Thần Mộ Ii

Nhân Đao Long


trước sau


Mộng Khả Nhi chợt thấy trong lòng dấy lên cảm giác không ổn.

Mấy kẻ này đều là những nhân vật có vấn đề.
Con rồng du côn khi xưa không chỉ một lần khiến nàng tức phát điên, là điển hình của lão tặc vô sỉ cực độ.

Long Bảo Bảo tuy lúc nào cũng ra dáng khả ái kiểu mê tử nhân bất thường mệnh nhưng ai biết rồi đều hiểu nó còn lắm trò hơn cả lão du côn.
Tiểu Thần Thần mà đi cùng với nó, nàng thật không dám tưởng tượng.
Lúc thấy Long Bảo Bảo nháy cặp mắt sáng, ra vẻ vô hại đến gần, Mộng Khả Nhi theo phản xạ ôm Tiểu Thần Thần vào lòng.
“Mẹ, tiểu long đáng yêu quá, con thích vuốt ve tiểu long.” Cặp mày dài của Tiểu Thần Thần mỗi lần chớp động lại phát ra hào quang sang chói, dường như nhìn thấy trò chơi tâm ái nhất.
“Không được, không được lại gần chúng.” Mộng Khả Nhi ôm nó chặt hơn.
“Tiểu Thần Thần khả ái quá.” Long Bảo Bảo mập ú như trái cầu màu vàng lộ vẻ cười tươi, khen ngợi, giọng nó non nớt hơn cả Tiểu Thần Thần.
“A a…” Tiểu Thần Thần thò tay, vuốt ve Tiểu long.
“Gọi thúc thúc đi, ta có thứ hay lắm cho cháu.” Long Bảo Bảo khẽ tránh khỏi bàn tay nhỏ xíu.
“Ngươi còn chưa lớn, làm đệ đệ của ta chưa xong.” Tiểu Thần Thần nói rất ngây thơ, tuột khỏi lòng Mộng Khả Nhi, đứng trên giường mỉm cười so chiều cao với tiểu long.
Quả thật nó cao hơn con rồng chỉ dài hơn thước như tiểu long nửa cái đầu, không chỉ vừa sinh đã biết nói mà tâm trí thành thục hơn xa các hài đồng khác.
“Tiểu đệ đệ sau này phải nghe lời.” Nó vuốt ve tiểu long, giọng nói vô cùng ngây thơ.
Tiểu long quả thật khóc cười đều không xong.
Mộng Khả Nhi vừa tức vừa buồn cười nhìn Tiểu Thần Thần, hài tử quả thật kỳ quái, không có vẻ gì giống con nít mới sinh, khiến người làm mẫu thân như nàng không biết phải làm sao.
“Tiểu Thần Thần khả ái thật.” Tiểu Phượng Hoàng bay quanh nó.
“Ta rất thích.” Tử Kim thần long thấy dáng vẻ của Long Bảo Bảo, đoạn cười vang với Tiểu Thần Thần: “Tiểu bảo bối, ta chuẩn bị rất nhiều lễ vật, tự cháu chọn đi.”
Mộng Khả Nhi quả thật muốn đánh người.
Tử Kim thần long vác theo một cái bao lớn, trong đó…hơn nửa là vò rượu, còn lại toàn tang vật, có linh chi tiên quả, bảo đao thần kiếm, đương nhiên lấy của Thần gia.
“Thơm quá, cháu muốn vò rượu.” Tiểu Thần Thần đa tay chỉ vào chiếc vò ngọc lấp lánh bảo quang.
“Hảo nhãn lực!” Tử Kim thần long tỏ vẻ đau lòng: “Loại rượu ủ ngàn năm này ta phải phí rất nhiều công mới ăn trộm, à không, lấy được.”
Trán Mộng Khả Nhi đen ngòm, sắp phát khùng.
“Nào, ta rót cho một chén, để cháu thưởng thức cực phẩm tiên nhưỡng của Nhân gian.” Con rồng du côn mở lớp niêm phong, định rót cho Tiểu Thần Thần một chén.
Long Bảo Bảo nhìn Mộng Khả Nhi rồi kéo Tiểu Phượng Hoàng tránh ra hơn nửa trượng, Cổ Tư cũng lùi theo.
“Mang đi ngay, đừng làm hỏng hài tử của ta.” Mộng Khả Nhi nổi giận, dùng sức mạnh của Thần Hoàng quăng Tử Kim thần long đang ù ù cạc cạc ra xa.
Tiểu Thần Thần lưu luyến nhìn theo, nhỏ giọng nói: “Mụ mụ, nhưng… rượu thơm thật.”
Mộng Khả Nhi tắt tiếng nhưng thầm hận không thể dần cho Tử Kim thần long một trận nhừ tử.
Không lâu sau, Tử Kim thần long quay lại, thấy Mộng Khả Nhi nổi giận liền giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà, hiện tại Mộng tiên tử gả cho Thần Nam, chúng ta sau này là người một nhà… Hôm… hôm nay chúng ta quả thật chuẩn bị đại lễ, vừa nãy chỉ là đùa thôi.”
Mộng Khả Nhi nghe thấy mấy tiếng “gả cho Thần Nam” định phát tác nhưng trước mặt Tiểu Thần Thần đành nén lại.
“Thần dạy, là thật đó, chúng ta định tặng Tiểu Thần Thần thần chi thủ hộ chúc phúc.”

Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng dến gần, thổ ra một giọt tinh huyết, không trung sáng lên, tinh huyết của ba con thần thú nhanh chóng dung hợp lại, hào quang càng sáng hơn rồi ấn vào trán Tiểu Thần Thần.
Mộng Khả Nhi không ngăn cản, nàng biết chúng làm gì, đó đúng là thần chi thủ hộ chúc phúc trong truyền thuyết, sau này Tiểu Thần Thần gặp nguy hiểm, có thể dùng một phần sức mạnh của ba con thần thú, tránh bị thương tổn.
Nàng biết thân phận của ba con thần thú đều bất phàm, hiện tại tu vi mới đạt cấp Thần Vương nhưng với xuất thân của chúng, trời biết được sau này sẽ đạt đến cảnh giới nào.
Đích xác là một món trọng lễ.
Huyết châu trên không phát ra ngàn vạn đạo hào quang, rơi vào trán Tiểu Thần Thần.

Nó hiếu kì chớp mắt, tựa hồ thấy rất thú vị, thò tay ra định bắt lấy nhưng huyết châu lóe lên, rơi ngay vào trán.
Dị biến liền phát sinh, huyết châu dung nhập vào thân thể Tiểu Thần Thần, kích phát tiềm năng, một tràng long ngâm như tiếng đao rung phát ra.
Trong nhà lóe lên lãnh điện, một đạo hào quang hình long đao nhanh chóng vươn dài mười trượng, phá tan gian phòng khiến tiên điện sập xuống.
“Hài tử …” Mộng Khả Nhi cả kinh kêu lên.
Sát khí xung thiên!
Phong mang vô tận tràn ngập bầu trời.
“Đại đại đại đại …Long long long long long đao… có linh hồn….

hoàn chỉnh.” Con rồng du côn kinh hãi, lập cập nói.
Lúc đó người Thần gia đều cảm ứng được xung thiên sát khí trên Nguyệt lượng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến nhiều cao thủ cấp thần tiên rùng mình.
Long Bảo Bảo nháy mắt, đặt tiểu trảo lên đầu, thở than: “Thần dạy, đúng là tiểu tử khiến người ta nhức óc.” Đoạn nó kéo Tiểu Phượng Hoàng bay lên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Con rồng có vấn đề, đáng ghét.

Xem các ngươi làm cái gì!” Mộng Khả Nhi thấy hai kẻ chạy đi liền nhanh chóng lao vào Tử Kim thần long.
“Grào...” Lão du công hoảng sợ bỏ chạy, đối phương hiện là một nữ Thần Hoàng, nó có cuồng vọng hơn nữa cũng đành ôm đầu.
Hoạt tử nhân Cổ Tư nhân cơ hội chạy mất bóng.
Lúc đó, Thần Nam đang hỏi hai vị lão tổ cách giúp Vũ Hinh sống lại, trong lòng hắn nàng là người quan trọng nhất.

Hắn từng phát thệ sẽ khiến nữ tử ngây thơ vạn năm trước lại quay về.
Nhưng cự ly giữa hai người ngày càng xa…
Hắn không biết sẽ phải đối diện với nàng thế nào, từng xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường, dù nàng sống lại, hắn cũng không thể nối lại.
Mỗi lần nhớ tới nàng, hắn phảng phất thấy một bóng hình cô tịch đang buồn bã rời xa.
Lòng hắn ngập hoảng sợ.
Hắn không biết tương lai sẽ thế nào, hiện tại chỉ biết tận lực để “Vũ Hinh vĩnh viễn” trong lòng quay lại cõi đời.
“Cái gì? Lẽ nào nhất định phải thế?” Thần Nam phi thường chấn kinh, nghe Tứ tổ trình bày xong “đại kế sống lại”, thậm chí hắn thấy hoảng sợ.
“Đúng thế.” Tứ tổ khẳng định: “Sinh mệnh trân quý hơn hết, muốn nàng ta quay lại cõi đời, không trả giá mà được sao?”
“Làm thế nào, tự cháu quyết định.” Tứ tổ quay đi, tựa hồ lão bất tử này cũng bối rối.

Thần Nam nắm chặt quyền đầu, sau cùng thốt: “Bất kể thế nào, ta phải đến Tây phương lấy Sinh Mệnh nguyên tuyền chuẩn bị trước đã.”
Cùng lúc hắn và hai lão tổ cảm giác được một cỗ xung thiên sát khí bùng lên trên Nguyệt lượng.
“Sát khí lăng lệ thật, lẽ nào Thái cổ lục nhân tới?” Tứ cổ cả kinh: “Có phải khởi động sức mạnh bảo vệ Nguyệt lượng không nhỉ?”
Thần Nam cảm giác được sát khí từ nơi hài tử cư trú truyền tới, vội bay lên, đồng thời triệu hoán phương thiên họa kích phong bế tại nội thiên địa ra.
Sát khí trên Nguyệt lượng tăng cao, khiến không ít thanh niên run rẩy.
Phương thiên họa kích của Thần Nam, luận về sát khí còn hơn cả Đại Long đao, xứng danh đệ nhất hung binh!
Nếu không phải tự tay hắn luyện thành, hung binh chi hồn nhận hắn làm chủ thì tu vi cấp Thần Hoàng cũng khó lòng chế ngự.
Hắn cầm phương thiên họa kích, sát khí lăng lệ phá toái hư không, mở ra một không gian thông đạo tiến về tòa điện vũ, chớp mắt đã tới nơi.
Hắn thấy một cây long đao mười trượng, thần mang xung thiên nổi trên không, cạnh đó Mộng Khả Nhi đang truy đuổi Tử Kim thần long ôm đầu bỏ chạy, Long Bảo Bảo kéo Tiểu Phượng Hoàng trốn ngoài xa, bộ dạng lén lút.

“Đại Long đao?” Thần Nam nhìn ra đôi chút nhưng không cảm ứng được khí tức quen thuộc của long đao, lập tức liên tưởng đến nguyên nhân, lẩm bẩm: “Phải chăng bảo bối nhi tử của ta nghịch ngợm? Có lẽ long đao chi hồn bị nó hấp thu nên khí tức thay đổi.”
“A, binh khí trong tay ba ba hung hãn thật.” Giọng nói non nớt từ trong long đao phát ra.
Mộng Khả Nhi nghe thấy tiếng hài tử liền nhanh chóng quay lại, mấy kẻ gây chuyện Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng cũng quay lại.
Thần Nam biết là hiểu lầm nên vội thu phương thiên họa kích lại, lúc đó mấy lão tổ Thần gia cũng tới.
Mộng Khả Nhi dùng giọng nhẹ nhàng trách mắng: “Đúng là hư quá, mau quay lại nguyên dạng, ai cũng bị con dọa rồi.”
“Con… không biến được, con đang cố.” Giọng Tiểu Thần Thần bập bẹ cất lên.
Mấy tiền bối Thần gia kinh hãi cực độ, hài tử này thái quá thần kì, vừa sinh ra đã biết chạy, biết nói, rồi biết cả biến hóa, không giống anh nhi chút nào.
“Biến.”
Thần mang xung thiên, long đao mười trượng biến mất nhưng thân ảnh hài đồng không hiện lên mà là một con Thiên Long xanh biếc bay lượn.
“Ai da, lại nhầm rồi.” Tiểu Thần Thần bất mãn lẩm bẩm.
Mấy lão tổ Thần gia cơ hồ rớt tròng mắt ra ngoài, không dám tin vào mắt mình.
Thiên Long!
Không sai, là Thiên Long.

Khí tức của Thiên Long và thần long hoàn toàn bất đồng.
Dù sức mạnh của nó không ghê gớm lắm nhưng khí thế tiểu thiên giai đã hiển hiện, cái còn thiếu chỉ là sức mạnh.
Lúc này các tiền bối Thần gia đều kích động khôn tả.
Tứ tổ và

Ngũ tổ qua cơn kích động, dần bình tĩnh lại.
Ngũ tổ nói: “Quả nhiên không ngoài sở liệu, long đao hồn năng bị nó tụ hợp lại, không cần đợi đến lúc thành niên cũng sẽ trở thành thiên giai cao thủ chân chính.

Có khi… mạnh hơn cả phụ thân nó.”
Tứ tổ lắc đầu: “Nó mạnh là đương nhiên, long đao chi hồn từng là một trong những chiến hồn mạnh nhất, nhưng ta cảm giác phụ thân nó còn mạnh nữa, sẽ sáng tạo ra kì tích chúng ta không tưởng tượng nổi.”

“Có lẽ, ta cũng có cảm giác như thế.”
Hai lão tổ lại dõi mắt sang tiểu Thiên Long.
“Biến.”
Hào quang léo sáng, thanh long mười trượng biến mất, trên mặt đất lại xuất hiện Tiểu Thần Thần đáng yêu như búp bê.

Ngoài xa, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo thở hắt ra một hơi.
“Mụ mụ …” Nó giang tay lao vào lòng Mộng Khả Nhi: “Con mệt, con muốn ngủ.”
Giọng nói ngây thơ khiến Mộng Khả Nhi dấy lên tình thương yêu, bao nhiêu lời trách mắng liền thu lại hết.
Trường phong ba biến thân của Tiểu Thần Thần qua nhanh nhưng chuyện sau đó mới khiến Mộng Khả Nhi nhức óc.
Lúc nàng phát hiện bình sữa của Tiểu Thần Thần bị đổi thành một bình mĩ tửu, nó đang thưởng thức thì nổi khùng, suýt nữa đi tìm Tử Kim thần long tính sổ.
“Con con… sao lại uống rượu? Là hai con rồng có vấn đề đổi cho con?”
Nó cúi đầu: “Không phải, con tự đổi.” Đoạn ngẩng đầu lên ngây thơ nói: “Con không muốn uống sữa, con muốn uống rượu.”
Mộng Khả Nhi không nói thêm tiếng nào, lập tức đi tìm Tử Kim thần long tính sổ.
Nguyệt lượng lập tức nháo nhào, Tử Kim thần long kêu ngao ngao ầm lên, vừa chạy vừa la hét oan uổng.
Bầu không khí trên Nguyệt lượng có thể coi là vui tươi nhưng Thần Nam biết đó chỉ là khoảnh khắc bình tĩnh trước bão tố, không lâu nữa sẽ có bão bùng.
Thiên giới, Nhân gian ngầm nổi sóng, sau cùng trên Thiên giới có người hiệu triệu Thần tiên đại hội cùng nghĩ cách chống cự ngoại địch.
“Thái cổ thất nhân sự kiện” truyền khắp Nhân gian và Thiên giới, ai cũng biết tình hình, nhiều người hiểu rằng sáu nam tử sớm muộn gì cũng quay lại, vì tàn phá thế giới, họ quyết không bỏ qua cho Thiên giới và Nhân gian.
Nhưng sự thật thế nào? Hiện tại rất khó nói rõ.
Tiên thần đại hội mời rất rộng, thiếp phát đi cả đông tây phương Thiên giới và Nhân gian.
Hiện tại các nhân vật tiền bối đều gác lại ân oán, quyết định cử hành thần tộc đại hội lần thứ nhất, cùng hợp đại tác chiến.
Một trường thịnh hội sắp bắt đầu, địa điểm ở Tây phương Thiên giới.
Người Thần gia đương nhiên vui mừng, họ đã kết oán với Thái cổ thất nhân, nguyện ý cùng nhiều thế lực liên hợp chống lại sáu nhân vật đáng sợ kia.
Hơn nữa các tiên bối gia tộc bắt đầu hành động, liên hợp với người của hai Nguyệt lượng kia.
Yên lặng trước cơn bão.
Thần Nam buộc phải đến Tây phương một chuyến làm đại biểu của Thần gia, đồng thời nghĩ cách lấy được Sinh Mệnh nguyên tuyền cho Vũ Hinh.
“Ta ngưỡng vọng, trên Nguyệt lượng, có bao nhiêu mộng tưởng tự do tung cánh… sinh mệnh bị cuốn theo nước triều lên xuống…”
Bọn Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư đang thoải mái uống rượu.

Với chúng, Nguyệt lượng quả là thánh địa, có mĩ tửu không cạn, tiên quả vô biên, đương nhiên phải lén lấy trộm.
“Ta uống cùng được không?” Đột nhiên, chúng phát hiện Tiểu Thần Thần ôm một vò rượu còn cao hơn nó bước tới.
Tử Kim thần long như nhìn thấy quỷ, kêu lên: “Không được.” Nó quá sợ bị Mộng Khả Nhi truy sát, thấy Tiểu Thần Thần là muốn tránh.
Quả nhiên tiếng Mộng Khả Nhi truyền tới.
Long Bảo Bảo kéo Tiểu Phượng Hoàng chạy trước.

Tử Kim thần long vừa kêu lên thống khổ, lại bắt đầu bị truy sát.
“Đây là báo phục, rõ ràng là báo phục.

Biết là ta không dẫn dụ tiểu tử uống rượu, nó vốn là một vò rượu nhỏ rồi.


Ả thủy chung không quên ngày xưa bị ta trớ chú ‘Một trăm lần, một trăm lần!” Tử Kim thần long vừa ôm đầu chạy vừa nghĩ đối sách.
“Ba ba muốn rời Nguyệt lượng?” Tiểu Thần Thần bay tới chỗ Thần Nam.
“Đúng vậy, ta có việc triệu tập tiểu long và con lươn đi cùng.”
“Thôi rồi, sau này không còn ai cùng con uống rượu.” Giọng nói non choẹt nhưng rất thành thật, Thần Nam vừa giận vừa buồn cười, cảm thấy chuyến này mang bọn Tử Kim thần long đi quả nhiên đúng đắn.
“Ba ba, con muốn cho ba ba biết một bí mật.”
“Bí mật gì?”
Tiểu Thần Thần ôm chân Thần Nam, ngâng mặt lên ngây thơ nói: “Trừ phi ba ba đồng ý cho con uống rượu, không uống sữa, con mới nói.

Cả mụ mụ và tiểu mụ mụ đều không biết, hiện tại chỉ mình con biết.”
Thần Nam ôm nó lên, yêu chiều vuốt mũi: “Con là con trai, không phải không thể uống nhưng đợi lớn lên đã.” Hắn vốn không coi chuyện con nít nói là gì, cho rằng nó chỉ muốn uống rượu nên nói thế.
Hắn dẫn Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư, Tiểu Phượng Hoàng rời Nguyệt lượng bay về Tây phương Thiên giới.

Trước đó Đại Ma và mấy lão yêu Côn Luân đã khởi hành.
Tiểu Thần Thần nhìn theo bóng hắn: “Ta đi tìm tiểu mụ mụ.”
Bọn Thần Nam nhanh chóng tiến vào Tây phương Thiên giới, nhưng không lập tức vào thần điện.
Họ ẩn thân ở nơi giao nhau giữa đông tây phương Thiên giới, xem có mấy cừu gia đến dự, đương nhiên không phải để trả thù bởi hiện tại không phải lúc thanh toán ân oán cá nhân, chẳng qua muốn đề phòng trước.
Liên tục mấy ngày, họ thấy rất nhiều người quen, đầu tiên là nhóm của Hỗn Thiên Ma vương.

Khiến Thần Nam kinh ngạc là Hỗn Thiên tiểu ma vương ở Nhân gian lại theo sát lão ma vương, tựa hồ rất được thưởng thức.
Tuyệt Tình ma vương cùng đồ đệ là nhóm thứ hai.
Đoạn hắn thấy Tiềm Long, trải qua rèn luyện ở tử vong tuyệt địa, y đã biến thành một chiến đấu cuồng nhân luôn khao khát đột phá, đang cùng một nhóm tiến vào Tây phương Thiên giới.
Thần Nam lại thất một thanh niên nam tử tóc bạc, thân ảnh cao lớn quen thuộc khiến hắn lẩm bẩm: “Đông Phương Trường Minh, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng.”
Đông Phương Trường Minh vừa đi qua, Tử Kim thần long gào lên: “Đáng ghét, nữ chiến đấu cuồng nhân đến rồi.”
Thần Nam liếc sang, quả nhiên thấy Lý Nhược Lan của Loạn Chiến môn.
Tử Kim thần long nói: “Đúng là loạn thế, những người này không là đại nhân vật chuyển thế cũng là kì tài, tất cả cùng xuất thế, xem ra sẽ có nhiều trò.”
“Đúng rồi.” Thần Nam cảm thán: “Bây giờ là loạn thế gió mây cuồn cuộn, tất cả đều do một luồng đại lực vô hình dẫn dắt, như nam châm ở trong cát, những kim loại sẽ hút về một nơi.”
“À, cẩu nhục hòa thượng đến rồi.” Long Bảo Bảo kêu lên.
Ngoài xa, huyết hòa thượng Huyền Trang bay về Tây phương Thiên giới.
“Sau cùng y cũng lộ diện.” Thần Nam nói: “Huyết hòa thượng đến này.”
“Cẩu nhục hòa thượng, chúng ta mời ngươi đánh chén.” Hai con rồng gào lên.
Huyền Trang ngẩn người, thấy Thần Nam liền lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng bay tới.
Thần Nam lại thấy một người quen, là Nam Cung Tiên Nhi, muội muội của Nam Cung Ngâm.

Nàng ta vẫn đầy mê hoặc, thân thể ma quỷ, dung mạo thiên sứ, quả là vưu vật điên đảo chúng sinh.

Hắn chỉ bất ngờ bởi nàng ta được người Tình Dục đạo vây quanh như ngàn sao nâng vầng trăng lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện