Thủ mộ lão nhân đưa mắt nhìn về phía Thần mộ lăng viên lắc đầu, nói : “Không phải ta, ta cũng không biết Thần ma lăng viên này là người nào kiến tạo”.
“Ngài cũng không biết?” Thần Nam cảm giác sự tình càng lúc càng phức tạp khó đoán biết.
“Không biết.
Ta chỉ là một lão già sắp chết, làm gì có tâm tình kiến tạo lăng viên cho người chết chứ, nếu có kiến tạo thì cũng là kiến tạo cho bản thân ta, quản lũ thần ma đáng ghét kia để làm chi chứ”.
Thần Nam nhổ một bãi nước bọt, nói : “Vậy ngài bắt đầu đến đây sống từ khi nào?”
“Đại khái đã mấy ngàn năm rồi, rốt cuộc là sáu ngàn hay bảy ngàn năm ta cũng không rõ nữa.
Ài, lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng sút kém.
Già mà không chết, muốn chết cũng không được, đúng là khiến người ta thống khổ a!” Thủ mộ lão nhân than thở.
Thần Nam toát mồ hôi lạnh, lão già cổ hủ này đúng một lão thọ tinh có cá tính – lại than mình sống lâu.
“Vậy ngài vì sao ở lại nơi này?”
“Nhàm chán, ngươi nhìn xem khung cảnh nơi này ưu nhã, bốn mùa đều xuân, hoa tươi nở rộ, cỏ mọc xanh rì, lại có thể hưởng hương hoa, nghe tiếng chim hót, ta rất thích nơi mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ này.
Vả lại, ban ngày còn có thể xem thiên sứ nhảy múa, nghe tiên tử phương đông ca hát, xem Võ thần múa kiếm, đều là những việc mà ta yêu thích!”.
Mồ hôi đẫm áo.
Đúng là biến thái, càng sống càng biến thái!
“Bởi vì… vì những cái đó sao?” Thần Nam tuyệt không tin tưởng những lời ông ta vừa nói.
“Ai, kì thực ta muốn xem thử rốt cuộc là ai kiến tạo lăng viên này, đợi ở nơi này mấy ngàn năm cũng không phát hiện ra được điều gì, lúc nhàn nhã thì gõ đầu những oán niệm bất diệt của thần ma.
Đó cũng là một phương pháp tiêu khiển giết thời gian.
“Tiền bối ngài… ngài…” Đối với lão nhân này, Thần Nam thực không biết nói cái gì cho tốt.
“Không có biện pháp a, già rồi mà không chết.
Kì thực ta rất muốn nằm dưới đất lâu rồi, cái thế gian này không có gì để ta lưu luyến cả.
Ta từng có ý nghĩ muốn tự sát, mai táng bản thân tại Thần ma lăng viên gần ngàn năm trước, thế nhưng đúng là không chết được, cuối cùng lại bị tên thần ma không an phận này đánh thức.
Nghe những lời này, Thần Nam không tự chủ đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể than rằng
“Tiền bối, ta muốn thỉnh giáo ngài.
Ngài có thể nói cho ta biết vì sao ta lại được chôn ở nơi đây, ngài chắc cũng nhìn ra ta lúc trước không phải là thần ma gì”.
“Ta cũng cảm thấy rất kì quái, ngươi vì sao lại bị chôn tại nơi này? Ta ở nơi này đã mấy ngàn năm, chỉ nghĩ rằng ngươi là một người chết, đến khi ngươi sống lại mới chú ý đến, một kì tích thầm lặng phát sinh.
Bất quá, ngươi cần biết những điều đó để làm chi, dù sao ngươi đã sống lại đã là quá tốt rồi” Lão nhân nói thản nhiên, tựa hồ đó là một sự việc bình thường.
“Trừ việc sống lại ra, ta còn tìm được cái gì ở nơi này nữa?”.
“Lẽ nào còn không đủ sao? Người đã hồn phi phách tán có thể trọng tụ linh thức, đã tính là một cơ duyên lớn lao.
Đương nhiên, nơi đây không chỉ có điểm này.
Sau khi ngươi sống lại, từ lăng viên này đi ra, ta từng suy nghĩ một ngày một đêm.
Nghĩ ra được chỗ ngươi an táng thực sự là một địa huyệt tốt trong thần ma lăng viên này.
Trước kia ta từng nhân xét qua loa nơi đây là địa huyệt tuyệt âm, là nơi rất bất tường, bất quá sau khi suy nghĩ lại mới phát hiện ra có người điên đảo càn khôn, nghịch loạn âm dương, dùng phương pháp che trời vượt biển, che dấu tình huống thật sự, một phần của ngươi là một chỗ quý báu a! Không biết vị thần ma nào đã mang thi thể của ngươi đến nơi này? Bởi vì một mình ngươi lại được chôn ở một nơi tốt như vậy.
Tuyệt âm thành dương, tận cùng của cái chết là sự sống… khó trách, khó trách!”.
“Tiền bối, lẽ nào ngài thực không thể chỉ điểm cho ta một chút sao? Ta khẳng đinh ngài biết bí ẩn trong đó”.
Lão nhân trầm tĩnh đưa mắt nhìn hắn, nói : “Sao lại nói như vậy.
người kiến tạo thần ma lăng viên thủy chung vẫn không xuất hiện, chẳng biết người đó giờ ở nơi nào rồi.
Nếu như đã vậy, ngươi vô cớ đắc được một kiện trọng bảo, trong người ngươi có hai quang cầu, ta nghĩ rằng bản thân ngươi cũng không biết được.
Đó chính là tinh túy do thần ma lăng viên sinh ra.
Bất quá, nếu như người kiến tạo thần ma lăng viên xuất hiện, ta xem ngươi sẽ có nguy hiển bị người ta rạch bụng, thiên bảo đã thành, cho nên ngươi … hắc hắc…”
Thần Nam nghe thấy vậy lông tóc dựng ngược.
Bởi vì thanh âm của lão nhân lúc này có chút âm u khủng bố, mà hai mắt vốn mờ đục cũng ẩn chứa hàn khí âm u.
Cả người tràn đầy ngạo khí.
“An tâm đi, ta già cả rồi, đối với cái thế gian này sớm đã chán ghét, vì vậy đối với mấy thiên bảo trong người ngươi tịnh không có nghĩ đến đâu”.
Thủ Mộ lão nhân lại khôi phục hình dáng như trước kia.
Qua một lát, Thần Nam lại hỏi : “Tiền bối pháp lực thông thiên, tất nhiên đã trải qua trường đại chiến mà rất ít người biết từ vạn năm trước, đa phần thần ma đều bị diệt vong, nhưng ngài vẫn bình yên.
Nói vậy ngài nhất định biết, tại đó đã phát sinh ra cái gì?”
Thủ hộ lão nhân lắc đầu, nói : “Không biết.
Ta chỉ nhìn thấy vô số cường giả ngã xuống, nhưng thực không biết phát sinh ra chuyện gì.
Lúc nhìn thấy từng mảnh thi thể thần ma rơi xuống trước mặt thì thực sự vui mừng vạn phần, vì cuối cùng đã có thể được giải thoát.
Nhưng lại không tưởng được, cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa đó sau khi bao trùm lấy ta vậy mà ta vẫn an nhiên sống sót.
Một đạo ánh sáng không ngừng quất ta, ta bị đánh xuống ngập sâu trong dung nham ngàn trượng, rồi lại bị đánh xuống tầng băng cực hạn dưới đại dương, cuối cùng lại bị đánh bay lên thiên giới, ta thấy núi cao sụp đổ, mặt đất nứt toác, đại dương khô cạn, từng ngọn từng ngọn thần sơn mỏng manh trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Nhưng, ta vẫn không chết, thực là làm cho người ta vô cùng thất vọng”.
Nghe lão nhân nói, ông ta tựa hồ rất hi vọng mình sẽ chết, lão nhân lại nói tiếp : “Cuối cùng, ta bị bảy tám đạo thần quang thông thiên đánh quay lại nhân gian, trong lúc tay chân luống cuống ta tựa hồ như nắm phải một mảnh chân của một con quái vật, ta không nhìn được rõ con quái vật đó hình dạng ra sao.
Ai, thất vọng! Ta đã có thể bị giết chết, tưởng như vậy là sẽ được giải thoát, thực sự là không thích thú gì, cú sống vật vờ như vậy mà thôi.
Vô cùng thất vọng!”.
Mồ hôi đẫm áo!
Thần Nam đầu óc mờ mịt, cái nào bất tử này đúng là vô cùng biến thái, hắn của thể khẳng định lão bất tử này tuyệt đối là chỉ nói qua loa mà thôi, tình huống chân thật có lẽ chỉ có thể sử dụng thảm liệt đến cực điểm để hình dung.
Vạn năm trước xem ra đúng là phát sinh ra thiên tai rất lớn nghịch loạn càn khôn.
Nhưng mà, cái lão già này lại có vẻ rất là bình thường không có gì kinh tâm cả, tựa hồ không muốn thuật lại kĩ hơn.
“Đời người đúng là không có hứng thú” Thủ mộ lão nhân như thể cảm khái.
Thấy Thần Nam thực sự muốn đánh ông ta một trận, lão già còn có thể giả ngây giả ngô, không cần suy xét cũng biết được lão già này vạn năm trước chắc đã cùng với người ta đánh nhau đên trời long đất lở, trải qua khoáng thế đại quyết chiến từ trong nguy hiểm chết chóc mà vẫn sống, khằng định là trường quyết chiến đó khó có thể dùng lời mà diễn tả, nhưng mà lão già này lại có cẻ khinh khỉnh, thực sự là làm cho người ta tức giận.
“Ta biết tiền bối đã phai nhạt nhân thế chìm nổi này, mọi sự trên thế gian ngài đều không để trong lòng, nhưng ngài không thể chỉ điểm cho ta ít nhiều sao?”
“Ta đúng là một lão nhân không còn tinh thần đang chờ chết mà thôi, kì thực không có lợi hại như sự tưởng tượng của ngươi, có vài người khẳng định là có thể giết được ta, nhưng bọn họ lại không đến giết ta.
Ta cũng chỉ có thể sống ở nơi vô thú này mà thôi.
Thục tại không có gì để chỉ điểm cho ngươi, bất quá ngưoi sống dậy từ trong Thần Mộ, hi vọng sẽ không vì người của thần mộ mà chết.
Ngươi đi đi, tốt nhất là không nên đến thần mộ nữa, ta cũng muốn rời khỏi thần mộ rồi” Nói đến cuối cùng, thủ mộ lão nhân lại bắt đầu khiến cho Thần Nam có cảm giác bắt đầu nói những lời điên rồ : “Cuộc sống thực sự là không thú vị, muốn chết cũng không được, thật là thất vọng!”.
Nói xong, lão nhân nhoáng lên mấy cái, biến mất vào sâu trong khu rừng tuyết.
Thần Nam trợn mắt há hốc mồm, không dễ dàng gì để gặp được lão già biến thái, vậy mà ông ta lại tự nhiên biến mất.
Hắn vội vã triển khai đôi cánh thần vương, nhanh chóng lao vào khu rừng tuyết trắng nhưng đến bóng lưng của lão nhân hắn cũng không trông thấy.
“Ca ca…”
Tiểu Thần Hi tung tăng chạy tới, nói : “Ca