Lời của Thần Nam đối với y mà nói thật sự là một sự đả kích quá lớn.
Người con gái trong lòng hắn tự nhiên lại đã sớm làm mẹ, không nói hắn là người tâm cao khí ngạo, cho dù có là tên ngốc cũng phải bốc hỏa, đã là nam nhân đều không thể chịu được điều này.
“Ngươi là đồ cuồng vọng, chỉ nói bậy bạ, điều này tuyệt đối không thể có! Ngươi không biết, Khả Nhi là đệ tử là đệ tử mà tiên tôn Đạm Đài phái ta tuyển chọn, rất nhanh sẽ đến ngày tiến nhập thiên giới, thành người đứng trên cao của Đạm Đài phái, sao lại có thể … sao lại có thể phát sinh ra sự tình như lời ngươi nói chứ?”
Tiên sư thở ra một cách khó nhọc, trạng thái điên cuồng, y không thể nào tiếp thụ được sự thật trước mắt.
“Vả lại, Khả Nhi là tên mà ngươi có thể gọi sao? Không biết nhục sao!” Thần Nam đả kích không lưu tình.
Đồng thời quay người lại, đối diện với Mộng Khả Nhi, có chút xấu hổ cười nói : “Mộng tiên tử… mang con của chúng ta ra đây cho y xem đi”.
Nghe được lời này Tiểu Long cả người run rẩy, cả người lảo đảo, đưa hai cái móng vuốt màu hoàng kim bịt chặt miệng, cố nín cười.
“Grào…” Tử Kim thần long chỉ gào lên được một tiếng, từ trên không trung rơi xuống, thực sự không chịu nổi những lời Thần Nam vừa mới nói, nằm ở trên tuyết không ngừng co giật.
(Cười chết mất).
“Grào…Tiểu tử ngươi được, ngươi thực sự quá ác mà!”.
Lời nói càn rỡ này, suýt chút nữa khiến cho Mộng Khả Nhi té ngã, hai má trong nháy mắt trở lên đỏ đừng, nàng tức giận, run rẩy nói : “Thần Nam ngươi…ta…”
Mộng Khả Nhi nói không lên lời, cuối cùng ngã lăn trên tuyết bất tỉnh nhân sự.
Vị tiên sư sắc mặt tái xanh, tay phải nắm chặt không ngừng đấm vào ngực mình, trong miệng hét lớn : “Điều này không phải là sự thật… Điều này là giả!” Cuối cùng chạy đến sườn núi, đập đầu vào vách đá.
“Việc này sao lại như vây?” Thần Nam vội vã đỡ Mộng Khả Nhi lên, một mặt bấm tay vào nhân trung huyệt, một mặt truyền vào trong người nàng một đạo nguyên khí.
Mộng Khả Nhi dần dần tỉnh lại, đến khi thấy rõ Thần Nam đang đỡ lấy người mình, há miệng thổ ra một búng máu tươi, rồi dùng sức tránh thoát ra khỏi hắn, hét lên : “Tên hỗn đản ngươi… buông ta ra!”.
“Được được được, ta sẽ buông nàng ra.
Nhưng ta muốn hỏi, con của chúng ta đang ở đâu?” Thần Nam không biết sống chết cất tiếng hỏi.
“Choeng”
Mộng Khả Nhi nhanh chóng rút bảo kiếm ra, thân người run rảy dùng kiếm chỉ về phái Thần Nam, sắc mặt trắng bệch, nói : “Ta… ngươi… ngươi câm miệng cho ta, ngươi còn nhắc đến việc này nữa… không phải ngươi chết thì là ta vong!”.
“Ai, Mộng tiên tử nàng ngàn vạn lần không nên kích động!” Thần Nam vừa nói vừa lùi lại hai bước, cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi giọng lo lắng : “Con của chúng ta rốt cuộc là đang ở đâu? Nó không chỉ là con của riêng mình nàng mà cũng là con của ta.
Là con trai hay con gái vậy? Giống nàng hay là giống ta?”
Long bảo bảo ở trên không lộn mười tám vòng, cuối cùng cắm đầu vào trong tuyết động bên sườn núi.
Tử Kim thần long toàn thân co rút, cười lăn lộn.
Tên tiên sư thống khổ không chịu nổi, dùng sức đập đầu thật mạnh vào một vách đá bên sườn núi.
“Ta giết chết ngươi!”
Mộng Khả Nhi sắc mặt sớm đã mất đi vẻ trấn tĩnh thường ngày, tiên tử thánh khiết lúc này sắc mặt đỏ bừng, tràn đầy tức giận, sát khí đằng đằng, trường kiếm trong tay hóa thành một luồng ánh sáng bạc chém về phía Thần Nam.
