Thần Mộ Ii

Chiến Đấu Vì Mộng Tưởng


trước sau


Hiện tại ở Nhân gian giới, hầu hết mợi nơi đang trong tiết đông.
Vùng đất của Tình Dục đạo là một dãy núi liên miên bất tuyệt, lúc này tuyết bay phơi phới, phủ lên tấm áo bạc.
Trên một đỉnh núi, tiên khí dày đặc, vụ khí đằng đằng, đình đài lâu các điểm xuyết phảng phất như tiên cảnh.

Đó là trọng địa của Tình Dục đạo, trên núi có vân vụ bởi ôn tuyền đang thong thả chảy.
Thần Nam ngâm mình trong ôn tuyền, nhìn cảnh vật phủ đầy tuyết trắng ngoài xa đến xuất thần, vô tình lên Thiên giới rồi quay lại Nhân gian, tất cả đều như mộng ảo.
Tử Kim thần long ở trong ôn tuyền cách không xa, ảo hóa thành nhân hình, ăn uống thỏa thuê, đắc ý gào lên: “Grào… trên đời đắc ý phải vui vẻ, không để đêm nay cầm chén không nhìn trăng vàng.

Xưa nay thánh hiền đều tịch mịch, chỉ có người uống rượu lưu danh, gọi người mang mĩ tửu tới, cùng bạn hữu tiêu đi vạn cổ sầu.”
Long Bảo Bảo cũng ở trong ôn tuyền trì, thoải mái tắm táp, hưởng thụ thứ nó thích nhất – cánh gà nướng, nó nheo tít mắt lại, tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn: “Thần dạy, ăn trăm chiếc cánh gà, không muốn làm người tu đạo.”
Núi non ngoài xa trắng muốt, không trung tuyết hoa bay múa, trong thời tiết băng thiên tuyết địa này mà được ngâm mình trong ôn tuyền, hưởng thụ mĩ thực, đích thực là chuyện thống khoái.
Hơn nữa, bạch y dâm tặc tận hết tình địa chủ, nhiệt tình chiêu đãi, tuyển mười mấy mỹ nữ múa trên mặt tuyết cách cả bọn không xa, họ đều yêu kiều, tư dung kiều mị, mặc một lớp sa mỏng, mỗi lần uốn người đều vô cùng mị hoặc.
Bạch y dâm tặc cũng ở trong ôn tuyền, ra vẻ phóng đãng, gào lên: “Giang sơn có nhiều mỹ nữ thế này, ắt vô số sắc lang phải quy phục.”
Thần Nam ngâm mình trong ôn tuyền, toàn thân thả lỏng, uống mĩ tửu, hân thưởng mĩ nữ ca múa, đích xác là một loại hưởng thụ, mấy ngày nay hắn luôn phải đối đầu sinh tử, thần kinh căng ra, hiếm khi có cơ hội thả lỏng thế này.
Từ Thiên giới về Nhân gian, hắn còn nhiều việc phải làm, quan trọng nhất là tìm Vũ Hinh nhưng không cần vội, nàng và Tiểu Thần Hi vào Côn Luân cổ tiên di địa Bách Hoa cốc, theo mấy lão yêu quái ắt có cơ duyên lớn, hiện tại hắn không muốn quấy nhiễu.

Trừ việc đó hắn phải cân nhắc làm sao diệt Đỗ gia Huyền giới, nhưng không thể nói là làm được, đã có đầu Thiên Ma tọa trấn, hắn không nắm chắc, đến gây sự khác nào tìm chết.
Hắn cân nhắc cách điều trị người Thiên giới, hiện tại đã ở Nhân gian giới, không cần không Thiên giới đại quân vây bắt, trừ phi Thần Vương liều mang hạ giới tìm hắn gây phiền, còn thì tuyệt đối an toàn.
“Thần Vương, Thần gia… các ngươi là vua ở Thiên giới, ở Nhân gian ta cũng làm bá chủ Nhân gian, nhưng chúng ta thế như thủy hỏa, các ngươi muốn ta chết, ta cũng không chịu bó tay.

