Trong Phong Đô sơn, âm phong gào rú, tử khí lan tràn, vân vụ đen ngòm che kín trời, dãy núi chìm trong hắc vân, tựa như một thi ma khổng lồ đang múa may.
Thiên Quỷ phân giải thân thể rồi nhưng bất kể quỷ trảo hay khô lâu đầu cốt đều cực lớn, liên tục đánh lén Thần Nam.
Quỷ trảo che kín mấy ngàn trượng như ngọn núi tuyết liên miên, chói rực, đầu cốt hệt ngọn núi, màu sắc trắng âm u khiến ai nhìn vào cũng lạnh mình, hai mắt lập lòe quỷ hỏa, liên tục gào hét.
Nhưng tất cả đều không lọt vào mắt Thần Nam, hắn bình thản ứng chiến, ép Thiên Quỷ liên tục gào rú.
Thứ khiến hắn lo lắng là tấm bia đá.
Hắn dùng phương thiên họa kích mở một đại hiệp cốc mấy ngàn trượng, dưới đáy sâu Phong Đô sơn qua nhiên có một khối thần bí cự bi.
Lòng hắn dấy lên cảm giác không lành, tấm bia quá lớ, chỉ lộ ra một nửa đã vươn cao mấy trăm trượng.
Nếu không lầm, đó là một tấm bia mộ.
Khiến hắn lo ngại nhất là hai chữ cổ kính khắc trên bia mộ, hắn không đọc được, chỉ có chữ thứ hai là đại khái đoán ra, hình như là kiểu chữ từ thời Thái cổ: “Thiên”.
Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán, không phải khẳng định, dù vậy cũng khiến hắn kinh hãi.
Không hề có dao động năng lượng phát ra nhưng hắn vẫn có cảm giác bất an rằng dưới lòng Phong Đô sơn ẩn chứa hung hiểm vô cùng.
Tu vi hiện tại của hắn mà thấy hung hiểm, ắt là sự tình phi thường nghiêm trọng.
Cảm giác hiện tại uy hiếp được hắn, ít nhất cũng phải đồng cấp với Thái cổ nam tử Tùng Tán Đức Bố.
Dựa vào linh giác sắc bén, hắn phát hiện bia đá không có dao động sức mạnh, cũng không có khí tức đáng sợ, xem ra nó không phải thông linh chi vật như Trấn Ma thạch.
Uy hiếp đến từ dưới lòng đất nhưng không thể cảm nhận được.
“Thiên? Lẽ nào là Thương Thiên hoặc Hoàng Thiên? Hoặc là Thiên khác…” Thần Nam đột nhiên nay ra ý nghĩ này, nếu là thật ắt phiền hà vô cùng, hắn vô ý mở ra cánh cả còn đáng sợ hơn địa ngục.
Đó là dạng tồn tại từng khiến Ma Chủ và những Thái cổ nam tử liên thủ đối phó.
“Mong là… hắn thật sự chết rồi, không lưu lại vật gì.” Tuy suy nghĩ tích cực nhưng hắn biết thế khác nào đang tự an ủi bản thân.
Đại chiến tiếp tục với Thiên Quỷ, tấm bia trong khe nứt không hề xuất hiện điều gì dị thường, chỉ sừng sững đứng yên.
Bất quá, Thần Nam phát giác Thiên Quỷ có ý dẫn hắn về phía tấm bia, tựa hồ mong hắn đánh tan thạch bi.
Hắn cười lạnh, chắc chắn có nguy hiểm bất thường, dù đại chiến kịch liệt nhưng hắn tuyệt không chạm vào thạch bi, ngược lại vận chuyển đại thần thông đẩy Thiên Quỷ về phía đó.
Lần nào Thiên Quỷ cũng tỏ vẻ sợ hãi, nhanh chóng thoát khỏi khu vực đó, tựa hồ nó biết không thể kéo Thần Nam lại gần tấm bia, bản thân lại không địch nổi hắn.
Sau cùng nó gầm lên bất cam khiến ai nghe thấy rợn người, triệt để phân giải thân thể thành ngàn vạn khô lâu cốt ẩn nhập xuống đất, không chịu ló đầu ra.
Thần Nam thoáng nghĩ ngợi, quyết định tạm thời không chạm đến Thiên Quỷ, đứng cách xa đi quanh tấm bia một vòng mà không phát hiện điều gì dị thường.
Đoạn hắn bay lên, dùng phương thiên họa kích chẻ đôi hai ngọn núi, lấy hết đá vỡ lấp khe nứt và tấm bia.
Đó là một phiến “Vực.”
Là “Thiên khanh!”
Vô tình nhảy vào ắt vong mạng.
Thần Nam ngầm ghi nhớ phiến “vực” này vào lòng, quyết định chừa lại cho cường địch, ví dụ như sáu vị Thái cổ nam tử sẽ xuất hiện.
Hắn cầm phương thiên họa kích lẩm bẩm: “Phiến vực này chuẩn bị sẵn cho các ngươi, lúc đó ta xem chác ngươi có nhảy xuống không.”
Hắn sơ bộ xác định được rằng chỉ cần không chạm vào bia đá ắt không nguy hiểm, hiện tạ Thiên Quỷ đã ẩn đi, lại dùng hung kích hút âm sát chi khí.
Hung kích ngàn trượng cắm ngay giữa ngọn núi, điên cuồng hút lấy sát khí vô hạn.
Hắc vân cuồn cuộn, sóng dâng ào ạt như mặt biển đen ngòm cuồng nộ, ngàn vạn dòng khí đen nhánh đổ về cây kích khiến nó hưng phấn, không ngừng rung lên.
Ba thời thần trôi qua, sắc trời cạnh đó sáng hẳn, toàn bộ âm sát chi khí bị hung binh hút hết.
Nhưng dãy núi ngoài xa vẫn đầy tử khí, hắc vân sà xuống, liên tục đổ về.
Hắn lại thôi động công lực tương trợ binh hồn trong hung kích, khiến nó hút âm khí điên cuồng hơn, một mặt dùng đại pháp lực luyện âm sát chi khí hóa thành xung thiên sát khí.
Trên đời có không ít âm địa, tính về sát khí và lệ khí, không đâu so được với cổ chiến trường.
Loại quân hồn lệ khí hình thành trong nạn binh đao lại nặng âm khí hơn hết.
Lúc này ở thiên hạ đệ nhất âm địa, sát khí do ngàn vạn quân hồn ngưng tụ thanh đang cuồn cuộn, nếu không có phong âm đại trận, sát khi tiết ra chắc chắn tạo thành hậu quả kinh nhân.
Binh hồn của phương thiên họa kích mạnh hơn tưởng tượng, quyết hút sạch quân hồn sát khí.
Thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nó từng hút cả thần mâu chi hồn do Tùng Tán Đức Bố tế luyện, hồn năng bản thân đã cực mạnh, có tiềm lực thế này cũng là đương nhiên.
Năm thời thần sau, sát khí cuồn cuộn tràn tới, đại khái hung kích hút được một thành sát khí của Phong Đô sơn, tuy chỉ một thành nhưng đã cực kì đáng sợ.
Thiên Quỷ vốn do sát khí ngưng tụ thành nên vô cùng tức giận, đây là nơi tu luyện của nó, bị người ta tranh đoạt kiểu này thật không thể nhân nhịn – nhưng nó phải nhẫn.
Nếu nó lại nhảy ra, rất có thể cả bản thân cũng bị hút vào.
Thần Nam không có ý dừng tay, nếu có thể, hắn muốn thu hết sát khí của Phong Đô sơn, để nơi đây trở lại trong lành.
Nhưng hắn biết thời gian không cho phép.
Cùng lúc cảm giác mẫn duệ cho Thần Nam biết trên trời truyền xuyên từng trận dao động, không lâu sau có mười mấy bóng người xuất hiện.
Thần gia Thất tổ mang theo mấy vãn bối nhanh chóng phá không bay tới.
“Thần Nam, ta mang cho cháu chí bảo của gia tộc, Tụ nguyên trận đồ!” Thất tổ tay áo bay bay, râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, nở nụ cười.
Hiện tại Thần gia hết sức “cưng chiều” Thần Nam, họ đến trợ giúp.
Tụ nguyên trận đồ đích xác là bảo vật quan trọng của Thần gia, mở trận đồ ra sẽ tăng tốc độ tụ tập thiên địa nguyên khí lên mười lần, với những người tu vi đạt từ Thần Hoàng trở xuống, quả thật có nhiều lợi ích.
Thần Nam được Thất tổ cho biết, vui mừng ra mặt.
Thất tổ hạ lệnh, mấy chục ngọn tiểu kì được quăng xuống quanh phương thiên họa kích, tiểu kì đoán gió trải ra, nhanh chóng phóng đại, lúc cắm vào ngọn núi đã vươn cao trăm trượng.
Tám mươi mốt lá đại kì phần phật trong ma vân, liên tục hút lấy âm sát chi khí
Trận đồ bố trí xong liền vận chuyển, không chỉ tụ tập thiên địa tinh khí mà cả âm sát chi khí.
Âm khí cuồn cuộn đổ tới với tốc độ gấp mười lần, thanh thế kinh người.
Quanh đó, hắc vân sà xuống thấp, địa vực tối đen, thò bàn tay không thấy ngón, phương thiên họa kích nằm giữa tám mươi mốt lá cờ liên tục rung lên, điên cuồng hút lấy thiên địa sát khí.
Thần gia Thất tổ và mấy vị hậu bối cùng hít một hơi khí lạnh.
Ba thời thần trôi qua, bảy tám thành âm sát chi khí của Phong Đô sơn bị phương thiên họa kích hút mất, nó quả thật là một tòa động không đáy.
Thiên Quỷ không chịu nổi nữa, ba lần bốn lượt giận dữ xông ra nhưng đều bị Thần Nam đánh lún xuống đất.
Bảy tám thành âm sát chi khí của Phong Đô sơn quả là con số lạnh mình, toàn do ngàn vạn quân hồn ngưng tụ thành.
Phương thiên họa kích trở thành đệ nhất hung binh thật sự.
Thần Nam hoàn toàn luyện hóa lệ khí thành sát khí, hiện tại hung kích đã hút đủ, phát ra sát khí xung thiên.
Tuy nó cắm trong Phong Đô sơn nhưng phạm vi mây ngàn dăm quanh đó đều dấy lên sát ý kinh hồn.
Dù là vùng ngoại vi xa nhất của Phong Đô sơn cũng khiến người ta lạnh lùng thấu cốt như đang trong tiết đông lạnh giá.
Lúc Thần Nam rút phương thiên họa kích lên,