Kiếm khí kinh không, tuyết bay khắp trời, tại lưng chừng núi này, người bất đồng với cảnh vật, có thể nói là sự sai nhầm của trời đất.
“Đang”.
Một tiếng kim loại va chạm vang lên, Thần Nam dùng đàn chỉ (giống đàn chỉ thần công của Đông Tà) đánh văng trường kiếm trong tay trong tay Mộng Khả Nhi.
Vẻ mặt lo lắng hỏi : “Con của chúng ta rốt cuộc ở nơi nào? Nàng… nàng không phải đã giết nó rồi chứ?”
"Phốc"
Nghe thấy lời này, Mộng Khả Nhi không chịu nổi lại thổ ra một ngụm máu tươi, nàng nghiến răng nói : “Thần Nam… Ngươi nếu như còn dám nói bậy bạ, ta sẽ giết nó thật đấy… phì”.
Nói đến cuối, Mộng Khả Nhi không nhịn được phì lên một tiếng, tự trách mình vì nổi giận mà không nói khác đi được, nàng tức giận đến cực điểm nói : “Ngươi… không được ở trước mặt ta nhắc đến sự việc này, bằng không ta khiến cho ngươi sau này phải hối hận”.
Thần Nam vội buông tay Mộng Khả Nhi ra, nói : “Nhưng… Đạm Đài thánh địa quy củ rất nhiều, một mình nàng nuôi dưỡng con liệu có tiện không? Không bằng giao cho ta nuôi dưỡng đi”.
Mộng Khả Nhi xem như đã hiểu rõ, nhưng không thể nói rõ ra được, nàng tức đến gần chết, không nói bất cứ một lời nào bước lên Đọa gia chí bảo Ngọc Liên Đài bay lên không, lao đi rất nhanh.
"Phanh phanh phanh……"
Ở không xa, tiên sư còn đang đánh túi bụi vào tảng đá, đột nhiên phát hiện Mộng Khả Nhi đã bay đi, hắn cũng ngừng tay lại, sau đó điên cuồng hét lên một tiếng lao tới đánh về phía Thần Nam.
Đối với tên tiểu tử đầu óc đã mất đi sự tỉnh táo biến thành điên cuồng này.
Thần Nam chỉ cần cất tay là đã có thể chế trụ được, hắn cũng không khách khí dùng pháp lực làm mất đi một đoạn trí nhớ vủa tên tiểu tử này, sau đó tung cước đá bay xuống núi.
Hai con rồng toàn thần dính đầy tuyết, ngừng lăn lộn
“Hai con súc sinh bọn ngươi còn cười nữa hả? Còn cười nữa ta sẽ điểm huyệt cười của các ngươi, sau đó chế trụ bắt các ngươi đứng yên, để các ngươi tha hồ cười với gió tuyết”.
“Grào… cười chết mất, hắc hắc hắc…”
Hai con cũng không cần che đậy nữa, mở miệng cười sằng sặc.
Cười dứt, Tử Kim thần long hỏi : “Tiểu tử vì sao lại thả tên tiên sư kia? Sao không trực tiếp đánh hắn bất tỉnh nhân sự, hoặc giả ném hắn vào trong nội thiên đại để lão nhân gia ta lúc nào rỗi tìm hắn nói chuyện về cuộc sống lí tưởng”.
Thần Nam xoa thái dương huyệt: "Mấy ngày gần đây ko được để y/nàng nói năng linh tinh, nhưng Thần gia có hậu thế ko hẳn là việc ko thể cho người ta biết, sau này rồi họ cũng biết mà.
Qua một thời gian nữa, y khôi phục trí nhớ, mượn lời mấy lão bằng hữu truyền đạt tin tức"
“Grào… ngươi không muốn làm mất mặt Đạm Đài phái sao?”
“Thần nói, đó là Đạm Đài thánh nữ, là người kế tục của Đạm Đài Tuyền, ngươi không phải là muốn làm mất mặt Đạm Đài Tuyền sao?”
“Ai, ta thực ra không muốn làm như vậy đâu, chỉ là nghe người ta nói Mộng Khả Nhi cũng không đơn giản, đến lúc đó xem thử xem phản ứng của Đạm Đài Tuyền rồi nói tiếp.
Mẹ của con ta, xin lỗi nàng trước!”
“hừ”
Hai con rồng đồng thời thở dài.
“Thần nói, chúng ta hiện tại đi đâu? Mấy ngày gần đây không có việc gì để làm”.
Thần Nam suy nghĩ một lúc, nói : “Mặc dù hiện tại không thể làm hành động gì lớn, nhưng có chút sự việc có thể xử lí.
Hiện tại chúng ta đi chém người.
Lục đầu thần ma viên còn có tam đầu hoàng kim thần long, hai con súc sinhn ày không phải đã đến rồi sao? Tìm bọn chúng thanh toán, chém ra làm tám mảnh”.
Một người hai rồng bắt đầu tìm kiếm trong dải băng tuyết liên miên bất tận này, bất quá mới được nửa khắc Long bảo bảo lại phát hiện ra một tình huống.
“Thần Nam đại sự không hay rồi, lại có ngươi có ý động tới mẹ của con ngươi rồi”
Thần Nam nghe thấy lời này, hung hăng quay lại gõ lên đầu Long bảo nảo một cái, sau đó tức tốc phóng về phía trước.
Thiên nhãn đã mở, tầm nhìn của hắn giờ so với Tiểu Long còn xa hơn, có thể rõ ràng nhìn thấy Mộng Khả Nhi đang bị hai đại cừu nhân vây khốn tại không trung, tựa hồ như đang bị tra hỏi gì đó.
“Grào… con bà nó.
Đúng là khéo mà, đang tìm hai con súc sinh nhiều đầu nhiều não này, không nghĩ rằng bọn chúng lại dẫn xác đến đây”.
Cách đó rất xa, Thần Nam đã rút Đại long đao cầm trong tay, tại không trung hóa thành một đạo thần quang sáng lạn, rất nhanh lao tới gần.
“Lục đầu thần ma viên, Tam đầu hoàng kim long, đã lâu không gặp, ta chính là đang muốn tìm các ngươi nói chuyện một chút đây” Giọng nói của Thần Nam âm lãnh, tràn ngập sát khí.
Mộng Khả Nhi lúc này rất không được tốt lắm, bị hai tuyệt đỉnh cao thủ vây giũa không trung, nàng trong lòng cảm thấy áp lực đè nặng.
Tam đầu hoàng kim thần long dài hơn mười trượng, cả thân hình lấp lánh kim quang, trong lòng tộc không tính là to lớn, nhưng lại phát ra uy thế như núi khiến cho người ta có có một cỗ rung động ngưỡng vọng, nó như thần ma, khiến cho người ta trong lòng tràn ngập sự sợ hãi, cảm giác ở trước mặt nó nhỏ bé như con kiến vậy.
Lục đầu thần ma viên cao ba trượng, hai cái đầu lâu ở giữa vô cùng to lớn, vẻ mặt hết sức dữ tợn, mà hai bên trái phải mỗi bên còn có hai cái đầu nhỏ hơn.
Bất quá bốn cái đầu nhỏ này mắt mũi đầy đủ, ánh mắt đầu phát ra hàn quang âm u, tịnh không phải là vật chết.
Toàn thân nó trên dưới làn da phát ra âm khí âm u.
Làm cho người ta cảm thấy một cỗ áp bách dị thường trầm trọng, sơ với tam đầu haongf kim long còn đáng sợ hơn.
“Thần Nam… là ngươi?”
Nhìn thấy Thần Nam, Tam đầu hoàng kim thần long rõ ràng run lên, những ngày gần đây những loại truyền thuyết về Thần Nam sớm đã truyền bá khắp các huyền giới của nhân gian.
Sự tình Thần Nam đại náo thiên giới, tự nhiên truyền đến tai Kì Lạp Ngang Tư, vốn hắn còn không tin, cho rằng chỉ là chỉ là lời đồn đại mà thôi.
Tên nhân loại thanh niên cường giả lục giai lúc trước bị hắn đuổi giết không còn đường thoát, sao lại có thể trong khoảng thời gian ngắn chạy thoát ra khỏi mười tám tầng địa ngục, lại còn làm dấy lên một trường lộn xộn mưa huyết gió tanh tại thiên giới?
Nhưng mà, lúc này sau khi nhìn thấy Thần Nam thì hắn đã tin, bởi vì hắn ở trên người Thần Nam cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Sáu cái đầu của Lục đầu thần ma viên nhìn nhau, đồng thời bạo phát hàn quang âm lãnh, hắn cũng cảm giác được Thần Nam đã khác xưa, ý thức được đối phương đã trở thành một kình địch của hắn.
Thần Nam cầm trong tay Đại Long Đao, chắn trước người Mộng Khả Nhi, đối diện với hai đại cao thủ của Tây thổ, hướng về Mộng Khả Nhi hỏi : “Mộng tiên tử, bọn chúng bức bách nàng sao?”
Mộng Khả Nhi mặc dù vạn lần căm ghét Thần Nam,