Thần Mộ Ii

Dần Thức Tỉnh


trước sau


Ánh trăng thê lương trong đêm tuyết lạnh buốt xương.
Dưới ánh trăng lạnh, tuyết trắng mênh mang tựa hồ phủ lên một làn sương mỏng, khí tức toát ra khiến lòng người chua xót.
Mười năm.

Tương phùng!
Thân thể Thần Nam còng xuống, trán đầy nếp nhăn, cặp mắt sắc lẹm ngày xưa giờ mờ đục, mười năm tuế nguyệt vô tình khiến hắn suy sụp đến cực điểm.
Không ai ngờ “Lão nhân” đang ở những năm tháng cuối cùng này từng tung hoành thiên địa, có một quá khứ kinh tâm động phách.
Mười năm trước hắn quyết định cô độc bỏ đi, không muốn gặp bất cứ ai, chỉ định một mình tìm nơi chôn nắm xương tàn, bởi hiện tại thân thể phế tàn, khí huyết suy bại, sa sút đến mức này, còn muốn gặp ai quen biết nữa đây.
Giờ Long Vũ nói một câu: “Mười năm… muội ở đây đợi huynh mười năm, chưa từng rời đi nửa bước” khiến hắn cảm động sâu sắc.
Long Vũ vừa khóc vừa nói ra những lời đó khiến trái tim khô cạn của hắn nổi sóng, những chuyện cũ tiếu ngạo thiên địa lần lượt trở về trong tim.
Mười năm qua dung mạo nàng không đổi, vẫn thanh lệ xuất trần, chỉ là trong mắt xuất hiện thêm một nét cô tịch và thê lương khiến tuyệt thế Long Vũ đượm vẻ buồn thương.
“Mười năm… Thần Nam… muội vẫn đợi huynh.” Long Vũ nuốt lệ: “Quả nhiên huynh vẫn sống.”
Cảm thiên động địa.

Đôi tròng mắt mờ đục của Thần Nam cũng ánh lên.
Ngày xưa Long Vũ thần thái phơi phới, phong thái tự tin, bay giờ nước mắt chan hòa, buồn ủ ê khiến Thần Nam đã trải mọi tang thương trong mười năm cũng nảy ra cảm giác muốn khóc.

Có một người con gái ở lại nơi này suốt mười năm ròng rã chờ hắn.
Nhưng hắn không rơi nước mắt, trải nghiệm quá nhiều khiến hắn muốn khóc mà không còn nước mắt.
Cảm động lặng thầm.
“Long Vũ….


Ta biết… đa tạ.”
Long Vũ nhìn hắn, lặng lẽ rơi lệ.
“Long Vũ… ta.” Biết mình không còn sống bao lâu, có thể khiến Long Vũ càng thương cảm, hắn không biết mở lời thế nào.
“Thần Nam… thấy hình dạng của huynh bây giờ, dù huynh không nói, muội cũng biết.” Long Vũ run giọng: “Trận chiến mười năm trước, chắc huynh đã thụ thương nghiêm trọng không thể tưởng tượng được nhưng không muốn ai biết.

Huynh bỏ lại thần binh bảo nhận phương thiên họa kích, buồn bã ra đi… muội hiểu những tang thương huynh đã chịu mười năm nay.”
Long Vũ là một nữ tử thông minh, nàng hiểu được tâm cảnh của Thần Nam trong mười năm nay, đoán được vận mệnh hắn, nghèn nghẹn: “Trăng lúc tròn lúc khuyết, người có bi hoan ly hợp, nhưng muội thật đau lòng, đoạn đường cuối cùng này, muội muốn cùng đi với huynh…”
Nàng không nói tiếp nên lời.
Thần Nam làm sao cự tuyệt được, mà cự tuyệt thế nào? Hắn cười khổ: “Long Vũ ngày xưa tiêu sái vô cùng vì ta mà rơi lệ, ta có chết cũng không ân hận gì.”
Thấy hắn trong lúc đau khổ vẫn cố làm vui, lộ ra nụ cười già nua, mắt Long Vũ ướt nhòa.
Sau trận chiến mười năm trước, Thần Nam biệt tăm, nhiều người đổ đi tìm nhưng hắn đã dung mạo đại biến dạng, thần lực mất sạch, khí tức của tấm thân tàn phế triệt để cải biến, hoàn toàn biến thành một người khác.

