“Ầm, ầm, ầm.”
Một gò cát phía xa bị sóng khí ép xuống, liên tục sụp đổ…
Trên sa mạc như có thiên quân vạn mã đang hành quân.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong một tiếng rú thảm thiết rồi trở lại bình tĩnh.
Thần Nam liêu xiêu, ngũ giai cao thủ tuy đứng bất động nhưng trên ngực cắm một cây ma đao đen ngòm, khóe miệng trào máu không ngừng.
Ma đao dần tan đi, ngũ giai cao thủ gục xuống, đưa tay ôm ngực, chật vật lên tiếng: “Mau…cho ta thống khoái…”
“Được, để ta cho ngươi thống khoái.”
Thần Nam rảo bước tiến lên, đúng lúc đó, từ miệng ngũ giai cao thủ phun ra một lưỡi đoản kiếm dài hơn một xích, “phập”, cắm vào sườn trái Thần Nam.
“Dù là chết… ta cũng phải kéo theo ngươi… không ngờ, Thôn kiếm thuật… lại dùng với ngươi…” Ánh mắt ngũ giai cao thủ lóe lên tia sáng tàn nhẫn.
Sự tình diễn ra đột nhiên, Thần Nam hừ lên đau đớn suýt nữa gục xuống.
“Để ngươi thất vọng rồi, ta không chết được.” Lời lẽ Thần Nam lạnh tanh, từng câu thốt ra âm u:
“Xem ra ta còn chưa đủ ác độc, ngươi đã dạy ta một đạo lý, đối đãi với địch nhân nhất định phải lãnh huyết tàn khốc đến cùng.”
Ngũ giai cao thủ biết mình không thể tạo thành vết thương trí mệnh cho địch nhân, thấy nụ cười lạnh ngắt của Thần Nam liền hiểu rằng hành vi của mình đã thúc đẩy gã quái vật này trở thành lãnh huyết ma vương.
“Chết đi!” Thần Nam cười tàn nhẫn, vung kiếm chặt bay nửa đầu của ngũ giai cao thủ, máu và não văng tung tóe.
Kết thúc mọi việc, hắn đưa tay ôm sườn trái, thân kiếm rung động theo.
Hắn gập người xuống, thần tình hết sức thống khổ.
Hắc ảnh sau lưng và mấy kiện tử vong binh khí quay quanh người hắn càng lúc càng mờ rồi sau cùng biến mất.
Hơn vạn tu luyện giả quan chiến bên ngoài hiện tại sôi lên, một mình hắn đã diệt sạch bảy vị tuyệt thế cao thủ, thật sự không phải việc con người làm nổi.
Với tuổi của hắn mà đạt được chiến tích này đủ để ngạo thị lịch sử ngàn đời của lu luyện giới! Tên hắn nhất định được hậu nhân ghi nhớ, mấy trận sinh tử đại chiến hôm nay sẽ trở thành những trận kinh điển đối quyết cho người đời truyền tụng.
“Ha ha ha…”
Đột nhiên một trường cuồng tiếu vang lên giữa sa mạc, hai nhân ảnh như cuồng phong lao tới, nơi nào họ đi qua liền dậy lên khói bụi mịt mờ.
Đó là hai thanh niên nam tử cao lớn đĩnh bạt, vẻ ngoài đầy dã tính.
Mắt hai người lạnh lẽo hàn quang như dã thú thụ thương, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác hai gã đều bạo ngược, tàn nhẫn.
Những người quan chiến ở xa dần yên tĩnh, chăm chú quan sát biến hóa trong trường.
“Các ngươi là ai?” Thần Nam khó nhọc ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi.
“Đỗ Huyền.”
“Đỗ Thiên.”
“Hóa ra là mấy tên nô tài khác của Đỗ gia.”
Mắt Đỗ Huyền lóe lên hàn quang lãnh liệt, cười bảo: “Ngươi khá lắm, không ngờ giết được ngần ấy ngũ giai cao thủ, thật vượt khỏi ý liệu của bọn ta.
Nhưng suy cho cùng ngươi vẫn không tránh khỏi cái chết.”
“Chưa chắc, có khi người chết lại là các ngươi.” Thần Nam lạnh lùng đáp.
Gối phải hắn quỳ xuống, tay trái ôm sườn, tay phải đặt lên trường kiếm bên hông cắm xuống đất chống đỡ cho thân thể.
“Đáng tiếc, đáng tiếc thật! Chúng ta vẫn cho rằng ngươi tu luyện huyền công đích hạ quyển tâm pháp, không ngờ ngươi chưa tập qua nửa chiêu một thức nào, ngược lại nghịch chuyển huyền công thành công.
Thật không biết ngươi là thiên tài hay thằng ngu nữa, lại đi chọn con đường không lối về đó mà bỏ đi vô thượng tuyệt học trong hạ quyển.”
Đỗ Huyền lạnh lùng nhìn Thần Nam: “Bất quá người Thần gia các ngươi đều là thiên tài võ học, lại nghịch chuyển huyền công thành công.
Nhưng thiên tài của Đỗ gia chúng ta đã mất mạng vì cố thử làm theo, ở dưới cửu tuyền mà biết được chắc sẽ hổ thẹn đập đầu mà chết.”
“Huyền công còn có hạ quyển?” Thần Nam vô cùng kinh hãi, hắn căn bản không biết chuyện này.
Đỗ Huyền lạnh lùng nhìn hắn: “Đừng làm bộ hồ đồ, kẻ đó từng nói với tổ tiên ta rằng ngươi đã nhớ hạ quyển huyền công trong đầu.
Xem dáng vẻ của ngươi hiện giờ có không cần phải thừa nhận cũng không quan hệ gì, chỉ cần lấy được huyết dịch của ngươi quay về, chúng ta sẽ mở được phong ấn hạ quyển huyền công, bât tất tra hỏi ngươi.”
Thần Nam kinh nghi bất định, người mà Đỗ Huyền nhắc tới đa phần là Thần Chiến cha hắn, nhưng đến giờ hắn chưa từng biết được rằng huyền công còn có hạ quyển.
Hắn tỏ ra mê hoặc, nhớ lại những chuyện cũ.
Những gì liên quan đến tu luyện hắn đều nhớ kĩ trong đầu.
Đột nhiên hắn nhớ lại một lần Thần Chiến và hắn trao đổi những điều quan trọng, cả đời này hắn không thể quên được.
Có lần Thần Chiến trịnh trọng dặn hắn: “Khi con luyện huyền công gia truyền đến cảnh giới chí cao, phải quên hết những gì đã học đi.”
“Vì sao phải quên hết tuyệt học?” Hắn tỏ ra không hiểu.
“Để chữ ‘ngộ’ tiến thêm một bước.”
“Chữ ‘ngộ’ tiến thêm một bước? Lẽ nào phải triệt để siêu