Danh tiếng của mười tám tầng địa ngục không lạ lẫm gì với cao thủ trong thiên hạ, ở đây có nhiều truyền kỳ, nghe nói có giam giữ nhiều đại nhân vật, thậm chí có cả Thiên giới chủ thần và ma thần, cùng nhiều ma quái yêu vật.
Nhưng chưa ai nghe nói rằng có đại yêu ma nào thoát được, trừ phi Quang Minh giáo hội đồng ý thả.
Không gian chi động tối om đứng trên không song không ai dám tiến vào một bước, tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết là một trong những địa ngục đáng sợ nhất, trời mới biết trong đó giam giữ đại ma vương nào, xông vào có khi lại tịch diệt.
Chỉ cốt dài cả chục trượng lấp lánh điểm điểm u quang, vô thanh vô tức nổi trên tầng không Quang Minh giáo hội, đó là vật có thể trấn áp mười tám tầng địa ngục, tựa hồ có linh tính nên đứng ngoài lạnh lùng bàng quan, không muốn nhúng vào vòng tranh đấu.
Càng thế lại càng khiến người ta bất an, mọi người đều chú thị vào hắc động vừa quan sát bạch cốt.
Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần cùng Hắc Ám đại ma thần đều không biểu lộ gì, các Huyền giới cao thủ càng không dám tiến lên, nhiều người bỏ đi, họ phải về các Huyền giới càng nhanh càng tốt.
Những sự kiện gần đây quá kinh người, Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vẫn còn sống, lại mở tầng địa ngục mười bảy.
Họ phải nhanh chóng đem tin này bẩm báo với “Giới chủ” của mình.
Trong màn đêm, Thần Nam và hai con rồng tranh cãi, hắn muốn chúng về Đông thổ nhưng bị khước từ.
“Tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết tất nhiên nhiều hung hiểm, các ngươi về Đông thổ đợi tin, ta quyết không để các ngươi theo ta mạo hiểm.”
“Ngươi vậy là có ý gì? Không phải quá khách sáo sao?” Tử Kim thần long hơi giận, nó thu lại vẻ cười cợt.
“Ta kiên quyết không đồng ý, phúc hay họa cũng cùng chịu.” Long Bảo Bảo nắm chặt hoàng kim tiểu quyền đầu, lúc này nó rất nghiêm túc, không còn chút nào dáng vẻ tiểu thần côn.
“Là nam nhân mau thống khoái rút lui cho ta, không nên lằng nhằng.” Thần Nam tỏ thái độ dị thường kiên quyết, không muốn chúng theo hắn mạo hiểm, trầm giọng nói: “Nếu có mạo hiểm, ba Thần Vương cũng không đủ, nếu mà ứng phó nổi ắt ta có thể an toàn rút lui.
Ta biết tâm ý các ngươi, không cần nói nhiều.
Hiện tại phải giữ lại thực lực và mầm mống, lúc thật sự cần các ngươi, ta sẽ không khách khí.”
…
Tranh cãi một lúc, Thần Nam cũng thuyết phục được hai con rồng, tiễn chúng về Đông thổ, ngũ đại ma thân cũng đi theo.
Chân thân Thần Nam cầm Đại Long đao quay người nhìn bọn Hắc Ám đại ma thần và Chiến Thần.
Xuyên vân phá vụ, bay qua nhiều ngọn núi cao và đại thảo nguyên, năm ma thân và hai con rồng bay đến vùng núi giao nhau giữa đông Tây phương.
Một ma thân dừng lại nói: “Đưa Nạp Lan Nhược Thủy về Đông thổ, các ngươi cùng đi tìm Đại Ma, tạm thời đừng gây họa, có Đại Ma hộ vệ, chắc không ai dám chạm vào các ngươi, nhớ đợi tin ta.”
Nạp Lan Nhược Thủy bị Thần Nam đưa vào trong tiểu thế giới của một hóa thân nhưng nội thiên địa này chỉ rộng chừng mười mấy dặm.
Năm hóa thân nhìn theo hai con rồng đi xa đoạn nhanh chóng quay về Tây thổ.
Thời gian chầm chậm qua đi, sau ba thời thần, tầng không mười tám tầng địa ngục trầm tĩnh, ai nấy đều đứng lặng như tờ.
Năm ma thân đồng thời quay lại, dung nhập vào thể nội Thần Nam, hắn nhìn sâu về Đông phương đoạn tiến bước vào không gian chi môn.
Dưới đất, Đạm Đài Tuyền dùng thần niệm truyền thanh: “Thần Nam, ngươi định vào địa ngục sao? Ở đó dù Thiên giới chủ thần cũng không tra thám thấu triệt, chắc chắn có nhiều nguy hiểm, sao ngươi không đợi lúc đủ thực lực hẵng đi?”
Nhìn bóng dáng thanh lệ thoát tục đó, hắn im lặng, nàng ta là nữ tử thế nào? Thủy chung không để ai nhận ra được chân tâm, có phải là một tiên tử kỳ tài, thông tuệ thiện lương? Hay là nữ ma lòng dạ đen tối.
Từng yêu từng hận, cảm tình của hắn với nàng ta vô cùng phức tạp, dùng thần niệm truyền thanh đáp: “Thời gian… thời gian không đợi người.”
“Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất, Thần Nam ta vào đây.” Hắn không hề do dự, tung mình nhảy vào trong không gian chi động.
Đạm Đài Tuyền chăm chú nhìn vào cảnh cửa tối tăm.
Hiện trường xôn xao, mấy vị thần ma đều kinh ngạc, không ngờ Thần Nam thật sự nhảy vào tầng địa ngục mười bảy, họ định ngăn nhưng không kịp.
“Hay.” Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất cảm thán, giọng nói già nua vang lên: “Cửa tầng địa ngục mười bảy đã mở, ai muốn vào không hề bị ngăn cản.
Vào rồi mà ba ngày không trở ra, may mắn sống sót cũng phải ba ngàn năm nữa mới có sinh cơ, lúc đó không gian chi môn này lại mở rộng trong ba ngày.”
Chiến Thần cầm hoàng kim thánh kiếm đột nhiên quát: “Ta đi.
Nghe nói có một vị tiền bối của phái Chiến Thần chúng ta bị phong ấn trong địa ngục, phải đi xem sao.”
Chiến Thần nổi danh Thiên giới về hào khí và hiếu chiến, không để Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần ngăn cản, trực tiếp phá toái hư không xuất hiện trước không gian hắc động, nhảy thẳng vào trong.
“Áo Tư Lí!”
“Áo Tư Lí!”
Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần đồng thời gọi to tên Chiến Thần nhưng không kịp ngăn cản, họ nhìn nhau rồi cùng nói: “Mau về Thiên giới.” Lưỡng đại chủ thần lập tức phá toái hư không, quay về Thiên giới.
Hắc Ám đại ma thần mắt lóe hàn quang, nói với động huyệt tói om: “Lão giáo hoàng, ông nói là cửa tầng địa ngục mười bảy sẽ mở trong ba ngày?”
“Không sai.”
“Được, ta hiểu rồi.” Hắc Ám đại ma thần cũng phá toái hư không về Thiên giới.
Thời gian qua rất nhanh, hai ngày qua trong chớp mắt.
Việc cửa tầng địa ngục mười bảy mở rộng truyền khắp đại lục, nhiều lão bất tử của Huyền giới được môn hạ bẩm báo, lập tức đến ngay Bái Đán thành.
Nhiều ẩn sĩ, thiếu niên cho đến cường giả chưa xuất thế cũng xuất sơn, bát phương phong vũ tụ tập tại địa ngục chi thành.
Gần mười tám tầng địa ngục có vô số tu luyện giả, tất cả đều chờ đợi sự tình phát triển, lần này cường giả tụ tập, cả sáu, bảy Huyền giới cao thủ có thể đấu với Thiên giới chủ thần cũng tới.
Trong hai ngày này, động khẩu tối om đứng yên trên không, người thường không thấy nhưng những cao thủ siêu tuyệt lại nhận ra có mấy đạo hư ảnh nối nhau tiến vào địa ngục