Đột nhiên, tiểu thái cực đồ bùng lên hào quang chói lòa, hai quang cầu màu vàng và đen trong một sát na liền tách ra, tiểu thái cực đồ không còn tồn tại nữa, quang cầu hai màu chia ra lao vào âm dương nhãn của đại thái cực đồ.
“Ầm, ầm.”
Sinh khí và tử khí tràn ra như biển lớn, hai quang cầu cùng biến mất trong âm dương nhãn.
Hồng quang nóng rực bên ngoài Luân Hồi trì tan đi, Thần Nam và ba con thần thú chưa hiểu ất giáp gì thì vùng thiên địa đó sụp đổ, cả nhóm bị luồng sức mạnh hùng hậu kéo đi, hất vào hai âm dương nhãn to lớn.
Đẩu chuyển tinh di, phong vân biến ảo.
Thần Nam có cảm giác hắn đang vào một vùng không gian kì dị, dải sao sáng lấp lánh hiện lên trong mắt.
Hắn xẹt qua như sao băng, lao vút tới với tốc độ cực đại.
Thời gian hình như cũng trôi nhanh, hắn thấy phảng phất như đã đã qua ức vạn vạn năm, cảm giác đặc dị này khiến hắn rất khó chịu, bản thân hắn cơ hồ hóa thành một hạt bụi trong vũ trụ, thả trôi theo dòng sông thời gian.
Sát na mà vĩnh hằng, rõ ràng chỉ là một sát na mà hắn thấy như dài bằng ngàn vạn năm.
Mắt hắn ánh lên hào quang chói rực, cảm giác đó biến mất, hắn lại có cảm giác chân thật về thời gian.
Vùng hào quang rực rỡ tan biến, thị giác hắn trở lại như thường nhưng hoàn cảnh chung quanh đã biến đổi hẳn, cảnh vật Luân Hồi trì không còn, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng thoáng cái lại xuất hiện cạnh hắn.
Đó là một phiến thiên địa mới, trời xanh thăm thẳm, lấp lánh như làm từ tuyệt thế lam ngọc, quanh đó hoa tươi thơm ngát, cỏ xanh rời rợi, mùi hương thấm vào tâm phế.
Tiếng chim ríu rít vui tai như tiếng nhạc, phía xa tiếng nước chảy róc rách như reo lên niềm hân hoan.
Thế giới hoa thơm chim hót này đẹp như tiên cảnh.
Nhớ lại những nơi đã qua như hoàng tuyền, Huyết hải, tử vực…Thần Nam và ba con thần thú có cảm giác vừa từ địa ngục lên thiên đường.
Cả nhóm gần như sững ra, thời gian đảo ngược quá nhanh khiến họ không kịp tương thích, không hiểu sao mình lại lọt vào tiên cảnh này.
Long Bảo Bảo ngọng nghịu: “Quang Minh đại thần côn trên cao, lẽ nào vì Luân Hồi trì, chúng ta…đã chuyển thế trùng sinh?”
Thần Nam giật nảy người, nhưng thấy mình và ba con thần thú vẫn thế liền thở phào, khẳng định chưa sa xuống luân hồi.
Có thể do hai quang cầu xông vào âm dương nhãn trong thái cực đồ khiến biến cố xảy ra, vô tình đưa họ đến nơi này.
Nhớ đến quang cầu, hắn lại động lòng, dùng tâm cảm ứng khí tức của chúng, bất giác kinh ngạc, không biết từ bao giờ, quang cầu đã quay về trong đan điền.
Hắn thật không biết hai quang cầu có lai lịch thế nào mà hàm chứa nhiều bí mật đến thế.
Cách đó không xa, vượn trắng đùa vui, tiên hạc bay lượn, cảnh đẹp an lành thế này khiến cả nhóm thư thái, cuối cũng cùng thoát khỏi khung cảnh địa ngục trước đó.
“Grào… đúng là một nơi đẹp để ở lại, chúng ta phải nghỉ ngơi đã, mấy hôm nay, long đại gia vất vả quá.”
Tiểu Phượng Hoàng bay ngay về phía xa, cùng mấy con tiên hạc múa lượn.
Long Bảo Bảo nuốt nước bọt ừng ực nhìn đôi tiên hạc nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã bay tới, đành phải rời ánh mắt, “vù”, nó lao nhanh về phía rừng quả cách đó không xa.
Con rồng du côn kêu vang, hóa thân thành thần long, lao xuống một chiếc hồ ở trước mặt.
Ba con thần thú dần đi xa, Thần Nam cũng lỏng người, duỗi thân thể nằm thoải mái trêm mặt cỏ, ngửi mùi hương thấm vào tâm phế, chầm chậm chìm vào giấc mộng.
Nhưng mộng đẹp bao giờ cũng bị người ta quấy nhiều, hắn mới ngủ được nửa thời thần thì một tiếng gầm kinh thiên động địa ở xa khiến hắn tỉnh lại.
Chỉ thấy con rồng du côn từ trên không bay về, kêu gào: “Grào…”
Thần Nam ngồi dậy, nhìn nó với vẻ tức giận, đợi nó đáp xuống mới trách: “Con lươn chết tiệt không yên tĩnh được một chút à?”
“Đáng ghét, tiểu tử ngươi có biết ta phát hiện cái gì không, ta thấy một người.”
“Thấy một người cũng không cần phải hô hoán lên, phiến thiên địa này lớn như thế, phong cảnh đẹp đẽ, có người xuất hiện cũng rất thường, nếu thấy quỷ quái mới là kì lạ.”
“Không phải, người đó…thật không thể ngờ nổi, người đó…người xem qua là biết liền.”
Thần Nam thấy bộ dạng con rồng du côn cổ quái, cũng đâm ra hồ nghi: “Được, ta theo ngươi đi xem.”
Con rồng du côn đi trước dẫn đường, Thần Nam đằng không bay lên theo sát, tiếng gió vi vút, Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng theo chân.
Bay chừng hơn ba chục dặm, một tiểu hồ như lam bảo thạch xuất hiện.
Nước hồ xanh biếc chiếu sáng lấp lánh, trên bờ hoa nở rộ, cỏ êm ái như trong thế giới đồng thoại, đẹp đến không tin nổi.
Tử Kim thần long đứng thẳng trên không trung, chỉ xuống phía dưới: “Ngươi coi đi…”
Thần Nam thuận theo hướng