Đợi nhé, ta sẽ dưa đại lễ lên Thiên giới.”
“Thần huynh đang lẩm bẩm gì vậy?” Bạch y dâm tặc cười nói: “Nữ tử Tình Dục đạo của đệ rất thoải mái, huynh thấy mười mấy sư muội này thế nà? Giờ huynh uy danh chấn thiên hạ, giao thủ với cả thượng cổ thần long trong truyền thuyết, bị phong ấn tại mười tám tầng địa ngục mà vẫn ra được, các sư muội kính ngưỡng huynh vô cùng.”
Bạch y dâm tặc tỏ vẻ ám muội, biết thế này không thể giữ Thần Nam lại nhưng phải cố gắng, với siêu cấp thanh niên cao thủ quật khởi tu luyện giới nhanh chóng này, môn phái nào cũng muốn thu lưu.
Đáng tiếc hiện tại y không nắm được tẩy dù Thần Nam nửa thật nửa giả cho y biết mình vừa dạo một vòng Thiên giới nhưng y không tin.
“Dâm tặc huynh nói thẳng ra đi, có phải muốn kéo ta vào Tình Dục đạo? Nam tử hán đại trượng phu nhãn quang không nên thấp thế, huynh không muốn đưa Tình Dục đạo lớn mạnh, nên nhớ ta không gia nhập Tình Dục đạo nhưng có thể giúp huynh nhất tà đạo lục thánh địa, đương nhiên diệt các chính đạo thánh địa nữa cũng được.”
“Huynh vừa nói… là thật? Thật muốn hòa thượng Thiếu Lâm Tự hoàn tục? Gả …chồng cho đệ tử Đạm Đài thánh địa?” Nam Cung Ngâm cảm giác cổ họng khô ran, hơi ấp úng.
“Ta đã nói mấy lần rồi mà huynh vẫn không tin, dù không tin ta lên Thiên giới cũng phải tin thoát được mười tám tầng địa ngục chứ nhỉ? Đối phó mấy phái này ta nắm chắc.”
“Thần huynh, vì sao lại định xuất thủ với họ?”
“Nếu bảo tổ sư họ thiếu ta quá nhiều, lại còn muốn giết ta chắc huynh không tin, thậm chí cho rằng ta điên.

Huynh cứ coi dã tâm của ta bành trướng là được, say nằm trên gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm thiên hạ trong tay không phỉa mộng tưởng của nam nhân sao? Từ đây ta sẽ chiến đấu vì mộng tưởng.”
“Hắc hắc, cuối cùng Thần huynh cũng ngộ ra rồi, không thẹn là người cùng lứa chúng ta.” Nam Cung Ngâm cười hăng hắc: “Nhưng huynh phải phân rõ một việc, đại đệ tử Vương Lâm của Đạm Đài thánh địa là lão bà của đệ, còn sư muội Mộng Khả Nhi nếu huynh không thích cứ chuyển cho ta cũng không sao.”

Nam Cung Ngâm không thẹn là người Tình Dục đạo, sự tình chưa đâu và đâu đã phân chia mỹ nữ.
“Grào… long đại gia ta từ này cũng sẽ chiến đấu vì mộng tưởng, say nằm trên gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm thiên hạ trong tay.

Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, lão long ta cũng phải vì long bà mà nỗ lực, không thể sống qua ngày được, grào…” Tử Kim thần long say mờ mắt, nghe hai người nói liền gào lên.
Tiểu long cũng uống đến mê man, hưng phấn đứng dậy khỏi ôn tuyền, nắm tay Nam Cung Ngâm: “Thần dạy, dâm tặc huynh được lắm.”
Hai ngày sau, Thần Nam và Nam Cung Ngâm đội tuyết đến Thiếu Lâm Tự, tiên sơn nổi danh Đông thổ, nhưng trong tiết đông, tiên sơn cảnh vật đều bị màu trắng mênh mang vây phủ, thiên địa một màu.
Trên các đỉnh núi đều có miếu vũ của Thiếu Lâm Tự, bọn hắn trực tiến đến chủ phong của tiên sơn, xông vào trung tâm phật điện.
Hai con rồng ảo hóa thành bản thể, long thân mấy chục trượng liên tục uốn lượn trên tầng không Thiếu Lâm Tự, từng tràng long khiếu vang vọng thiên địa.
Nam Cung Ngâm há hốc mồm, Thần Nam cầm Liệt Không Kiếm phát ra kiếm mang dài ba mươi trượng, thần quang quét sạch sơn môn Thiếu Lâm Tự.
“Thần huynh đúng là biến thái, trừ mấy người trong Huyền giới mà truyền thuyết nói tới, e rằng không ai đấu nổi huynh.”
Tiếng chuông vang vọng Thiếu Lâm Tự, thần long gầm gào trên không, một nam tử cầm thần kiếm một đòn hủy sơn môn khiến trung tâm phật điện đại loạn, vội cầu viện các đỉnh núi quanh đó, hiệu lệnh mọi đệ tử đến cứu viện.
Các lão hòa thượng trong chùa cũng biết tu vi của Thần Nam, phàm nhân không thể đấu nổi.
Trên tuyết phong ngoài xa, các tăng

nhân nhanh chóng đổ về, cao thủ trong trung tâm phật điện như lâm đại địch.

Mấy vị lão hòa thượng liên tục niệm phật hiệu, một lão tăng nói: “Ma vương đến xâm phạm, e rằng chúng không thể hàng ma, mau đến Tu di huyền giới mời các trưởng lão xuất thủ.”
Nam Cung Ngâm giật nảy người, y đã nghe đến Tu di huyền giới, nghe nói trong đó toàn những lão hòa thượng sống hơn trăm tuổi của Thiếu Lâm Tự, không thiếu lục giai tu luyện giả, thậm chí có cả thần tăng gần đạt tiên nhân chi cảnh.

“Boong, boong, boong.”
Tiếng chuông rung lên, tăng nhân ở những đỉnh núi gần đó lục tục kéo tới, hai ngàn người vây chặt Thần Nam và Nam Cung Ngâm vào giữa.
Đồng thời, trên hư không Thiếu Lâm Tự đột nhiên bùng lên hỗn độn chi quang, một không gian chi môn mở toang, chín lão tăng râu tóc bạc phơ đằng không tới.
Nam Cung Ngâm nhức óc, đầu óc nóng bừng, thật không nên đi theo tên điên Thần Nam, hiển nhiên Thiếu Lâm Tự tàng long ngọa hổ, sẽ có cao thủ lục giai trở nên ẩn tu trong Tu di huyền giới.
Thần Nam cười vang chấn động tầng không, hoa tuyết trong mấy dặm đầu nghịch không, hai con thần long càng gầm gào lớn hơn, tuyết phong ngoài xa bị chấn động khiến băng tuyết lở xuống, thanh thế hãi nhân.
Cửu vị lão tăng phá không, thoáng chốc lao tới trước mặt Thần Nam, nhìn hắn chăm chăm, áp lực của hơn hai ngàn tăng nhân cũng ép tới.
“Ha ha..” Hắn cười vang điên cuồng, Liệt Không Kiếm vạch lên hư không, một khe nứt xuất hiện trên không, mấy chục thiên sứ bốn cánh bay khỏi nội thiên địa.
Năm, sáu chục thiên sứ bốn cánh dàn hàng trên không, phát ra sức mạnh thánh khiết, lạnh lùng nhìn các hòa thượng Thiếu Lâm Tự.
“Ngã phật từ bi!”
“Phật Tổ trên cao!”
...
Các hòa thượng đều há hốc mồm, niệm phật hiệu liên tục, không dám tin vào mắt, lại xuất hiện thiên sứ chiến đội.
Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm kinh hãi suýt rớt tròng mắt ra ngoài: “Thần huynh đệ tin huynh từng lên Thiên giới, tin huynh đánh Phật Tổ rơi răng, trời ạ, ha ha… Thần Nam đại tiên, pháp lực vô biên, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ.”
Những thiên sứ bị hắn bắt sống tuy bị phong ấn quá nửa công lực nhưng đủ để uy nhiếp các tăng nhân Thiếu Lâm Tự.
“Ngươi… tên ma vương định làm gì?” Một lão hòa thượng run rẩy chỉ vào hắn, hiển nhiên lão còn chưa biết đệ nhất nhân lớp trẻ nổi danh ngoại giới này.
“Không có gì, chỉ muốn mời các vị đại sư hoàn tục, sớm lấy vợ sinh con.” Hai mắt hắn bắn ra hàn quang lãnh liệt nhưng từ từ thu liễm, cười ha ha: “Bây giờ tuyết rơi dày, tiết trời lạnh thấu xương này ta mời các vị ăn thịt chó.”
Đoạn hắn khẽ vẫy tay, chiếc thanh đồng chung khổng lồ cách đó mấy chục trượng bị hắn hút tới, lầu chuông vỡ tan.
Hắn dùng một tay giữ chuông, bổ mạnh tới, “choang”, tiếng vang khắp mấy chục dặm, mấy trăm tăng nhân bị chấn động ngã xuống.

