Sinh Mệnh nguyên tuyền, cấm kị thánh bảo trong truyền thuyết, là nguồn gốc của thiên sứ, tạo ra sinh mệnh có trí tuệ, từ đó Tây phương chúng thần có một một lượng lớn công cụ chiến đấu hình người.
Theo truyền thuyết, một giọt sinh mệnh chi tuyền đủ đắp thịt cho xương trắng, bất kể nhục thể bị hủy diệt thế nào, còn một chút thịt, một mảy xương đều khiến cho chủ thể phục sinh.
Dù linh hồn bị hủy nhưng chỉ cần một tia tàn hồn, để vào trong Sinh Mệnh nguyên tuyền tu dưỡng, dần dần sẽ khiến linh hồn tụ hợp tái sinh.
Sinh Mệnh nguyên tuyền tuyệt đối là cấm kị thánh bảo!
Hơn nữa là thánh vật mà tu giả luôn mộng mị.
Đương nhiên không có vật gì tuyệt đối, Sinh Mệnh nguyên tuyền với cao thủ từ cấp Thần Hoàng trở xuống có tác dụng vô cùng thần kì, lúc nó sáng tạo thiên sứ từng tạo ra cả cao thủ Thần Hoàng.
Nhưng với thiên giai tu giả có sinh mệnh chi năng cực mạnh lại không có tác dụng gì rõ rệt, trừ phi để những người nguy hiểm sinh tử vào trong linh tuyền cả ngàn vạn năm.
Đối với Hỗn Thiên tiểu ma vương và Nam Cung Tiên Nhi, Sinh Mệnh nguyên tuyền có ma lực cực lớn, một giọt sinh mệnh chi tuyền ngang với một sinh mệnh.
“Ngươi nói thật chứ?” Tuyệt thế mị thái của Nam Cung Tiên Nhi được thu lại, chăm chú nhìn Thần Nam.
“Ta rất muốn tặng các vị phần đại lễ, bản thân chắc chắn phải lấy nó, nếu các vị cung cấp cho ta tin tức, tất nhiên ta sẽ phân phát cho các vị.”
Lý Nhược Lan đại nộ: “Ngươi giỡn mặt chúng ta sao.”
Hỗn Thiên tiểu ma vương cũng bắn ra hung quang: “Ngươi chắc tưởng mình tu vi cao thâm, có bát hồn trợ lực, tự cho rằng đả biến thiên hạ vô địch thủ, định coi chúng ta làm trò đùa hả?”
Tiềm Long không thể hiện gì, y vốn có giao tình với Thần Nam; Đông Phương Trường Minh tỏ vẻ bất thiện, Nam Cung Tiên Nhi nhìn hắn cười nửa miệng.
Hắn nói: “Xin đừng giận, ta nói là thật.
Sau lần đại chiến vừa rồi, các vị cũng biết lúc cần thiết ta mới mời bát hồn tương trợ.
Nếu các vị trợ giúp ta tìm được manh mối, ắt không nên nghi ngờ ta không có năng lực đó.
Hôm nay ta hoàn toàn nói thật, không hề có ý đùa vui.”
“Hừ.” Lý Nhược Lan hừ lạnh.
“Chư vị, trên đời làm gì có thứ từ trên trời rơi xuống, không trả giá sao có thể được hồi báo? Ta chỉ muốn mượn sức các vị, lúc lấy được Sinh Mệnh nguyên tuyền, tất sẽ chia sẻ.”
Thế lực sau lưng mấy người này đều cực lớn, là những Đông thổ danh môn trọng phái đã trải qua vô vàn năm tháng.
Phía sau Hỗn Thiên tiểu ma vương là Hỗn Thiên đạo, sau Nam Cung Tiên Nhi là Tình Dục đạo, Đông Phương Trường Minh thuộc Phá Diệt đạo, Lý Nhược Lan có Phong Ma trong cổ lão huyền giới chống lưng, Tiềm Long là đệ tử của Ma Chủ, ngoài vị kí danh sư huynh Vô Danh thần ma thực lực kinh người, y không còn đồng môn nào.
Nếu kéo họ về phe, hình thành một lực lượng cực mạnh, cùng tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền ắt bản thân nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đương nhiên sắp xảy ra thiên địa đại động loạn, hắn cũng muốn kết sẵn minh hữu, hiện tại vu vi của họ nông sâu thế nào không quan trọng, hắn để ý đến tư chất của họ.
Đại động loạn không thể kết thúc nhanh chóng, những người có tiềm chất sẽ được vinh danh, nên hắn rất coi trọng những người đồng bối này.
Năm người được hắn mời tới đều thế.
Hỗn Thiên tiểu ma vương được Thiên giới lão ma vương thưởng thức, thân truyền tuyệt học, tiến bộ cực nhanh.
Hiện tại chỉ đạt mức tiên nhân nhưng với tính cách kiên cường, được năm tháng gột rửa, thế nào cũng có ngày y là một nhân vật nổi danh.
Lý Nhược Lan là chiến nữ tiềm chất vô cùng, là con cháu đời sau của Phong Ma, đệ nhất nhân sau thời Thái cổ, trong xương cốt đã có chất hiếu chiến của tổ tiên, lại có thiên tư, lúc xưa cơ hồ áp đảo Thần Nam.
Hiện tại tu vi cũng chỉ tiên cấp nhưng Thần Nam có dự cảm cuồng nữ này cũng như tổ tiên Phong Ma, sớm muộn cũng uy chấn thiên hạ.
Vưu vật đầy nhục cảm Nam Cung Tiên Nhi lại khiến hắn không nhìn thấu, ấn tượng khi xưa là nàng ta tu vi không cao lắm nhưng lúc trùng phùng tại Thiên giới, hắn cảm giác đối phương cao thâm mạc trắc.
Tuyệt thế yêu nữ điên đảo chúng sinh này ẩn tàng được dao động năng lượng bản thân nên ngay cả Thần Nam cũng không nhận ra nông sâu.
Nhớ lại tình cảnh nàng ta được người Tình Dục đạo vây quanh tiến vào Tây phương Thiên giới, hắn lờ mờ đoán ra đôi điều.
Tiềm Long là đệ nhất nhân lớp trẻ Đông đại lục lúc xưa, tư chất đương nhiên siêu tuyệt, bằng không đã không được thiên cổ Ma Chủ nhìn trúng.
Dựa vào tuyệt học của Ma Chủ, thiên tư hơn người của y lại được sư phụ chỉ điểm, y nhanh chóng tiến lên cảnh giới Thần Vương, tương lai rộng mở, không ai dám chắc sẽ đạt đến cảnh giới nào.
Đông Phương Trường Minh là kình địch vạn năm trước của Thần Nam, cũng sống lại sau tháng năm đằng đẵng, cả hai cùng mất đi vạn năm.
Tuy tu vi của y hiện tại cũng chỉ đạt tiên nhân chi cảnh nhưng Thần Nam có dự cảm thành tựu của đối thủ cũ này quyết không chỉ có vậy.
Thế giới này công bằng, mất bao nhiêu sẽ lấy lại bấy nhiêu, Đông Phương Trường Minh cũng như hắn, tỉnh lại sau vạn năm ngủ say, hắn không tin đó là cơ duyên may mắn, sẽ có ngày Đông Phương Trường Minh bùng nổ như hỏa sơn, thể hiện sức mạnh khó tưởng tượng.
Lúc bắt đầu ăn thịt chó, không khí nặng nề, chỉ có Long Bảo Bảo và con rồng du côn tranh nhau.
Mãi về sau mới vui vẻ lên, huyết hòa thượng điên cuồng thưởng thức, đồng thời uống mĩ tử ừng ực, cơ hồ như mấy ngàn năm nay mới được ăn thịt, khí chất siêu trần thoát tục mất sạch, không khiến người ta bật cười mới là lạ.
Kì thật những người được mời dần minh bạch tâm ý của Thần Nam, ngấm ngầm chấp nhận liên minh.
Ăn xong, Nam Cung Tiên Nhi cười lơi lả, quét ánh mắt khắp nơi, dù những người này đều lòng cứng như thép nhưng bị tuyệt thế vưu vật trêu ghẹo cũng không khỏi đỏ bừng mặt.
nàng ta không hề kị húy, trèo lên người Thần Nam ngay trước mặt chúng nhân, đôi cánh tay như ngọc ôm lấy cổ hắn, cặp mông nẩy nở đặt lên đùi hắn.
“Thần dạy, không thấy gì, ta không thấy gì hết.” Long Bảo Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tỷ tỷ xinh đẹp ở đó làm gì?” Tiểu Phượng Hoàng bay lên vai Thần Nam, nháy mắt tỏ vẻ không hiểu.
Đối diện với Tiểu Phượng Hoàng thuần khiết, Nam Cung Tiên Nhi ngẩn người, ngọc diện chợt đỏ lên, rời khỏi Thần Nam đang vô cùng lúng túng.
Lúc đó lại có khách không mời.
Kỳ Mạn được thần hỏa bao phủ, sau lưng có hai cao thủ hỏa hệ cũng một cường giả toàn thân lấp lánh lôi quang, một thiên sứ tám cánh nhanh chóng đáp xuống viện tử của Thần Nam.
Lúc thấy mấy người ngồi cạnh hắn, Kỳ Mạn biến sắc, y biết rõ thế lực hùng hậu chống lưng cho họ.
Thần Nam mời bọn Nam Cung Tiên Nhi tới cũng có ý nhắm vào Kỳ Mạn, để y biết rằng nếu chạm vào, thế nào cũng bị đánh nên thân.
Hắn và bọn Nam Cung Tiên Nhi, Lý Nhược Lan đạt thành hiệp nghị, cũng muốn thể hiện chút thực lực cho họ tin, tạo thành cơ sở để sau này hợp tác cũng dễ ăn dễ nói nên đánh mắt cho con rồng du côn.
Tử Kim thần long là lão bất tử sống mấy ngàn năm, có coi ai ra gì, nó quát vang: “À…há! Mao tặc ở đâu dám xông vào nơi long đại gia cư trú, còn không mau để lại khố rồi đi.”
Kỳ Mạn giận xung thiên, “khố” đã trở thành cơn ác mộng của y, mỗi lần nghe thấy từ này lại nhảy lên như phản xạ có điều kiện.
Lần này bị con rồng du côn chơi xỏ trước mặt ngần này người, tức thì y bốc hỏa đùng đùng.
“Con rắn bốn chân, Thần Nam, các ngươi cút ra đây cho ta.
Tuy Thần Vực có quy định không được báo thù bằng cách đấu sinh tử nhưng không cấm so tài.
Hôm nay ta phải giáo huấn các ngươi, mấy tên ti bỉ vô sỉ một trận.”
Kỳ Mạn vốn cho rằng chỉ có Thần Nam và Tử Kim thần long đạt mức Thần Vương, lại thêm mình mời viện trợ cực mạnh nên hùng hổ kéo tới.
Chỉ khi đến nơi mới nhận ra hai tiểu bất điểm thần thú tựa hồ… cũng đạt mức Thần Vương.
Thêm bọn Huyền Trang, Tiềm Long khiến y suýt hôn mê.
Cung đã kéo dây, làm gì có chuyện thu tên, y bị con rồng du côn chọc cho phải phát tác.
“Ngươi khiêu chiến với ta?” Thần Nam hỏi.
“Không sai.” Kỳ Mạn nhìn hắn phẫn hận, “câu chuyện chiếc khố” khiến y không ngẩng đầu nổi tại Thần Vực.
“Được, ta chấp nhận, năm người các ngươi lên đi, nếu ta không địch nổi sẽ cúi đầu thỉnh tội.
Nếu các ngươi bại, xin mời lập một tấm bài ngoài Nguyên Tố hỏa thần điện, có ghi: Ta là trư đầu, ta đã sai.”
Không chỉ Kỳ Mạn giận suýt hôn mê mà những người sau lưng y cũng giận phát điên, Thần Nam quá coi thường cả bọn.
Nên biết năm người này, Kỳ Mạn là cao thủ cấp Thần Vương, hai tộc đệ cũng gần đạt Thần Vương.
Thiên sứ tám cánh đương nhiên cũng là Thần Vương cao thủ còn cường giả lấp lánh lôi quang lại càng đạt đến Thần Vương sớm hơn, rất có thể sẽ nhậm chức Lôi Thần điện chủ thần vốn đang khuyết.
Thần Nam dám một đấu năm, khiêu chiến với mấy Thần Vương, quả thật quá khoa trương, không coi năm người ra gì.
Dù bọn Huyền Trang, Tiềm Long, Đông Phương Trường Minh cũng thấy hắn phạm sai lầm, họ cảm ứng được hắn vẫn ở mức Thần Vương, vô luận thế nào cũng không thể thắng được mấy vị Thần Vương liên thủ.
Kỳ Mạn xanh lét mặt mày, nghiến răng nói: “Được, như ngươi muốn.
Bất quá, chúng ta muốn đến quảng trường trung ương Thần Vực quyết chiến.” Y quyết định không cho Thần Nam cơ hội, đối phương phạm sai lầm như thế, y phải nhận ngay, trước mặt đông người tại quảng trường, năm người dần cho hắn một trận, sẽ khiến mất mặt.
Thần Nam hơi ngẩn ra nhưng lập tức minh bạch dụng ý, không thể rút lời, đành gật đầu: “Được, các ngươi đi trước dẫn đường.”
Bọn năm người phe Kỳ Mạn cười lạnh bay lên không, đồng thời triệu tập thủ hạ, phát ra mệnh lệnh, dốc sức tuyên truyền về trận đại chiến này, khiến càng nhiều người đến xem càng tốt, nhất định phải cho Thần Vực chúng nhân thấy cảnh Thần Nam bị đánh bại.
“Đi nào, các vị, ăn uống no say rồi, mời các vị hân thưởng Thần Vương đại chiến.” Thần Nam nói.
Chúng nhân cảm giác hắn không hề chịu áp lực, nhìn hắn với vẻ hồ nghi, sau cùng nối nhau tới quảng trường.
Long Bảo Bảo đứng trên vai hắn nhỏ giọng: “Thật sự phải đấu à? Chúng có tới năm người.”
“Không sao, ta nắm chắc.” Thần Nam mỉm cười.
Tại quảng trường trung ương của Thần Vực tụ tập mấy ngàn thân linh.
Không chỉ Tây phương chủ thần và thiên sứ, có cả Đông phương tiên thần.
Năm người bọn Kì Mạn đến quảng trường, lặng lẽ đợi Thần Nam.
Lúc Thần Nam đáp xuống, Kì Mạn mới quát vang, công bố nghĩa vụ của người thất bại.
Dù năm đánh một khiến bọn y nóng bừng mặt mày nhưng không phải lúc nghĩ nhiều, chỉ cần giẫm Thần Nam dưới chân là thắng lợi vinh quang.
Tiếng huyên náo bất tuyệt vang lên, gần đây Thần Nam oai phong lẫm lẫm, giờ năm vị cao thủ muốn cùng hắn đại chiến càng thu hút chú ý.
Vố số thần tiên, thiên sứ vẫn tụ tập về đây để xem trường long tranh hổ đấu.
“Thần Nam, ngươi chịu chết đi.” Kì Mạn quát vang, toàn thân phát ra hỏa diễm ngùn ngụt, liệt diễm rừng rực đốt tầng không thành một vùng lửa đỏ lừ, nhanh