Thần Nam trầm tĩnh như vậy khiến Tư Mã Lăng Không bừng bừng lửa giận, cho răng đối thủ đang miệt thị mình nên nghiến răng nghiến lợi: “Hay lắm, cứ đợi mà cười.” Y quay sang nhìn sư phụ La Mạn Đức Lạp nói: “Sư phụ, người…”
“Ta quyết định đấu với y, gặp được đối thủ thế này không dễ đâu! Một kình địch trẻ như vậy thật sự khiến người ta hưng phấn.” Ánh mắt La Mạn Đức Lạp lóe lên vẻ dị dạng.
Tư Mã Lăng Không thở hắt một hơi, y chỉ lo sư phụ không chịu ra tay, nhưng thoáng sau y lại khẩn trương, việc trong một ngày Thần Nam thịt gọn tám vị tuyệt thế cao thủ đã truyền lan khắp tu luyện giới, sư phụ y tuy được xưng là Tây phương thế tục giới đệ nhất long kị sĩ, đạt đến cảnh giới cao nhất của ngũ giai nhưng so với loại quái vật biến thái như Thần Nam, rốt cuộc ai mạnh hơn?
Trong lòng Tư Mã Lăng Không không dám chắc, nhớ lại những chuyện về Thần Nam đều không thể theo lẽ thường lý giải, nếu La Mạn Đức Lạp thảm bại, y không dám tưởng tượng…
“Trẻ tuổi mà không tệ chút nào, đạt được mức tu vi ấy quả là kì tài võ học mấy trăm năm nay không thấy, bất quá ngươi hơi cuồng ngạo!” Lời lẽ La Mạn Đức Lạp trở nên lạnh tanh: “Dám đại khai sát giới tại Tây phương tu luyện giới của ta, một ngày giết bát đại tuyệt thế cao thủ, khoa trương quá đáng như vậy đúng là không coi người phương tây chúng ta ra gì! Nghe nói người ta gọi ngươi là tuyệt thế sát tinh? Chuyên môn giết những tuyệt thế cao thủ đạt đến ngũ giai lĩnh vực? Hắc hắc, cuồng vọng lắm! Hôm nay gặp gỡ, ta muốn lánh giáo bản lĩnh của tuyệt thế sát tinh.
Nói luôn, giao thủ với ta không chết cũng bị thương, ngươi phải cẩn thận.”
Thần Nam ngầm suy tính lời lão nhân nói, đoán được ông ta có thể là một nhân vật tiếng tăm.
Được khí thế hùng hồn của lão nhân tác động, huyền công trong thân thể hắn điên cuồng vận chuyển, sức mạnh hồn hậu tỏa ra khiến rất nhiều cây cố thụ bật gốc, chổng ngược lên trời, lúc đến gần thánh long đều nát vụn.
Chân khí hộ thể của Thần Nam vươn ra ngoài thân thể một xích, cương khí đen nhánh gần như hóa thành thực chất.
Tu vi cỡ này quả thực khó thấy dưới trần thế.
Hắn mất kí ức nên không biết ẩn tàng thực lực, tu vi chân thật lộ ra khiến La Mạn Đức Lạp biến sắc.
“Chả trách lại giết được tám vị tuyệt thế cao thủ trong một ngày, không phỉa dựa vào may mắn.
Tu vi này đủ để tung hoành thiên hạ!”
Tư Mã Lăng Không lạnh người, hiểu rằng cả đời này không thể vượt qua Thần Nam, mới hai chục tuổi đã thuộc nhóm cao thủ hàng đầu dưới trần thế, thêm năm, mười năm nữa thì trong thiên hạ có ai áp chế nổi hắn?
“Sư phụ.”
“Con không phải nói gì thêm, ta biết làm gì, hôm nay hắn đừng hỏng rời khỏi đây.”
Tư Mã Lăng Không vui mừng, không ai hiểu La Mạn Đức Lạp hơn y, tu vi của lão nhân xứng danh tuyệt thế, rất ít địch thủ trên đời mới được coi là Tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ! Chỉ là tu vi tuy cao nhưng quan niệm lại thủ cựu, không nảy sinh địch ý với người của Đông phương tu luyện giới mà một lòng theo đuổi “chủ nghĩa đèn nhà ai nhà nấy rạng.”
Đó là nguyên nhân vì sao lão là đệ nhất thánh long kị sĩ của phương Tây mà khi Tư Mã Lăng Không thành nghệ chỉ là phi long kị sĩ.
La Mạn Đức Lạp không muốn dạy công phu chân chính cho đồ đệ đến từ phương Đông, những gì tinh túy đều dạy cho mấy đệ tử người phương Tây.
Mãi đến khí Tư Mã Lăng Không đại bại thụ nhục, quay về phương Tây thì lão mới đem võ học cao thâm nhất ra dạy, dù sao y cũng là đệ tử của lão, y thảm bại lão cũng chẳng đẹp mặt với ai.
La Mạn Đức Lạp quả không hổ là một kẻ bảo thủ của “chủ nghĩa đèn nhà ai nhà nấy rạng.”
Hiện tại Thần Nam chấn thiên hạ, tu vi đứng đầu lớp trẻ, thậm chí vượt hơn nhiều cường giả lớp trước, các thanh niên phương Tây không ai là đối thủ của hắn.
Con người theo chủ nghĩa anh hùng nhất khoảnh như La Mạn Đức Lạp đã động sát cơ, lão không muốn danh hiệu đệ nhất nhân lớp trẻ rơi vào tay một thanh niên phương Đông, không muốn thấy cảnh mấy chục năm tới Tây phương tu luyện giới không ai chống nổi Thần Nam nên quyết định trừ khử đại địch cho cả tu luyện giới của Tây đại lục trước khi hắn bước vào giai đoạn hoàng kim.
Tư Mã Lăng Không nhìn ra sát ý trong mắt sư phụ, biết lão đã quyết tâm hạ thủ.
“Ồ, muốn đánh với ta sao? Kì thật ta hạ thủ là không lưu tình.
Ở trong núi có không biết bao nhiêu con voi ngu xuẩn, gấu đen, lợn lòi đã chết trong tay ta, chưa có con nào thoát được.”
Tuy Thần Nam nói thật nhưng trong tình huống này lại trở thành quái dị cực độ, La Mạn Đức Lạp nghe