“Ha ha… quả chuống này đem nấu thịt chó quá tuyệt.”
Nội thiên địa lại được mở ra, mười mấy thiên sứ mang mấy chục con chó đen ra, hắn đã chuẩn bị sẵn, định mở đại hội thịt chó ở Thiếu Lâm Tự.
Mấy ngàn tăng nhân há hốc mồm, đồng thời vô cùng phẫn nộ, Thần Nam dám càn quấy đến thế ở Phật môn thánh địa.
“Ha ha…” Thần Nam mỉm cười khoái chí cùng cực: “Các vị đại sư chắc chưa từng ăn qua thịt chó này? Ngon tuyệt, tư âm bổ thận, rất nhiều diệu dụng, hôm nay để ta cho các vị biết lạc thú của phàm nhân.”
Nhưng thiên sứ trong nội thiên địa đã bị hắn trấn phục, hiện tại họ đang làm công việc được giao, nếu không xử lý thịt chó thì bay lên đi lấy nước đổ vào cự chung, có người chuẩn bị nấu nướng.
“Ngã phật từ bi! Phật môn thánh địa há để ngươi kinh nhờn.” Một lão hòa thượng từ Tu di huyền giới phẫn nộ niệm phật hiệu, vung chưởng bổ vào Thần Nam.
Hắn cười lạnh, không buồn ngẩng đầu, quét lên không trung một kiếm, kiếm mang chói lòa khiến tất cả nhắm mắt lại, hất vang lão tăng ra xa.
Oan có đầu, nợ có chủ, hắn muốn lạm sát vô cớ, chỉ muốn năm được căn cơ Phật giáo tại Nhân gian giới nên thần kiếm không phát ra kiếm khí mà là một cỗ đại lực nhu hòa, hất lão tăng văng xa trăm trượng, găm vào trong thạch bích.
Ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, đánh sao đây? Thực lực song phương không cùng đẳng cấp.
Cự chung được đốt lửa, đồng thời hai con rồng trên không phun ra trận trận hỏa diễm, nước trong quả chuông sôi lên, các loại hương liệu cùng thịt hắc cẩu được bỏ vào, mùi thơm bay khắp tuyết phong.
Thần Nam quát vang với mấy ngàn tăng nhân: “Nào nào, các vị đại sư không nên khách khí, hôm nay các vị cùng uống mĩ tửu, không say không ngừng, cùng tiêu đi vạn cổ sầu, sau đó sẽ giúp các vị kết lương duyên.”
“Thần Nam ngươi quả là vô pháp vô thiên.”
Một giọng nói già nua vang lên trên không, một lão tăng thân hình còng xuống, tăng y rách rưới từ Tu di huyền giới ở hậu sơn tiến ra, lắc lư trên không tiến tới.
Hai mắt Thần Nam bắn ra thần quang, lẩm bẩm: “Nhân gian giới quả nhiên tàng long ngọa hổ, không ngờ Thiếu Lâm Tự lại ẩn tàng cao thủ cỡ này.”
Nam Cung Ngâm kinh dị hỏi: “Lợi hại lắm sao?”
“Phi thường lợi hại!”
Chúng nhân Thiếu Lâm Tự, kể cả chín hòa thượng từ Tu di huyền giới bay ra cùng lộ vẻ không hiểu, họ chưa từng thấy tăng nhân cực kỳ già nua này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện