Thần Mộ Ii

Nghịch Loạn Thời Không


trước sau


Hào quang lấp lánh, nhất đại thiên kiêu Đạm Đài tiên tử bạch y như tuyết, cước đạp mây lành bay vào thạch lâm đầy ma khí.

Tốc độ của nàng nhanh như điện, mớ tóc xanh bị kình phong thổi hất về phía sau.
Hào quang thánh khiết chiếu sáng thạch lâm hắc ám, Đạm Đài tiên tử không dừng lại mà tiến thẳng xuống động huyệt, đuổi theo Thần Nam xông vào Ma Chủ chi mộ.
Tất cả xảy ra quá nhanh, gần như cùng lúc với Thần Nam khiến mọi hữu quan chiến giả há hốc mồm, nhất là đệ tử Đạm Đài thánh địa, cơ hồ cùng hét lên.
Đại đồ đệ Vương Chí kêu lên: “Sư phụ..”
Y đằng không nhanh chóng tiến vào thạch lâm, đến trước ma huyệt nhìn xuống động huyệt âm u, hồi lâu không nói gì.
“Trời ơi, là chuyện gì?”
“Đạm Đài tiên tử sao lại xuống Ma Chủ chi mộ?”
Những quan chiến giả nhao nhao nghị luận, họ không thể hiểu nổi.
Ngay cả Tuyệt Tình ma vương, Hỗn Thiên ma vương, Thanh Thiện cổ ma đều tỏ vẻ không hiểu, họ nhận ra Đạm Đài tiên tử và Thần Nam có giao tình nhưng không cần đem sinh mệnh mạo hiểm.
Bên tai Thần Nam gió rít vù vù, hắn để lỏng thân thể, nhanh chóng lao xuống ma huyệt.
Tối như hũ nút nên hắn không thấy cảnh vật gì, chỉ có ma khí cuồn cuộn, quanh mình toàn ma khí kinh nhân khiến hắn liên tục rùng mình.
Nhưng đột nhiên phát hiện một dải hào quang sáng rực trên đầu, một đạo quang ảnh nhanh chóng lao theo, càng ngày càng hần.
Hắn cười lạnh, tưởng có người đuổi theo nên khe giơ Đại Long đao lên.
Thoáng chốc, quang ảnh lao tới, cách khoảng năm trượng thì giọng nói quen thuộc vọng vào tai hắn.
“Thần Nam… ngươi thật là Thần Nam? Là… Thần Nam của vạn năm trước?”
Thần Nam cả kinh, giọng nói đó là Đạm Đài Tuyền.
Giọng đối phương hơi run rẩy, tựa hồ kinh ngạc xen lẫn kinh hãi.
“Nguyên lại ngươi còn nhớ được vị cố nhân này.”
“Thần Nam, mau dừng lại, theo ta lên.

Ma Chủ chi mộ là vùng đất đại hung của Thiên giới, vạn lần không thể thâm nhập.”
Thần Nam cười vang: “Dừng lại, lẽ nào bảo ta đi chết? Để đệ tử của ngươi dùng tỏa ma trận bắt ta mặc ngươi phát lạc?”
Một cự chưởng trắng như ngọc chụp xuống, định móc hắn lên.
Mắt hắn lóe hàn quang, lạnh giọng: “Cầm long thủ biến dị! Ha ha..

ha ha..”
Đó là công năm xưa hắn truyền cho Đạm Đài Tuyền, tuy bị thay đổi hắn nhưng hắn chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra.

“Thần Nam, những gì đã qua nhất thời không thể nói cho rõ ràng nhưng hôm nhiều việc ta thân bất do kỷ.

Dù thế, hôm nay ngươi nhất định phải tin ta, ta không có ác ý, vốn sai đệ tử đến cứu ngươi không ngờ chúng làm loạn hết lên khiến ngươi hiểu lầm.

Mau dừng lại, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi.”
Đại Long đao khẽ vung lên, đao mang trắng xóa phá tan đạo quang chưởng.
“Đạm Đài Tuyền, nếu hôm nay ngươi thật lòng cứu ta thoát khốn, ta xin cảm tạ nhưng Thiên giới không hợp với ta, ta phải quay lại Nhân gian.”
“Thần Nam, ngươi nghe rằng Ma Chủ chi mộ nối Thiên giới và Nhân gian nên mới tính như thế sao? Ngươi có biết như thế chỉ chết uổng? Mau dừng lại đi…”
Đạm Đài Tuyền định vượt xuống Thần Nam nhưng giờ không thể nào, hư không phá toái, nàng mở tiểu thế giới, trùm lên Thần Nam, nhưng hắn có Thần Vương dực, tốc độ nhanh hơn tưởng tượng, sát na sau đã bay mất.
Hắn không bay quá xa, lớn tiếng hỏi: “Đạm Đài Tuyền, ta muốn hỏi ngươi, vạn năm trước, ngươi đã giở trò với ta phải không?”
Hơi do dự một chút, Đạm Đài Tuyền khảng định: “Đúng.”
“Vì sao?”
“Trong lúc tranh đấu nên để đối phó phụ thân ngươi.”
“Đã thế sao hôm nay còn muốn cứu ta?”
“Phụ thân ngươi không còn, thế lực sau lưng ta cũng không còn, chúng ta không còn là địch nhân.

Hơn nữa… vạn năm trước chúng ta là bằng hữu, có những người… những việc ta không quên được.”
“Ngươi không thấy buồn cười sao? Với ta, ngươi là sinh tử đại địch, phụ thân ta biến mất chắc chắn liên quan đến ngươi hoặc thế lực phía sau ngươi.”
“Phụ thân ngươi biến mất không liên quan đến ta, thế lực sau lưng ta cũng không còn.

Thế cục vạn năm trước quá hỗn loạn, nhiều việc khiến người ta bó tay, đến hôm nay nghĩ lại vẫn còn làm người ta cảm thán.”
“Hừ, ta muốn biết vạn năm trước sao ngươi lại đối phó với phụ thân ta?”
Đạm Đài Tuyền thở dài: “Phụ thân ngươi từng là người ở Thiên giới, lại có thân phận cực cao, nhắm vào ông ta là nhắm vào thân phận ở Thiên giới.”
“Có phải vì ông là đệ cửu nhân của Thần gia, ông phản Thần gia mới khiến người Thiên giới xuất thủ?”
Đạm Đài Tuyền phủ định: “Người Thần gia không xuất thủ với ông ta, những người đối phó muốn lấy một vật.”
“Vật gì?”
“Đồn rằng phụ thân ngươi có một tàn phá thế giới, vài người lại muốn lấy nó.”
“Hừ.” Thần Nam lạnh giọng: “Lúc đó ngươi là tiên nhân chưa?”
“Chưa.”
“Vạn năm trước thần ma bị diệt, thật ra xảy ra chuyện gì?”

Đạm Đài Tuyền hơi cảm khái: “Lúc đó tu vi của ta chưa đủ, không biết được bí mật quan trọng, nhưng cũng dễ đoán ra, chắc là có đại sự kiện nghịch loạn âm dương, cải thiên hoán địa.”
“Những bốc cục giả đánh cờ, lấy thiên địa làm cục thế, chúng sinh làm quân cờ.” Không hiểu sao Thần Nam lại nghĩ đến lời của nữ tử trong ngọc như ý, lẽ nào có nhiều việc do bọn họ gây ra?
Hắn hơi nghi vấn nhưng hiện tại không thể lộ ra, sau cùng quát vang với Đạm Đài Tuyền: “Đạm Đài Tuyền, khó lắm sau vạn năm ngươi còn nhớ được ta, hôm nay chúng ta mỉm cười cho qua hết ân cừu, về sau không còn quan hệ.

Từ biệt ở đây, không cần ngươi đưa tiễn.”
Đạm Đài Tuyền thở dài: “Vạn năm rồi, ta không ngờ còn được gặp ngươi, chỉ là ngươi không tin ta, thành kiến với ta vẫn cực sâu… bất quá, hôm nay… ta thật sự muốn cứu ngươi.”
Sắp rời khỏi Thiên giới, tâm tư Thần Nam xoay chuyển trăm đường, nghĩ đến Thiên giới Vũ Hinh liền nói: “Nếu ngươi thấy nợ ta, hãy chiếu cố cho Thiên giới Vũ Hinh, ta cảm giác ngươi còn mạnh hơn Thi Hoàng, Thanh Thiện.”
“Vũ Hinh? Ha ha… nàng ta không còn là Vũ Hinh, năm ngàn năm trước ta định giết nàng ta nhưng không xuất thủ, nhưng Vũ Hinh mới này vẫn còn nửa trái tim lương thiện, hôm nay nếu không bị Thi Hoàng cản trở, ta tin nàng ta sẽ đến cứu ngươi.”
Trong lòng Thần Nam rúng động, tu vi của Đạm Đài Tuyền quả đáng sợ.
Ma huyệt căn bản sâu không đo nổi, Đạm Đài Tuyền tựa hồ không muốn hạ xuống tiếp, quát vang: “Thần Nam, còn rơi nữa sẽ chết chắc.

Hôm nay ta quả thật không có tâm cơ gì, chỉ muốn cứu ngươi, vì nhiều nguyên nhân, ta chỉ còn lại nửa tu vi vào hôm nay, nếu buộc ta phải đưa ngươi lên mặt đất lại phải phí mất phần lớn công lực, lúc đó e không tránh được bị mấy Thần Vương truy kích.”
“Đạm Đài Tuyền, mời ngươi quay lại, ta không nhận tình cảm của ngươi.”
Đạm Đài Tuyền u oán thở dài: “Có những việc không thể cho ngươi biết, được rồi, ta đành ép ngươi lên.”
Hai tay nàng liên tục kết ấn, nói từng chữ một: “Nghịch- loạn- thời- không!”
Thần Nam cảm giác thời không đột nhiên hỗn loạn, quanh hắn xuất hiện đạo đạo quang hoa, đang lúc kinh ngạc nhận ra mình tiến vào một không gian thông đạo.
Hào quang lóe sáng, thời không lạc vị trí.
Trước mắt hắn sáng lòa, kinh ngạc phát giác mình đang ở cạnh ma huyệt, quả đã quay lại.
“Sư phụ ta đâu? Sư phụ dùng đại pháp lực đưa ngươi lên đây còn người đâu?” Vương Chí thấy hắn quay lại liền chạy đến hỏi.
Những quan chiến giả bên ngoài thạch lâm xôn xao, không ngờ Thần Nam lại từ không gian thông đạo quay lại.
“Biểu ca… là huynh thật sao? Huynh… thật sự là Thần Nam biểu ca?” Đông Hải thần vương Lý Đạo Chân nhanh chóng tiến đến gần ma huyệt.
“Là ta.” Thần Nam gật đầu.
Mắt Lý Đạo Chân tuôn tràn lệ, run giọng: “Đúng là biểu ca… đệ không dám tin.”
Mao đầu tiểu tử năm xưa không thay đổi, vẫn đầy thân tình tha thiết.
“Biểu ca… Thần Nam có Thần gia, có lẽ di phụ…”
Trong mắt Thần Nam cay xè, vạn năm rồi, khó khăn lắm mới gặp được thân nhân, dụng lực vô vai Lý Đạo Chân: “Chỉ cần ta còn sống, sẽ đòi công đạo với Thiên giới Thần gia.”
Vừa nói hắn vừa lạnh lùng nhìn bọn Thanh Thiện và Tuyệt Tình ma vương, nhưng mấy lão không có ý muốn động thủ, một nam tử trẻ tuổi, anh đĩnh rảo bước tới.
“Dọc đường có việc suýt lỡ mất đại sự nhưng

cuối cùng vẫn kịp.


Thần Nam, ngươi không phải sợ ta quá nên nhảy vào ma huyệt sao?”
Nam tử đến gần buông giọng lạnh tanh, thần tình phi thường tự tin.
“Ngươi là ai?”
“Thần Vũ Minh.”
Ánh mắt Thần Nam lạnh tanh: “Người Thiên giới Thần gia?”
“Không sai.” Thần Vũ Minh nhìn hắn chằm chằm: “Nghe nói Thần Chiến có một đứa con tên Thần Nam, nhưng chết từ vạn năm trước, trong bí sử Thần gia có ghi kỹ càng.

Nhưng theo dấu hiệu cho thấy ngươi chính là kẻ chết vạn năm trước giờ lại ung dung xuất hiện trên Thiên giới, đúng là khó tin.”
Chuang nhân ngoài thạch lâm sôi lên, tin tức này quá kinh khủng, Thần Nam lại là con của phản đồ Thần Chiến của Thần gia, còn là người đã chết từ vạn năm trước.
Ngay cả mấy lão ma vương Hỗn Thiên, Tuyệt Tình, Thanh Thiện cũng động dung, chuyện đó vượt khỏi lẽ thường.
Lúc đó tất cả đều nghĩ đến câu nói “hận trời đoạt của ta vạn năm” hắn từng nói.
Ai cũng tin rằng hắn là con của Thần Chiến từ vạn năm trước, đã chết vô vàn năm rồi lại sống dậy.
Ai nấy nhao nhao bàn tán mãi không thôi.
“Trời ơi, là con của cái đại cao thủ Thần Chiến trong truyền thuyết?”
“Là cấm kị của Thiên giới Thần gia, mãi gần đây mới bị đồn ra khắp Thiên giới.”
“Hóa ra ‘đệ cửu nhân’ và ‘đệ thập nhân’ của Thần gia là cha con.”

Thần Vũ Minh cười lạnh: “Thần Nam, ngươi và phụ thân ngươi đều là tội nhân lớn nhất của Thần gia.

Ngươi mất tích vạn năm hoang phí của Thần gia bao nhiêu thời gian quý giá, hôm nay ta phải rút thần binh chi hồn, đoạt thân phận đệ thập nhân của ngươi.”
Thần Nam không động nộ mà bật cười: “Ngươi nên gọi tổ tông đến nghe.”
Thần Vũ Minh đại nộ: “Ngươi không còn là người Thần gia, chẳng qua là mao đầu tiểu tử hai chục tuổi, dám dùng miệng lưỡi với ta, hôm nay ta thay tổ tông thanh lí môn hộ.”
“Soạt.”
Trong thạch lâm hôn ám sáng rực lên, một thanh thần kiếm sáng như mặt trời xuất hiện trong tay Thần Vũ Minh, sức mạnh như biển tràn ra khiến thạch lâm quanh đó liên tục đổ sập, quan chiến giả cảm giác được áp lực kinh nhân, bất giác lùi lại.
Thanh Thiện cổ ma mắt xạ ra thần quang, lẩm bẩm: “Liệt Không Kiếm trong truyền thuyết.”
Thần Nam đẩy Lý Đạo Chân ra: “Đệ tránh qua bên, ta phải thu chút lợi tức của Thiên giới Thần gia.”
Đại lục hắc ám cũng phát ra thần quang sáng rực, không kém hơn uy thế Liệt Không Kiếm chút nào, thần mang xanh biếc uy lực vô cùng.
Thần Vũ Minh và Thần gia cùng một gia tộc mà ra, huyền công đều thần diệu vô cùng, có thể che được tu vi chân thật, Thần Nam không nắm được đối thủ đạt đến cảnh giới nào nên hơi nhíu mày.
Cùng lúc, Đạm Đài Tuyền từ ma huyệt tiến lên, truyền âm với Thần Nam: “Ngươi chạy về hướng tây bắc, ta sẽ ngầm trợ giúp.”
Thần Nam cũng truyền âm đáp: “Hảo ý tâm lĩnh, ta tự ứng phó được.”
“Giết.” Thần Vũ Minh quát vang.
Liệt Không Kiếm phát ra thần quang trăm trượng chém vào Thần Nam, kiếm khí uy bá xé tan hư không, nhiều tảng đá trong thạch lâm cũng bị chấn tan, đạo kiếm khí như sóng biển tràn lan tứ phía.
Thần Nam giơ Đại Long đao lên đón, thanh long gầm vang bay lên, thanh chấn thiên địa, va mạnh vào kiếm khí.

Những tu luyện giả quan chiến kinh hãi liên tục lùi lại.
Liền đó kinh biến phát sinh, kiếm khí và đao mang liên tục văng tứ tung, đập vào thạch bi trên ma huyệt, nó rung lên rồi phát ra tiếng nổ chói tai, bật khỏi mặt đất, dấy lên ma khí ngùn ngụt, đập vào Thần Nam và Thần Vũ Minh.
Thần Nam từng ngầm so thạch bi với Trấn Ma thạch, thấy nó thật sự thông linh nên biết đại sự không ổn, xòe Thần Vương dực nhanh chóng tránh đi.
Thần Vũ Minh thấy thạch bi tấn công, hơi ngạc nhiên nhưng vung Liệt Không Kiếm chém mạnh lên không.
“Ầm.”
Ma khí ngùn ngụt tràn ra, thạch bi phát ra dao động kinh nhân, hất văng Thần Vũ Minh đi.
Cổ lão thạch bi như cự ma múa tít thân thể đập liên tục khiến Thần Vũ Minh ôm đầu máu.
Các quan chiến giả hãi hùng lùi xa, mấy lão ma vương vội mệnh lệnh cho bản môn đệ tử tránh đi.
Nhưng đã muộn.
Thạch bi cùng ma khí ngùn ngụt vừa oanh kích Thần Vũ Minh vừa lao vào đám đông.
“Ầm.”
Huyết nhục tơi bời, cổ lão thạch bi như viễn cổ cự ma đánh gần năm chục người thành tương thịt.

Thần Vũ Minh bị đánh lún xuống đất, Liệt Không Kiếm suýt vuột tay.
“Trời ạ, Ma Chủ phát nộ, chạy mau.”
“Lời đồn là đúng, Ma Chủ chi mộ không cho phép khinh nhờn.”

Ai nấy cuống cuồng bỏ chạy.
May cả mấy lão ma vương cũng kinh hãi đứng trên không ngưng thị, không định tiến lên.
Mặt đất rung lên, thạch bi phảng phất có thể lay sông lật biển khiến thiên địa xoay chuyển, thoáng chốc có đến mấy trăm người bị thạch bi oanh sát…
Thần Vũ Minh vô cùng kinh hãi, thạch bi tựa hồ giam chặt y, ma khí kinh hồn đánh y gần tan nát, bất kể chạy kiểu gì cũng không thoát được, chạy vào đám đông cũng chỉ chết thêm mấy kẻ vô tội, thạch bi như có linh tính, đuổi sát y.
Sau cùng, ma bi đánh tan huyết nhục nửa người y, cánh tay nát vụn không cầm nổi Liệt Không Kiếm, ma khí như long quyển phong cuốn Liệt Không Kiếm vào ma huyệt.
Tận lúc đó cổ lão thạch bi phát ra ma khí kinh khủng mới tạm dừng, bay về chỗ cũ.
Thần Vũ Minh muốn khóc mà không ra nước mắt, lại bị một tử vật cướp mất Liệt Không Kiếm, thấy thần kiếm rơi vào ma huyệt, y gần như phát cuồng.
Thần Nam càng tệ hơn, một luồng đại lực vô hình trói chặt hắn, kéo vào ma huyệt, phảng phất như viễn cổ cự thú đang nuốt chửng hắn.
Đạm Đài Tuyền vừa kinh hãi, vừa nghi hoặc, đoạn truyền âm: “Thần Nam, ta tin ngươi cát nhân tự có thiên tướng, qua vạn năm ngươi vẫn sống lại được, ta tin lầm này ngươi cũng không có chuyện gì.”
Đồng thời, Lý Đạo Chân nóng lòng dùng thần niệm bí mật truyền âm: “Biểu ca, vạn nhất huynh về được Nhân gian giới, phải cẩn thận một nữ tử tên Mộng Khả Nhi, đệ cảm giác nàng ta và Đạm Đài Tuyền có liên quan rất lớn.

Đệ không bảo Đạm Đài Tuyền không tốt, ngược lại vạn năm nay đệ nàng ta được chiếu cố nhưng ngần ấy năm vẫn không nhìn thấu được khiến đệ hơi sợ.

Nàng ta không phải là thiên sứ ắt là ác ma vô cùng đáng sợ, đệ không biết sao nàng ta đến cứu huynh nhưng huynh nên cẩn thận…”
Thần Nam không nghe thấy gì hết, bên tai tiếng gió vù vù, trước mắt là vô tận hắc ám.
Thời gian tựa hồ đình chỉ, hắn sa vào vĩnh hằng hắc ám, rơi xuống vùn vụt…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện