Hoàng hôn như máu, gió chiều như dao cắt.
Thần Nam ôm thân thể Vũ Hinh, trong lòng tan nát, nhìn nữ hài bạch y như tuyết, ngây thơ đáng yêu, vậy mà lại nằm chết trong lòng hắn như vậy.
Bộ quần áo trắng tinh, lấm tấm những vệt hoa máu, cơ thể lạnh lẽo như một đóa hoa băng, trên khuôn mặt thuần khiết mang theo một nụ cười mãn nguyện, nàng ra đi thật thanh thản…
Thời khắc cuối cùng, ngắm hoàng hôn buông xuống, hoàn thành tâm nguyện cùng nhau ngắm hoàng hôn, sau đó không chút do dự tự sát để cho hắn được sống, chết trong vòng tay hắn.
Thật là một sự chọn vô cùng tàn khốc, làm cho đất trời cảm động, cho dù bây giờ hắn có chết đi, cũng vạn kiếp không quên.
Thần Nam tuyệt vọng!
Nỗi tuyệt vọng như của một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, điên cuồng gầm thét.
Trong nỗi tuyệt vọng, từng chút, từng chút kỷ niệm xưa tràn về trong tâm trí hắn.
Nhạn Đãng sơn lần đầu gặp gỡ, người con gái áo trắng giống như bạch y thiên sứ với khuôn mặt ngây thơ trong sáng, tức giận quay đầu lại quát: "Tên xấu xa kia, vì sao ngươi lại cứ bám theo ta?"
….
Sau khi quen nhau, cô nhi Vũ Hinh mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Thiếp là Vũ Hinh, trong một đêm mưa, được sư phụ nhặt được trong một bụi hoa."
Bị ma vương Đông Phương Khiếu Thiên đánh trọng thương, chịu chết thay cho hắn, những lời của nàng trước lúc chết vẫn còn âm vang: "Từ nhỏ đến lớn, thiếp chỉ có sư phụ là người thân...!không có cha mẹ...!không có bạn bè… rất là cô đơn! Từ lúc gặp được chàng…thiếp thật hạnh phúc, Thần bá bá, bá mẫu đối xử với thiếp như…con gái.
Thiếp rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng thiếp cũng có được một…gia đình.
Chàng…là người thân thiết nhất…đối với thiếp.
Thiếp đã không còn sư phụ, thiếp…thiếp không thể lại…mất chàng.
Thiếp tình nguyện…chết…cũng muốn chàng tiếp tục sống…”
“Hai năm nay…thiếp thực sự hạnh phúc.
Chính chàng đã đưa thiếp ra khỏi núi, giúp thiếp biết được…một thế giới hoàn toàn mới.
Có phải thiếp…ngốc lắm không? Thường hay…làm những chuyện buồn cười, cái gì…thiếp cũng không biết…chính là chàng kiên nhẫn giải thích cho thiếp biết, mỗi ngày ở bên cạnh chàng…thiếp đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Thực sự thiếp không muốn phải xa chàng…thiếp chỉ muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh chàng..cùng ngắm bình minh…ngắm hoàng hôn.
Vui vẻ yên bình…”
Thần Nam đau đớn tột cùng, nhưng lúc này nước mắt đã cạn khô, hắn như muốn phát điên.
Vạn năm trước, mặc dù biết Vũ Hinh phải vào Bách Hoa Cốc, cũng đồng nghĩa với việc cùng hắn sinh ly tử biệt, nhưng trong lòng hắn vẫn còn 1 tia hy vọng.
Vạn năm sau, ông trời cho hắn một nỗi kinh ngạc, hạnh phúc rất lớn, Tiểu Thần Hi, rồi thân thể Vũ Hinh sản sinh linh trí, Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, tất cả đều chứng minh một điều, dường như Vũ Hinh vẫn chưa chết.
Sự thật đúng như dự liệu, Vũ Hinh thật sự chưa chết, hai người lại được trùng phùng trên thiên giới.
Nhưng mà, lúc này…
Sau khi hội ngộ, không ngờ lại là sinh ly tử biệt, xa nhau vĩnh viễn, hơn nữa lần này, hắn không còn lấy nửa tia hi vọng!
Vạn năm trước, trong lòng còn có một tia hy vọng, nhưng hiện tại thì sao? Bây giờ hắn chỉ còn nỗi tuyệt vọng.
Ánh mắt Thần Nam dần dần thất thần, từ trước đến nay chưa bao giờ hắn lại có cảm giác yếu đuối, bất lực như thế này.
Lúc này, hắn như một đứa trẻ một mình đối mặt với bóng đêm, toàn thân run rẩy, vô cùng hoàng sợ.
Cho dù tại tây phương nhân gian, đối mặt với sự truy sát của tám vị tuyệt thế cao thủ của Đông thổ hoàng tộc và Tây phương hắc ám giáo hội, cho dù là hoàn cảnh chết chắc, hắn vẫn chẳng chút nhíu mày, tiếu ngạo sát trường!
Cho dù là Vĩnh hằng sâm lâm có thể thôn thần phệ tiên, hắn vẫn ung dung tiến lên!
Cho dù là Tây thổ Đồ Đằng vô địch thế gian, hắn vẫn lạnh lùng đối diện, liều mạng chiến đấu!
Cho dù thiên giới vô tình, chủ thần vi tôn, hắn vẫn cười vui khóc hận, đại náo Lôi thần điện!
Tuy nhiên vào lúc này, hắn chỉ có một nỗi kinh hoàng…sợ hãi như thế.
Hắn ôm chặt thi thể của nàng vào lòng, giống như một người sắp chết đuối vớ được một chiếc phao cứu mạng.
Thần Nam ngẩn ngơ, ánh mắt càng ngày càng thất thần, bên tai không ngừng vang vọng những lời cuối cùng của Vũ Hinh.
"Khi chàng…về già…vẫn còn nhớ được…có một người con gái tên gọi Vũ Hinh…"
Cuộc đời nàng, như một đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, băng thanh ngọc khiết, ngây thơ trong sáng.
Nhẹ nhàng đến, vui vẻ ra đi.
Như một con gió nhẹ, quấn quýt quanh hắn, cảm động trời đất, rồi nhẹ nhàng bay đi.
Anh mắt Thần Nam tán loạn, hắn cảm giác trời đang xoay, đất đang chuyển, rồi sau đó bịch một tiếng, ngã văng ra đất.
Ngoại lực có thể phá hủy cơ thể của một người, nhưng nỗi đau có thể giết chết linh hồn của con người.
Trong thâm tâm của Thần Nam, ngọn lửa linh hồn của hắn càng ngày càng leo lét, từ từ tắt đi.
Bên ngoài Vô tình giới, Tử kim thần long, Tiểu phượng hoàng cùng Long bảo bảo đã đợi hơn hai canh giờ, mà vẫn chưa thấy Thần Nam đi ra, bọn chúng có dự cảm rất xấu.
Tiểu long nói: "A, đại thần côn tại thượng, không biết Thần Nam có xảy ra chuyện gì ngoại ý không?
"Rất có thể" Tử kim thần long cũng cảm thấy không ổn.
"Làm sao bây giờ đây?" Tiểu phượng hoàng hỏi.
Nửa khắc sau, ba con thần thú thận trọng tiến vào Vô tình giới, bọn chúng không gặp phải trở ngại gì, đến dưới chân núi mà không phát sinh một chút nguy hiểm nào.
Từ rất xa, bọn chúng đã nhìn thấy hai người nằm trong một vũng máu, huyết sắc kinh người càng bắt mắt.
"Trời ơi! Sao lại như vậy?"
Ba con thần thú nhanh chóng lao đến
Thần Nam hôn mê bảy ngày, bảy đêm.
Linh hồn chi hỏa của hắn cuối cùng cũng không tắt, le lói trở lại, dưới mắt Tử kim thần long, đó thật là một kì tích.
Bất kể là người hay là thần, địch nhân lớn nhất chính là bản thân mình.
Khi một người thực sự có ý muốn chết, quyết định dập tắt linh hồn chi hỏa của mình, thì cho dù thiên giới chủ thần cũng không cứu được.
Trong bảy ngày này, Tử kim thần long cùng bọn Long bảo bảo vì muốn kích thích ý chí sinh tồn của hắn, không ngừng phục bên tai hắn thét lớn: “Vũ Hinh sống lại rồi”.
"Còn không mau mở mắt, Vũ Hinh thực sự sống lại rồi!"
Linh hồn chi hỏa yếu ớt của Thần Nam, rút cục cũng le lói trở lại.
Khi thấy Thần Nam mở mắt ra, 3 con thần thú thở phào một tiếng, nhưng sau đó bọn chúng lại trở lên khẩn trương.
Bởi vì đôi mắt trống rỗng của Thần Nam, đối mặt với thi thể hắn đang ôm chặt trong lòng, trong mắt hắn không có một chút sinh khí, giống như là một cái xác không hồn.
"Tỉnh lại."