Khi tất cả mọi thứ kết thúc, Thần Nam cảm thấy ngực mình nóng lên, Ngọc như ý ẩn tàng đã lâu không có phản ứng, không ngờ hôm nay tìm được nửa thanh long đao, cuối cùng nó cũng có phản ứng.
Thần Nam vốn tưởng nữ tử trong Ngọc như ý sẽ yêu cầu hắn đưa cho nửa thanh long đao.
Nhưng, hắn không ngờ từ trong ngọc như ý chỉ truyền ra một tiếng thở dài, sau đó không có chút phản ứng gì khác.
Hai người và ba thần thú cuối cùng rời khỏi tòa cổ thành đó, tiếp tục tiến về phía trước.
Từ khi Long đao bị thu vào nội thiên địa của Thần Nam, cảm giác kinh sợ của Long bảo bảo và Tử kim thần long biến mất, điều này chứng minh ở cái khe núi thần bí đó chỉ có nửa thanh long đao, còn nửa nữa thì không biết lưu lạc ở nơi nào.
Hành trình vẫn rất hoang lương, cảnh vật chủ yếu chỉ có loạn thạch và vài ngọn cỏ, thỉnh thoảng lại xuât hiện một vài bộ hài cốt thần linh.
Bọn Thần Nam đi tiếp khoảng trăm dặm, một tòa kiến trúc ở phía xa xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Đến gần thì ra đó là một tòa thần điện do kim cương nham tạo thành, quy mô không lớn, chỉ có một gian đại điện cùng hai gian thiên điện.
Ở bên trong cũng không có vật gì đặc biệt, bên trong cổ lão thần điện vô cùng thông thoáng, dường như không có chỗ nào đáng để trú ngụ.
Nhưng khi Thần Nam lưu ý những bài vị được thần điện cung phụng, một cảm giác kì quái dâng lên trong lòng hắn.
Trên các bài vị không hề có tượng thần nào, các bài vị chỉ khắc duy nhất một chữ lớn “Nhân”
Điều đó có ý nghĩa gì? Lẽ nào là không kính thần, không lễ ma, chỉ tôn bản thần Nhân (con người).
Có lẽ đúng là ý đó, Thần Nam đoán như vậy.
Nếu như đúng là như vậy, hắn phát hiện bản thân dường như tìm thấy một giả thiết…
Tiếp tục hành trình, cảnh vật trong khe núi thần bí dần dần trở nên sống động.
Màu xanh dày hơn, thực vật càng ngày càng nhiều, nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy một động vật nào.
Khi bọn Thần Nam đi tiếp khoảng hơn 300 dặm, liền bước vào một vùng như tiên cảnh.
Hoa nở khắp nơi, cỏ xanh rì mặt đất, suối uốn lượn quanh quanh, một cảnh quan mê người.
Điều này khiến bọn họ nghi ngờ, có phải là đã ra khỏi cái khe núi thần bí đó rồi không, có phải đã đến một tiên cảnh ở bên ngoài.
Nhưng cho dù ở khu vực này cảnh đẹp rất nhiều, nhưng sát khí cường liệt trong không gian không giảm đi chút nào, làm cho người ta run sợ trong lòng.
Từ điểm này khiến bọn Thần Nam minh bạch, bọn họ vẫn ở trong khe núi thần bí đó, chưa thoát ra được phạm vi bao phủ của kết giới đó.
Từ phía trước truyền đến một mùi hương hoa thơm ngát.
Khi Thần Nam tìm ra nguồn gốc của hương hoa đó, mặt hắn ngây ra, tim nhảy lên trong lồng ngực.
Hắn nhìn thấy một loại thực vật hiếm gặp có ấn tượng cực sâu trong lòng hắn – Tuyết phong thụ.
Những cây Tuyết phong cao lớn, cành lá xanh tươi.
Giữa những chiếc lá xanh điểm xuyết vô số những cánh hoa trắng, như những bông hoa tuyết giữa trời mùa hạ nóng nực.
Thần Nam không hiểu làm sao ở địa phương này lại có loại cây này, bởi vì hắn chỉ nhìn thấy loại thực vật này ở một địa phương rất đặc thù ở bên ngòai, đó chính là ….Thần Ma Lăng Viên.
Những cây Tuyết phong cao lớn, chỉ có Thần Ma Lăng Viên mới có, tương truyền là do linh khí của thần ma đã chết hóa thành? Lẽ nào bởi vì cũng có quá nhiều thần linh chết ở đây, nên mới có thể sinh ra loại thực vật đặc thù này? Trong lòng Thần Nam tràn đầy nghi hoặc.
“Oa, hoa đẹp quá” Khải Sắt Lâm cảm thán.
Thần Nam thầm nhủ.
Nếu như nàng biết được lai lịch của những đóa tuyết phong hoa đó, thì nàng có còn thốt lên như thế không
Cứ như thế đi tiếp khoảng 3 dặm, hai bên đường toàn là những cây Tuyết phong cao lớn.
Đến cuối cùng, hắn nhìn thấy từng hàng, từng dãy….
…
…
…
Xuyên qua những cây Tuyết phong cao lớn ở bên ngoài, đập vào mắt Thần Nam làm một cảnh tượng làm hắn chấn kinh đến cực điểm, từng nấm từng nấm, từng hàng từng hàng bia mộ bày ra trước mắt.
Những phần mộ bày thành từng khoảng, vô cùng bắt mắt.
Quan trọng nhất là, đó không phải là những