Không gian chi môn lập lòe huyết quang, không ngừng phun ra dao động sinh mệnh cực mạnh, hiển nhiên ở góc khác của khung cửa đang tiến hành sinh mệnh tế lễ cổ xưa, có người muốn đả thông lưỡng giới chi môn!
Thần Nam vô cùng nóng ruột, gọi Thiên Quỷ phá hoại nhưng trong không gian chi môn vang lên tiếng hú động trời, một thân ảnh cao lớn xông ra.
So với người của thế giới này thì thân ảnh cao hơn hẳn, đạt hơn một trượng, thể hình vô cùng khôi vĩ, giống hệt Tùng Tán Đức Bố.
Trước mắt Thần Nam tối sầm, không ai hiểu hơn hắn chỗ đáng sợ của Thái cổ thất nhân, không tự thân trải qua trường đại chiến thảm liệt sẽ không thể hiểu nổi.
Thần gia bát hồn, cùng Thần ma đồ, cả hồn ảnh sau lưng hắn mấy lần liên hợp công kích mới hạ được Tùng Tán Đức Bố kiêu ngạo.
Bây giờ Thần gia bát hồn ở xa, hắn dựa vào đâu mà đấu với họ? Thiên Quỷ sao? Với Thái cổ nam tử, nó chỉ thuộc hàng tiểu quỷ.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Cổ Tư như thể gặp đại địch, theo sát Thần Nam lâu nay, sao lại không biết mấy Thái cổ nhân vật đáng sợ thế nào?
Bọn Tiềm Long, Huyền Trang, Nam Cung Tiên Nhi cũng mấy chục vị Tây phương thổ hệ thần linh cũng vậy, chuẩn bị đối phó với tình huống xấu nhất.
Họ từng thông qua kí ức thủy tinh quan sát trận đại chiến, biết được đối phương thế nào, thêm người nữa cũng vô dụng.
Người xông ra cao lớn uy mãnh, mắt như chuông đồng, mũi sư tử, râu mọc tua tủa khắp mặt, không hề phát ra dao động năng lượng, đúng với những gì bọn Thần Nam biết.
Nhưng Thần Nam lấy làm kì quái, người này tựa hồ không phải là một trong sáu Thái cổ nhân vật.
Hắn từng nhìn thấy họ nên có chút ấn tượng.
“Bịch.”
Tất cả trợn tròn mắt, nam tử uy mãnh hú vang xông ra, thân thể lắc lư trên không rồi đâm đầu xuống, cắm vào sườn núi.
“Không phải bất cứ ai trong sáu người đó.” Thần Nam nhẹ nhõm hẳn, lập tức dùng thần thức dao động quát lớn: “Thiên Quỷ, cầm phương thiên họa kích của ta nhanh chóng tiến vào không gian thông đạo ngăn cản sinh mệnh huyết tế, nhất định phá tan tế lễ.” Đoạn hắn trấn an hung binh chi hồn, để lại một tia thần niệm, bằng không Thiên Quỷ đừng hòng sử dụng thuận lợi được hung kích.
Thiên Quỷ tuy vạn phần bất cam nhưng không thể cãi lại, phát ra quỷ khí âm u che kín, thân thể nhanh chóng thu nhỏ, cầm phương thiên họa kích của Thần Nam tiến vào không gian chi môn.
Tuyệt thế hung binh điên cuồng bổ vào không gian chi môn, đá núi vỡ tan, văng tứ tung nhưng cánh cửa không mảy may lay động, vẫn phát ra huyết quang mờ mờ, mệnh chi năng phun ra ào ào.
Thần Nam ngẩn người, nhận ra không gian chi môn không thể phá được, quát vang: “Không cần lãng phí thời gian ở đó, xông vào ngăn sinh mệnh chi năng từ đệ ngũ giới tràn vào Huyền giới, nhất định phải phá tan huyết tế tà ác.”
Dùng sinh mệnh chi năng đả thông lưỡng giới, chỉ còn cách ngăn nó tràn vào mới không cho lưỡng giới tương liên.
Thiên Quỷ phát ra tiếng rú chói tai, lao lên trước.
Thần Nam nhanh chóng lao lên lưng núi, rút Liệt Không kiếm bị mẻ ra, chém ngay vào cổ nam tử cao lớn nằm trên sơn nham.
Nhưng hắn kinh hãn vạn phần nhận ra đối phương sắp tiêu vong, nhục thể đã tử vong nên nằm mềm nhũn ở đó, chỉ còn một tia linh thức yếu ớt.
Hắn cúi xuống, đặt tay vào thân thể đối phương lập tức kinh hãi, toàn thân cốt nhục của nam tử này gần như gãy nát hết, chỉ còn lớp da lành lặn, nội tạng đã nát tan.
Y dựa vào hơi thở cuối cùng xông tới.
“Ngươi là ai?” Thần Nam hỏi bằng thần niệm.
Tuy nhục thể của nam tử này đã tan nát nhưng linh hồn còn dao động yếu ớt.
“Ta là… tín sứ của A Đức Lan Tư quân chủ, chúng ta… đang cùng…sáu vị Thái cổ quân chủ mới quay về…đại chiến …ta được phái đi thỉnh cầu viện trợ …” Linh hồn phát ra dao động tinh thần đứt đoạn.
Chuyện này…
Thần Nam ngẩn người, đệ ngũ giới đang đại chiến, như vậy Thái cổ nhân vật không hẳn tuyệt đối uy lăng thiên hạ mà cũng có cừu địch.
Cũng coi là tin tức tốt lành.
Bọn Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi, Huyền Trang, Đông Phương Trường Minh cùng mấy chục vị thần linh tới gần, nghe thấy lời của dị giới tín sứ, đều ngạc nhiên biến sắc.
Thái cổ lục nhân chưa quay về vì còn đại chiến tại đệ ngũ giới, xem ra đối thủ cũng là cường giả không tầm thường.
“Tình hình ở đó thế nào?”
“Thái cổ lục quân chủ …quá mạnh! Thế như chẻ tre…chiếm được nửa giang sơn…rất nhiều cường giả theo về họ, nguy cấp …” Dao động tinh thần yếu ớt, tựa hồ sắp tắt.
Thần Nam vội đẩy hồn năng vào mới giúp y không tiêu vong tại trận.
“Phe chúng ta… có bốn, năm quân chủ, miễn cưỡng đấu với Thái cổ lục quân, chỉ biết lợi dụng các loại bảo vật chật vật phòng thủ.”
Ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, không hẳn vì Thái cổ lục nhân quá hung hãn mà bởi đệ ngũ giới còn có bốn, năm người có thể sánh với họ.
Thiên giai cao thủ chỉ cần xuất hiện một, hai người đã quá kinh khủng, hiện tại có tới bốn, năm người.
Còn may họ và Thái cổ lục quân chủ đối địch, bằng không họ cùng lên Nhân gian và Thiên giới, lúc đó còn ai ngăn nổi.
Thần Nam trầm giọng: “E là khiến ngươi thất vọng, chúng ta không có thiên giai cao thủ, không ai đấu nổi sáu người đó.”
“Sao lại như thế? Trong truyền thuyết có nói nơi đây… từng là thánh địa của cường giả! Vậy…” Linh hồn sắp tắt tựa hồ không chịu nổi đả kích, lập tức tắt.
Thần Nam lại đẩy vào một đạo hồn năng, y mới tiếp tục gian nan kể tiếp: “Đúng rồi… ta đã hiểu…theo truyền thuyết… trận chiến Thái cổ khiến nhưng cường giả chân chính của thế giới này… đã rơi rụng hết.
Nhưng người còn sống, e rằng đang ẩn cư… liệu thương.
Muốn tìm tung tích của họ, chi bằng tìm các quân chủ ẩn cư..
tại thế giới của chúng ta.”
Sự thật không sai dự đoán này bao nhiêu, trận chiến Thái cổ năm xưa khiến chúng cường rơi rụng, nhưng y không biết những người may mắn sống sót đều được “mời” vào đệ tam giới.
Thần Nam nói: “Nếu các ngươi vào được đệ tam giới, có lẽ còn gặp vận khí.
Ồ, ta không biết thế giới của các ngươi có gọi đó là đệ tam giới không.
Theo chúng ta biết, nơi đó trơ trọi, tự hồ là một giam ngục khổng lồ, thiên giai cao thủ của các ngươi có người tiến vào đó.”
Linh hồn yếu ớt hình như nỗ lực, linh hồn chi hỏa kịch liệt nhấp nháy, nhưng lại ảm đạm đi thật nhanh, gian nan cất tiếng: “Thế giới của chúng ta và các ngươi khó lòng nối nhau… nếu không có không gian chi môn cổ lão bất hủ này.
Đệ tam giới mà các ngươi nói… lại càng kì dị, tựa hồ là một nơi không lành, thiên giai cao thủ …vào thì được nhưng…muốn quay về, không mất trăm ngàn năm ắt không thể được, lúc đó…tất cả… đã muộn.”
Tin không lành, hàm ý bọn Ma Chủ phải rất lâu nữa mới quay về, trong thời gian đó không ai chống nổi Thái cổ lục nhân.
Thần Nam nói: “Sao ngươi lại đến đây được, lẽ nào dùng vô tận sinh mệnh huyết tế, mở không gian thông đạo?”
“Thái cổ lục nhân chinh chiến liên miên, có nói ở chỗ các ngươi…còn một vị quân chủ nữa, họ sai người đồ sát mấy vạn sinh linh nhằm mở không gian chi môn …tìm người đó về, ta nhân cơ hội…liều mạng xông qua…”
Thần Nam bất giác nắm chặt Liệt Không kiếm.
Thái cổ lục nhân chưa biết Tùng Tán Đức Bố đã diệt vong, quả là một thùng thuốc nổ, một khi tin tức truyền ra, họ sẽ tiến quân ngay.
Linh hồn yếu ớt nhìn Thần Nam với vẻ hi vọng: “Lúc xưa người của thế giới các ngươi trấn áp Thái cổ thất quân chủ, lẽ nào không còn ai? Để bảy người quay lại…”
….
“Ta nói rồi, các ngươi chỉ nên đến đệ tam giới tìm viện trợ,