Không ai tìm được manh mối gì.
Thần gia hạ lệnh không cho ai lộ ra tin tức, họ tích cực tìm cách, thậm chí mạo hiểm đến Phong Đô sơn tìm Thiên Quỷ đã không còn bị Thần Nam áp chế.

Nhưng Thiên Quỷ cũng chỉ bị động đợi Thần Nam triệu hoán, không dám chủ động cảm ứng nơi chủ tôn ở.
Họ lại cho rằng hắn đi Côn Luân Huyền giới.

Cả Côn Luân đầy bóng con cháu Thần gia nhưng Thần Nam đã không đến.
Mười năm trước, Long Vũ từng đi khắp nơi tìm Thần Nam nhưng không đạt được gì.

Nàng đến một tiểu trấn, một mình lặng lẽ chờ đợi.
Nàng không chỉ trọng tình mà còn thông tuệ, biết rằng Thần Nam nếu muốn trốn tránh thì những nơi kia dù hắn muốn cũng sẽ không đến nửa bước.

Lần này Long Vũ gặp Thần Nam không chỉ vì đã chân tâm chờ đợi, còn vì thông tuệ.
Thần Nam lớn lên ở Đông thổ, tại Nhân gian còn những chuyện hắn không thể quên, tất nhiên luôn có cảm tình với Nhân gian.

Nếu muốn thoái ẩn, quyết không lên Thiên giới.
Nhưng ở Đông thổ, Sở quốc chiếm một phần tư diện tích Đông đại lục, đô thành lại là con đường buộc phải qua trước khi sang Tây đại lục.

Thần Nam mà đi du lịch Nhân gian sẽ có một phần tư cơ hội đên đó.

Nếu hắn sang Tây thổ, đương nhiên phải qua Sở đô.
Trong một tiểu trấn cách Sở đô hai mươi dặm, Long Vũ đến đó với ý nghĩ rất đặc biệt, ở đó nàng từng khóc đến lạc giọng, kể cho Thần Nam nghe những chuyện thương tâm.
Nếu Thần Nam là kẻ trọng tình, lại đến Sở đô, trong lòng mà còn hình bóng nàng, sẽ đến đó một lần.
Đương nhiên nàng đang đánh cược.
Nếu Thần Nam qua Sở quốc nhưng không ở lại đó, chắc chắn trong lòng hắn nàng chỉ có vị trí mờ nhạt, sau này có gặp lại cũng chỉ là bằng hữu thông thường.
Long Vũ từng tự hỏi, có nên đi đến nơi khác đợi Thần Nam không? Câu trả lời sau cùng là “không”, chỉ có ở lại đây đợi hắn mới là hoàn mỹ nhất.
Long Vũ không chỉ thanh lệ xuất trần như tiên tử mà rất thông tuệ.
Mười năm sau, cũng trong đêm tuyết, dưới ánh trăng sáng, trong một khách sạn, hai người trùng phùng, ngồi trên nóc phòng năm xưa nhìn trời sao sáng lấp lánh.
Long Vũ lắng nghe đời sống của Thần Nam suốt mười năm qua, làm binh lính, kẻ lang thang… mà nước mắt không ngừng rơi, Thần Nam kể xong đã lâu, nàng vẫn không bình tĩnh nổi.
Từ vị trí cường giả cao cao tại thượng rơi xuống vị trí thấp nhất, nghĩ cũng thấy đau lòng.
“Long Vũ, muội phải hứa với ta không nên đem chuyện của ta kể cho ai nghe.”
Long Vũ chăm chắm nhìn hắn, sau cùng gật đầu.
Thần Nam không đi Tây đại lục bởi Long Vũ không cho.

Mười năm đã xảy ra quá nhiều chuyện nhưng Thần Nam hiện không thể tái xuất hiện tại tu luyện giới, Long Vũ mấy lần định nói nhưng lại nén được, Thần Nam cũng không tiện hỏi.
Đã không thể vung đao chỉ trời, biết nhiều chỉ thêm phiền não, vậy triệt để cắt đứt với tu luyện giới là hơn.
Thấy Thần Nam già nua, trong lòng Long Vũ vô cùng chua xót, nàng biết hắn chỉ còn hai tháng trên đời nữa.
Một tháng tiếp theo, nàng đi theo hắn lưu lãng.

Hai người lên phía bắc, Long Vũ muốn thấy hắn chôn xương tại chiến trường Tái bắc.
Nhưng lúc đến biên

quan, Long Vũ đột nhiên biến mất một ngày, lúc nàng về, Thần Nam phát hiện sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, có phần tiều tụy.
“Long Vũ, muội sao vậy?” Giờ Thần Nam chỉ còn nửa tháng nữa.
“Thần Nam, muội không muốn huynh chết…” Long Vũ phong bế huyệt mạch của Thần Nam đoạn đánh vỡ một viên Thần Vương đảm, luyện hóa rồi đẩy vào thể nội hắn.

Vết thương do hồn phách thiên giai cao thủ tạo thành, chân nguyên của Thần Vương chỉ kéo dài được sinh mệnh cho hắn ba tháng.
Sau ba thời thần, hắn mới được giải khai huyệt mạch, sắc mặt khá hơn hẳn.
“Long Vũ… muội giết một Thần Vương? Muội không nên dùng phương thức này kéo dài sinh mệnh cho ta, ba tháng mà đổi bằng cái chết của một Thần Vương thì cái giá lớn quá.

Ta không chịu nổi.”
“Ca ca Tiềm Long giết đó, huynh không cần ăn năn, đó là kẻ đáng giết, đã xảy ra nhiều chuyện mà huynh không biết, nói chung, muội không lạm sát vô cớ.”
“Nhưng… muội làm thế, ta lại thêm gánh nặng trong lòng bởi đã buộc phải dùng phương thức này kéo dài sinh mệnh cho ta….”
“Thần Nam…” Long Vũ bật khóc.
Thần Nam không nói thêm.
Hai tháng sau, đất trời vào xuân, mùa đông lạnh cũng qua, mầm non, lá tươi trổ ra, Thần Nam và Long Vũ từ Tái ngoại trở về, sống trong một điền viên mĩ lệ.
Khắp nơi cỏ mọc xanh rờn, hoa dại đua nở, Thần Nam tuy có cảm giác uể oải nhưng trong khung cảnh này, thân thể phảng phất khôi phục được khá nhiều sức sống.
Nhưng lúc Long Vũ mang về thêm một viên Thần Vương đảm, cảnh an tĩnh của họ bị phá vỡ.
Giúp Thần Nam kéo dài sinh mệnh ba tháng, đương nhiên Long Vũ vô cùng cao hứng, nhưng lúc nàng rời khỏi phiến điền viên mua nhu yếu phẩm hàng ngày thì gặp phiền hà.
Một bóng người như sao băng từ xa bay tới chặn lối nàng, là một nam tử khôi vĩ cao một trượng rưỡi, hai mắt ẩn chứa nộ hảo vô tận, gầm rống: “Sau cùng ta cũng tìm được, giết cường giả của tộc ta không ngờ lại là huynh muội các ngươi.

Hắc hắc, lần này các ngươi ra tay trước, đừng trách ta không khách khí.”

Long Vũ hơi kinh hãi, hiển nhiên không ngờ có người bám theo, nhưng nàng càng lo lắng bởi Thần Nam ở trong ngôi nhà tranh cách đó không xa, thân thể hắn hư nhược thế kia.

Vậy…
Nam tử cười tàn nhẫn: “Hóa ra ở đây có một tên bị thương, lại dùng Thần Vương đảm để kéo dài sinh mệnh cho hắn, ta sẽ khiến hắn chết ngay tức khắc.” Y phất mạnh tay, hai thân ảnh sau lưng lóe lên, lao về căn nhà tranh.
Long Vũ hoa dung thảm biến, vội ngăn cản nhưng nam tử khôi vĩ tự thân chặn nàng lại, lạnh lùng cười tàn khốc: “Ngươi nên biết kết quả của việc đắc tội với tộc ta, trơ mắt nhìn hắn chết đi.”
Long Vũ liều mạng công kích, xông lên ngăn cản nhưng tu vi của nàng còn xa mới là đối thủ của thanh niên, bị đối phương dễ dàng hóa giải.
“Không.” Long Vũ gầm lên khản giọng, nàng thấy hai thân ảnh lao vào căn nhà nhưng bất lực ngăn cản.
Nam tử khôi vĩ ngửa mặt cười vang, thân thái vô cùng đắc chí nhưng thoáng sau đã tắt cười, lộ ra thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Hai người vào căn nhà tranh như đá chìm đáy biển, không hề sủi tăm.
Nửa khắc trôi qua mà trong căn nhà vẫn bình tĩnh như thường, sắc mặt nam tử chợt biến.
Long Vũ cũng kinh nghi bất định, đoạn lộ vẻ hoan hỉ, hơi thở bình hòa của Thần Nam đang ngủ trưa vẫn bình thường.
“Âm thầm diệt cả hai thủ hạ của ta, kẻ này đáng sợ thật, không ngờ ở đây lạ có cường giả.”
Nam tử cao lớn thần sắc ngưng trọng, không lí đến Long Vũ mà từng bước tiến đến trước căn nhà tranh.
Long Vũ nhanh chóng lao tới, xông vào trong thấy Thần Nam đang ngủ ngon lành, dưới chân giường có hai thi thể, họ chết vô duyên vô cớ, hai cặp mắt trợn trừng, cơ hồ gặp phải một việc rất đáng sợ.
“Cái gì?” Nam tử cao lớn thấy tử trạng của hai thủ hạ, lùi lại hai bước, rồi nhanh chóng lao tới kiểm tra thân thể cả hai, kinh hãi: “Quả nhiên… bị dọa chết.”
Hai mắt y sáng như điện, nhìn Thần Nam đang nằm trên giường, quát lớn: “Ngươi là ai?”
Thần Nam tỉnh mộng, lộ vẻ lo lắng nhìn Long Vũ, lại nhìn hai thi thể dưới đất cùng nam tử cao trượng rưỡi, tuy kinh hãi nhưng hắn nhanh chóng lãnh tĩnh lại.
“Ngươi là người đệ ngũ giới?”
“Không sai, ngươi là ai?”
Thần Nam xuống giường, nói với đối phương: “Muốn động thủ thì theo ta.

Không quan hệ gì đến Long Vũ.”
Nam tử cao trượng rưỡi chợt lộ sát cơ, nhưng không hiểu vì sao trong lòng rúng động, có dự cảm không lành.
Là cường giả cấp Thần Hoàng nên cảm giác nay không sai, y nhanh chóng bay lùi lại.
Bên ngoài căn nhà tranh ngàn thước, một thanh niên nam tử cầm tử thần liêm đao, toàn thân đứng trong hắc vụ, lẩm bẩm: “Tiểu Vũ cứu ai nhỉ? Sao ta cảm giác thấy có một cái thế đại ma hồn đang gầm rú.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện