thiên sứ.

Cánh của thiên sứ không đầu sáng rực kim quang, tỏa ra cả thần quang khiến người ta có cảm giác thần thánh.
Tuy chỉ có một đôi cánh nhưng Thần Nam biết thiên sứ này còn đáng sợ hơn cả nhưng thiên sứ cấp cao.
Nhưng không hiểu sao y mất đầu mà vẫn an nhiên vô dạng, cơ hồ không bị ảnh hưởng gì.


Nhưng đã thấy Phật Tổ tiền thân chỉ có mỗi khung xương, dù vô đầu thiên sứ có sinh mệnh lực, hắn cũng không lấy làm kì quái, có lẽ đã quen rồi.
“Ngươi là chủ nhân ở đây?” Thần Nam hỏi.
“Ừ, coi là vậy, hải vực này do ta quản lý.” Thanh âm đùng đục từ bụng vô đầu thiên sứ vang lên.
“Hải vực này do ngươi quản lý? Chứng tỏ mỗi nơi lại do những chủ nhân khác nhau quản lý.

Các ngươi chắc cũng chia đẳng cấp nghiêm ngặt?” Thần Nam hỏi.
“Hừ hừ, tên nhóc ngươi định giở trò với ta sao? Nên nhớ trong mắt lão quái vật bọn ta, ngươi chỉ là thằng nhóc ngu xuẩn, có tư cách gì chơi với ta một phen?”
“Ta #@&%%@…” Trong lòng Thần Nam rủa thầm, nhưng không để lộ ra mặt, thiên sứ này cao thâm mạc trắc, đắc tội với y không có lợi lộc gì.
“Tiền bối, không thể kể một chút bí mật ra sao? Nơi đây thật ra là thế nào?” Thần Nam không ngã lòng, tiếp tục hỏi.
Giọng vô đầu thiên sứ cực lớn, mỗi lần lên tiếng lại khiến tầng không chấn động.
“Ngươi không biết đây là đâu mà dám tiến vào?”
“Tại hạ chỉ muốn tìm hiểu bí mật của Vĩnh hằng sâm lâm, không ngờ tiến vào đây mới phát hiện như trong một thế giới khác, tất cả đều khó tin, nên không hiểu gì.”
“Vĩnh hằng sâm lâm? Ha ha…” Vô đầu thiên sứ cười vang: “Còn có tư vị đó nữa sao, nhưng thế giới thất lạc này xứng với cái tên đó, từ tuyên cổ đến giờ vẫn thế, không thay đổi gì.”

Thần Nam nghe ra được đôi điều, lại hỏi: “Một thế giới thất lạc? Tiền bối là ai? Vì sao lại ở đây?”
Vô đầu thiên sứ đáp: “Nhưng việc liên quan đến nơi này, ta không thể thố lộ cho các ngươi biết, nói ra các ngươi cũng không tin.”
“Tại hạ tin, thật lòng muốn nghe tiền bối.”
“Ha ha… nếu ta bảo ngươi ta là Chiến Thần của tây phương thiên giới, ngươi tin không?” Vô đầu thiên sứ cười lớn, toát lên tư vị thê lương.
“Tại hạ tin ngài là thiên giới Chiến thần.” Thần Nam gật đầu xác nhận.
Đã thấy tiền thân của Phật Tổ thì thấy thêm Chiến Thần của tây phương thiên giới cũng có gì mà kì quái? hơn nữa hắn muốn nhân cơ hội này giành lấy hảo cảm của vô đầu thiên sứ rồi thăm dò tin tức.
“Ồ, ngươi tin? Ngươi tin ta là một chủ thần của thiên giới?”
“Tại hạ tin, bất quá thấy kì quái mà thôi, không hiểu vì sao một thiên giới chủ thần lại mất đầu, ở trong một nơi thế này? Lẽ nào bị trọng thương rồi bị đuổi đi? Hay là…”
Vô đầu thiên sứ trào lộng: “Tiểu tử ngươi không cần mớm lời, nhưng…” Y thở dài: “Thiên địa chẳng qua là một ván cờ, vô luận các tu luyện giả tự nhận mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là một con cờ dễ dàng bị người ta dễ dàng sử dụng, mọi chúng sinh đều bị đặt vào vị trí trên ván cờ, không biết thế là vinh hạnh hay bi ai.”
Trong lòng Thần Nam mênh mang, hắn vốn là người sống lại từ viễn cổ thần mộ, dựa vào vô số dấu vết sau này là thấy hình như có một bàn tay đang dẫn dắt, hắn cũng chỉ là một con cờ.
Thần tình hắn tỏ ra lặng đi, cảm giác có phần không ổn nhưng không tài nào thoát khỏi tình cảm đó, tự sa vào làn mê vụ về việc sống lại.
“Hỏng rồi, cẩn thận.” Trong lòng hắn cả kinh, cảm thấy không thể khổng chế thân thể, tâm thần hình như đã bị người ta đoạt mất quyền chủ

động.
Bất giác hắn ngó sang thấy con rồng du côn, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đều mang bộ dạng si si ngốc ngốc.

“Đáng ghét.” Hắn đã bị sa vào thủ đoạn của vô đầu thiên sứ, trong lúc bất phòng, bị ảnh hưởng bởi đòn công kích tinh thần của đối phương,
“Ầm, ầm, ầm.”
Hư không nứt toác, hắn vận toàn lực, rốt cuộc cũng mở được nội thiên địa, mang theo ba con thần thú bay vào, vòng khống chế tâm linh của vô đầu thiên sứ liên mất hiệu lực.

“Grào… đáng ghét! Điểu nhân chết tiệt, dám ám toán long đại gia.” Con rồng du côn khôi phục lại liền mở miệng mắng chửi.

Cửa vào nội thiên địa chưa đóng, nước bọt của Tử Kim thần long thuận theo không gian chi môn phun ra, lao thẳng vào vô đầu thiên sứ, đủ thấy nó tức giận thế nào.
Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng phụ họa, nhất thời nội thiên địa vô cùng náo nhiệt.
Thần Nam ngầm điều tức, phát giác thân thể không có gì đáng ngại, may mà kịp thời tỉnh lại, khống chế được nội thiên địa, bằng không ắt lành ít dữ nhiều.
Tử Kim thần long đứng tại lối vào nội thiên địa, mắng: “Ta khinh, điểu nhân ngươi còn dám mạo xưng Chiến Thần ư? Ta nghĩ ngươi chắc là Hải Ma Gia Lợi Tư trong truyền thuyết, tu vi bản thân rất tầm thường nhưng có thuật mị hoặc tinh thần, trong lúc người ta không phòng bị mới câu dẫn được linh hồn.

Điểu nhân chết tiệt, nghe nói ngươi là tiểu thần trên thiên giới, không biết vì sao sau dó bị Chiến Thần chém đầu mới thành Hải Ma, ta nói đúng không?”
“Ha ha… không ngờ ngươi lại nghe qua tên ta, xem ra người đời chưa hoàn toàn quên ta.”
“Ta khinh, chẳng quan là xú danh lan xa trên mặt biển, có gì đáng để tự hào.

Tên điểu nhân đáng chết ngươi, chẳng qua là loại tôm tép, long đại gia phải xé xác ngươi.”

“Hay lắm, đến giết ta đi.” Hải Ma Gia Lợi Tư tỏ vẻ dửng dưng đứng trước bạch cốt đại điện, ngẩng nhìn bọn Thần Nam trên hư không.
Tử Kim thần long tuy mắng rất hăng như không dám khinh cử vọng động.
Thần Nam vô cùng tức giận, hắn nghe qua lời Tử Kim thần long là biết đối phương thuộc dạng nhân vật nào, bèn khống chế nội thiên địa chụp lấy Hải Ma.
“Ha ha…” Hải Ma cười vang, không hề tránh né, tận lúc bị Thần Nam thu vào nội thiên địa mới lạnh giọng: “Các ngươi cho rằng ta không có chút bản lãnh nào sao? Hừ, để các ngươi kiến thức một phen, xem ta phá nát nội thiên địa của ngươi thế nào.”
Tử Kim thần long đến gần Thần Nam, nhỏ giọng: “Tiểu tử ngươi lỗ mãng quá, ta mắng hắn vô dụng nhưng đó là lời tuôn ra lúc nóng giận.

Tên vô lại này tuy không so được với các chủ thần nhưng e rằng bọn ta không độ nổi.”
“Ta #@%&…” Thần Nam thật sự muốn mắng to lên nhưng lập tức lãnh tĩnh, không đổi sắc, đặt Hậu Nghệ Cung lên tay: “Hải Ma, ngươi tưởng ta không biết thực lực của ngươi sao? Ta nghĩ chắc ngươi biết Khô lâu hòa thượng, nghe nói là tiền thân của Phật Tổ, vừa nãy hắn bị ta đánh tan nát, cả linh hồn chi hỏa cũng không còn, ngươi nghĩ mình hơn hắn ư?”
“Cái gì?” Hải Ma hiển nhiên kinh hãi, không dám tin đoạn cười lạnh: “Hừ, dựa vào các ngươi mà thịt được tên trọc đầu đó sao? Bớt bốc thơm mình đi.”
“Ha ha…” Thần Nam bật cười ra vẻ không quan tâm: “Nghe có vẻ buồn cười nhỉ, lúc quang cầu màu đen và màu vàng xuất hiện tạo thành thái cực đồ, vị Phật Tổ tiền thân đó bị dọa chạy dứt đuôi nòng nọc, sau cùng vẫn bị thái cực đồ thôn tính.”
Vừa đề cập đến mấy chữ màu đen, màu vàng, thái cực đồ, Hải Ma Gia Lợi Tư liền biến sắc, đủ thấy Thái Cực Thần Ma đồ là vật để lại ấn tượng sâu sắc cho y, hơn nữa còn là ấn tượng khủng khiếp.
“Ngươi nói cái gì, hai quang cầu… còn có thái cực đồ?”
“Không sai, ngươi có muốn xem không? Chúng hiện đang ở trên mình ta, chắc ngươi cũng cảm ứng được khí tức.”
Hải Ma bán tín bán nghi, tung ra một dải thần thức, thận trọng thăm dò Thần Nam, nhưng vừa tiếp cận liền tỏ ra hoảng sợ cùng cực, rú lên rồi quay đầu chạy ngay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện