Thần gia bát thánh.
Một khúc bi ca!
Vốn là bậc kì tài trời sinh, nhân kiệt trăm ngàn năm khó thấy nhưng để Viễn tổ sống lại mà hi sinh…
Nhưng người không được chọn như Thần đại, Thần nhị … Tứ tổ, Ngũ tổ đều đã thành thiên giai cao thủ.
Nếu tám vị nhân kiệt bất tử, chiến lực của họ… chắc chắn vô cùng đáng sợ, tuyệt đối đủ để lay động Tam giới Lục đạo.
“Làm sao triệu hoán bát hồn?” Thần Nam tỏ vẻ kính trọng, thật tiếc cho tám người này.
Ngũ tổ nói: “Cần phải về Thần gia ở Thiên giới.”
Thần Nam ngây người: “Khó lắm, Thái cổ nam tử vây khốn ở ngoài, quyết không cho chúng ta tùy ý hành động.”
Tứ tổ thở dài: “Nếu tu vi chúng ta còn nguyên, sẽ trực tiếp mở không gian, xuất hiện tại Thần gia.
Chúng ta có tọa tiêu trận đồ của Thần gia Huyền giới.”
Thần Nam rúng động: “Chuyện này… tập hợp các Thần Vương cao thủ thôi động thần lực thì sao?”
Ngũ tổ gật đầu: “Có thể.
Cũng không cần sức mạnh hùng hồn của thiên giai cao thủ, đạt đến cao thủ cấp Thần Hoàng là được.
“
Thần Nam tuy cực kỳ giận dữ, hận không thể lập tức về Thần gia ở Thiên giới cho hai lão tổ triệu hoán bát hồn, chiến bại Thái cổ nam tử.
Nhưng hắn vẫn còn lý trí, tịnh không bị cơn giận che mất đầu óc.
“Hai vị lão tổ, cháu thấy… hình như chúng ta quên mất một điểm.”
Ngũ tổ nghi hoặc: “Quên gì, tên đáng chết này cứ để bát hồn tề xuất đến diệt hắn là xong.”
Thần sắc Thần Nam khá khó coi: “Các vị lão tổ đã quên cháu nói gì sao? Thái cổ nam tử này mạnh không tưởng nhưng đáng sợ nhất là không phải mình hắn mà tổng cộng có tới bảy cường giả như thế.
Hiện tại không biết sáu người kia ở đâu, mà người nào cũng có thông thiên pháp lực.”
Tứ tổ và Ngũ tổ tỏ vẻ trầm trọng, không phải một Thái cổ cường giả mà tới bảy vị, nếu xung động nhất thời, có thể mang họa diệt thân.
“Đáng tiếc, bát hồn chỉ còn lại hồn phách tan nát, nếu còn nhục thể, tái hiện uy thế năm xưa thì bảy người đó đã sao?” Vẻ mặt hai vị lão tổ đầy bi ý.
Thần gia luôn một lòng kính trọng bát thánh đã chết.
Hai lão tổ tuy dáng vẻ hài đồng nhưng động tác vẫn như người lớn, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong nội thiên địa.
Sau cùng họ đồng thời kêu lên: “Liều thôi.”
Tứ tổ nói: “Để đánh bại Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, chúng ta phải tiến vào di tích của Thần tổ.
Nếu may mắn không chết, nơi đó sẽ thành bảo lũy không phá nổi.”
Ngũ tổ tán thành: “Đúng, còn hơn bị hắn coi là thú vật đồ chơi trong tay.”
Thần Nam đồng cảm, sống nhục thế này có khác gì vật nuôi của người ta, khiến trong lòng hắn uất ức đến cực điểm, nếu có hi vọng thay đổi, quyết phải nắm lấy.
“Cháu đồng ý, bằng không cứ cố sống thế này, lúc hài tử bị cướp, chiến hồn không thuộc về Thần gia, chúng ta mất giá trị lợi dụng, ắt sẽ chết.”
Hắn rời nội thiên địa, gọi Cổ Tư cùng hai con rồng lại để chúng đi mời Đại Ma cùng tứ vị lão yêu của Côn Luân, tự hắn đi tìm Vũ Hinh.
Trúc xanh ngăn ngắt khẽ lay động.
Vũ Hinh bạch y như tuyết, được màu trúc xanh tô thêm nét thanh lệ thoát tục.
Nhìn thấy nàng, dù biết không phải Vũ Hinh ngày xưa, lòng hắn vẫn đầy hổ thẹn.
Nhưng giờ không phải lúc nhi nữ tình trường, không thể cả nghĩ.
Biết rõ tình hình, Vũ Hinh liên cùng hắn đi ngay, đột nhiên từ trong rừng trúc sâu, một đạo thần quang lóe sáng, Đạm Đài Tuyền tỏa rạng thần quang bay màu lao tới.
Nàng vẫn mĩ lệ như xưa, chỉ có vùng tiểu phúc hơi nhô lên ảnh hưởng đôi chút đến thân hình hoàn mỹ.
Lúc này nàng lạnh tựa băng sương, chằm chằm nhìn Thần Nam, tuy không nói gì nhưng ai cũng thấy nàng đang cố nén nộ ý.
Thần Nam định lên tiếng nhưng há miệng rồi lại không biết nói gì, dẫn Vũ Hinh đi ngay.
“Ầm.”
Thần quang bảy sắc bay vút lên, quanh minh Đạm Đài Tuyền sáng chói, trúc lâm chung quanh hóa thành bụi.
Đại Ma và tứ vị lão yêu đến nơi, Thần Nam sơ lược lại tình hình, họ đồng ý phụ giúp thần lực, hơn nữa muốn theo hắn lên Thần gia ở Thiên giới một phen.
Thần Nam vón không muốn họ đi.
Chỉ cần hắn và Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi đi là nơi đây không còn nguy hiểm nhưng bốn vị lão yêu và Đại Ma kiên quyết muốn đi.
Sau cùng Đạm Đài Tuyền đến nơi, hắn không tiện cự tuyệt, mời hai vị lão tổ từ trong nội thiên địa ra.
Ngầm ra hiệu rằng họ phải mang tất cả số người đây theo.
Hai vị lão tổ vạch lên mặt đất vài nét, tạo thành một trận đồ quang tuyến phức tạp, giống như hình bát quái đồ.
Đoạn một bức cự đồ rộng mấy chục thước vuông cuốn tất cả vào.
Ngũ tổ nói: “Tấ cả đẩy thần lực vào trung tâm trận đồ.”
Ngần ấy Thần Vương đồng thời vận chuyển thần lực, luồng đại lực đương nhiên cực mạnh.
Đạm Đài Tuyền đứng trong trận đồ nhưng không góp thần lực, chỉ lạnh lùng quan sát tất cả.
Đương nhiên khi xuất hiện trước mắt mọi người, nàng thi triển thần thông, vận dụng chướng nhãn pháp che đi vùng tiểu phúc nhô lên.
Các Thần Vương cùng bỗ lực, hào quang xung thiên liên tục lóe sáng khiến Côn Luân Huyền giới rực rỡ.
Sau cùng hào quang bùng lên, trận đồ khắc trên đá biến mất, những cường giả trong đó không còn thấy nữa.
Trong lúc đó, Thần Nam, Vũ Hinh, Đại Ma đều cảm giác trời xoay đất chuyển, bát quái trận đồ xé toang không gian mang họ vào một không gian thông đạo rồi nhanh chóng bay mất.
Xung quanh ngập ánh sáng hỗn độn, tốc độ trận đồ nhanh đến cực điểm, sát na đã bay được trăm dặm.
Cùng lúc, Long Bảo Bảo kêu lên kinh hãi: “Không ổn, tên cưỡi lừa đuổi đến rồi.”
Tử Kim thần long gào theo: “Đáng ghét, tên cưỡi thiên lư sao lại bám theo được nhỉ, mẹ nó chứ, định đuổi tận giết tuyệt sao?”
Chúng nhân ngạc nhiên, ngoài lại nhìn liền thấy Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu đang bám theo trận đồ.
Cảnh tượng vô cùng kinh nhân, trận đồ phức tạp bay nhanh, xuyên qua hỗn độn không gian, vừa qua rồi, vùng hỗn độn đóng lại ngay.
Nhưng, Thái cổ nam tử tuy không đứng trong trận đồ nhưng thanh đồng cổ mâu chỉ thẳng tới, phá tan hư không đuổi theo.
Không cần trận pháp, chỉ dùng sức mình cũng dẹp hết mọi ngăn cản trong hỗn độn, thanh thế kinh nhân.
Tu vi của y quả đáng sợ.
“Grào… tên cưỡi lừa này đúng là lư khí xung thiên.” Tử Kim thần long khẽ nói.
Thần Nam hơi nhíu mày: “Cháu đã biết không thoát được hắn, quả nhiên hắn bám