Thần Nam tà ác truy sát Pháp Tổ trên trời dưới đất, phương thiên họa kích vươn dài ngàn trượng, lưỡi kích lóe sáng âm u, chân nhiếp tâm phách.
Những nơi hắn đi qua, vô luận là tiên nhân hay phàm nhân đều cực kỳ kinh hãi, kẻ này quá điên cuồng.
Nhất là các Thiên giới thần linh càng kinh hãi, sau trận chiến năm xưa, Thần Nam thất tung, Pháp Tổ trở thành trung tâm.
Ngần ấy năm, Thiên giới phát sinh quá nhiều việc, uy danh của Pháp Tổ đã thâm nhập nhân tâm nhưng hôm nay y bị thanh niên cường giả năm xưa truy sát cuống cuồng, khiến tất cả há hốc mồm kinh ngạc.
Chiến lực thật sự của Pháp Tổ còn cao hơn Thần Nam nhưng Thái Thượng vong tình lục khắc chế y khiến y vô cùng bực bội.
Lần nào liều mạng huyết chiến cũng đổi lại bằng trọng thương, sau cùng đành đào vong khắp Thiên giới và Nhân gian.
Y chạy lòng vòng giữa hai giới, sau cùng định bay ra phiến tinh không ngoài Thiên giới, may mà dẹp ngay ý nghĩ này.
Bởi sau trận chiến Thái cổ, tinh không đã thành tử vực, có nhiều huyền cơ không ai biết, y cũng không muốn mình chết kiểu bất minh bạch như vậy.
“A… Thần Nam ngươi định đuổi tận giết tuyệt sao? Không sợ đệ ngũ giới sẽ rình rập Thiên giới do thiếu ta sao? Nên nhớ chỉ còn hai thiên giai cao thủ chúng ta có thể tranh cao thấp với họ.”
Pháp Tổ tuy bị truy sát đến mức thống khổ bất kham, bằng không đời nào y chịu nói ra những lời chịu nhún như thế.
“Ha ha… buồn cười, Thiên giới có ngươi nên đệ ngũ giới không dám đánh lên hả? Ngươi coi mình là Ma Chủ hay Độc Cô Bại Thiên?” Thần Nam tà ác lạnh lùng mắng, kì thật hắn muốn nói người đệ ngũ giới đánh tới thì sao? Ai làm gì được ta? Đợi ta tiến đến cảnh giới cuối cùng còn phải sợ ai.
Có điều Long Nhi ở cạnh nên hắn không nói vậy.
“Bắc cực đế tinh!” Huyền công trong Thái Thượng vong tình lục xuất ra, bắc cực tinh quang từ thiên ngoại bay tới tạo thành quang trụ rực sáng điên cuồng đánh xuống Pháp Tổ.
Đồng thời, hung kích trong tay hắn như Thiên Long xuất hải, gầm lên bổ mạnh xuống.
Pháp Tổ thi triển huyết hệ ma pháp, lưu lại huyết vụ của mình trên không, tuy khó coi nhưng cũng coi như thoát được.
“Giết.” Thần Nam tà ác như lên đồng, ngửa mặt hú vang, truy sát Pháp Tổ điên cuồng hơn.
Gặp phải địch thủ kiểu này, Pháp Tổ chỉ biết rủa thầm.
Khuôn mặt Long Nhi đỏ lựng ngồi trên vai Thần Nam, hưng phấn nắm chặt tiểu quyền đầu, cảm giác cực kì hạnh phúc.
Lúc nó sinh ra chưa lâu, ở cạnh Thần Nam chưa được mấy ngày thì hắn đã đi đại chiến với Hắc Khởi.
Cách biệt nhiều năm nhưng trong lòng nó, Thần Nam vẫn thế, vẫn là một người cha tốt.
Tuy trong lúc lớn lên thiếu tình yêu người cha nhưng nó chưa bao giờ oán Thần Nam, vẫn mong ngày hắn quay lại.
Hôm nay lưỡng giới tu giả chấn kinh, Pháp Tổ là cường giả danh truyền thiên hạ từ thời Thái cổ, lại bị Thần Nam biến mất mười ba năm quay lại truy đuổi cuống cuồng, quả thật khiến người ta kinh hãi.
Nhất là những thần linh từng theo Pháp Tổ đánh lên Nguyệt lượng.
Trong lúc Pháp Tổ bị truy sát ráo riết thì Nhân gian đột nhiên bùng lên một cỗ “Thế” hùng mạnh.
Cự ly giữa Pháp Tổ và Thần Nam chỉ chừng trăm dặm nên cả hai đều cảm ứng được.
Thần sắc họ cùng biến, đây là Đỗ gia Huyền giới nên không cần nghĩ cũng biết kẻ đến là người đệ ngũ giới.
Sắc mặt Pháp Tổ âm u, còn Thần Nam tà ác cười vang, trong lúc tà ác đóng vai trò chủ đạo này, hắn không quản đến nhiều chuyện.
Pháp Tổ không chần chừ bay ngay về phía đó, nếu là Hắc Khởi, y đành chấp nhận xui xẻo, còn là nhân mã phe khác, y có có cơ hội thay đổi tình thế.
Phía đó tàn sơn trơ trọi, loạn thạch ngổn ngang, cảm tượng hoang lương vô cùng.
Đây là chiến địa ác liệt nhất năm xưa, nay đã thành một phiến cô vực, không ai muốn đến gần.
Một đệ ngũ giới cường giả thân cao một trượng, mặt mũi như thư sinh đứng trước không gian chi môn, kinh ngạc nhìn hai thiên giai cường giả bay tới, khi thấy Thần Nam liền lộ vẻ vui mừng.
“Thần huynh… đúng là huynh sao?” Y hét lên nồng nhiệt.
“Đức Mãnh huynh.”
Thần Nam chưa kịp nói gì, Pháp Tổ đã kêu lên như gặp được đại cứu tinh, nhanh chóng lao tới.
Y biết cơ hội đã tới, mấy năm nay y có qua lại với Đức Mãnh, ra tay cứu giúp phe đệ ngũ giới quân vương này không chỉ nhằm mục đích tự giữ mình mà còn đồng ý cho họ lên Tây phương Thiên giới tị nạn.
“Pháp Tổ, ngươi sao vậy?” Đức Mãnh tuy hỏi thế nhưng người tinh minh như y đương nhiên nhận ra Thần Nam đang truy sát Pháp Tổ.
Đoạn tỏ vẻ nhiệt tình tiến lên: “Thần huynh, cách biệt nhiều năm, tiểu đệ tìm huynh đã lâu, thật sự lo lắng cho huynh, còn nghĩ là huynh xảy ra chuyện.
À, đây chắc là điệt nhi khả ái của đệ, ha ha… Đúng là hổ phụ vô khuyển tử, còn nhỏ mà đã là tiểu thiên giai, khó tin quá.”
Y cười cao hứng, tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình.
Nhưng Thần Nam tà ác chỉ cười, không chỉ khi tà ác làm chủ đạo mà bản thể Thần Nam cũng không dám vồ vập.
Đối phương coi trọng hắn vì sao? Đương nhiên vì tu vi của hắn cao tuyệt, muốn kéo hắn cùng đi diệt Hắc Khởi, thành ra chân tình thật ý chẳng qua là bề ngoài.
“Ha ha..
năm xưa vội đi tu luyện, không ngờ chớp mắt đã mười ba năm.” Thần Nam tà ác cười lớn.
“Bá bá đến giúp chúng cháu bắt ác nhân sao? Tên khốn này định đánh lên Nguyệt lượng, nơi cháu ở.” Nghe có vẻ giống con nít nhiều chuyện nhưng Long Nhi đã khôn lanh bịt miệng Đức Mãnh.
“Chuyện này… hắc hắc… Pháp Tổ sao lại thành kẻ xấu?” Đức Mãnh tìm cách lật lại mấy lời Long Nhi buộc tội Pháp Tổ: “Y là chiến hữu của chúng ta, năm xưa lúc đối phó Hắc Khởi, y đã góp sức không nhỏ.
Sao các vị lại làm nháo nhào hết lên thế?”
“Vậy phải hỏi hắn sao dám nhân lúc ta không có nhà, định diệt hết người nhà của ta.” Thần Nam tà ác cười lạnh liên tục.
Đức Mãnh quay lại nhìn Pháp Tổ: “Ngươi đùa hơi quá rồi.
Xem này, Thần huynh cũng coi là thật rồi, lúc trước không phải nói rõ rồi sao, đóng kịch chút là được rồi, muốn mời Thần huynh ra mặt cũng không cần ngươi làm giống thật thế? Xem đi, huynh ấy cũng tin rồi.”
Pháp Tổ tỉnh lại, cười khan: “Hắc hắc …Đùa vui thật, hắc hắc.” Y thật muốn đập đầu vào tường, đường đường là Pháp Tổ mà phải mặt dày nói dối để ứng phó người ta.
Trẻ con ba tuổi cũng biết nhưng nhờ Đức Mãnh xen vào thế này mà y còn chút mặt mũi xuống nước.
“Ta lại thấy chả có gì đáng cười cả.” Thần Nam tà ác đã động sát tâm, làm gì có chuyện nuốt trôi mấy câu tung hứng kia.
“Thần huynh, chỉ là hiểu lầm thôi mà.” Đức Mãnh làm ra vẻ thành khẩn: “Lúc trước huynh mất tích, xảy ra bao nhiêu chuyện, tiểu đệ và Pháp Tổ từng bàn cách tìm được huynh, không ngờ khéo quá hóa vụng.”
Đương nhiên y biết những lời này không có tác dụng gì, vội lảng đi: “Thần huynh, lần này đệ đến Nhân gian có việc tìm huynh.
Đúng rồi, có khi huynh không rõ tình thế gần đây, để đệ nói lại qua qua cho huynh nghe.
Huynh giết Ni Trọng, A Lí Đức, đúng là giúp cho bọn đệ rất nhiều.
Sau đó bọn đệ nhân lúc Hắc Khởi chưa về, họp lực giết thêm một tên.
Hắc Khởi về đã cùng bọn đệ đại chiến hôn thiên ám địa.
Ngay cả Pháp Tổ cũng bị kéo vào đệ ngũ giới, lục vị thiên giai cao thủ nỗ lực nhiều năm, sau cùng cũng phong ấn được ba quân vương phe Hắc Khởi.
Nhưng hiện tại….”
Thần Nam không tỏ vẻ gì nhưng Pháp Tổ đứng ngồi không yên, y tham dự việc phong ấn bọn Hắc Khởi, trở thành tử địch của chúng.
Giờ tin tức không hay truyền về, không lo mới là lạ.
Đức Mãnh thấy hắn không biến sắc bèn nói tiếp: “Ba cổ trận có bảo vật trấn giữ đã bị ba người phe Hắc Khởi phá, lúc nào cũng có thể xông ra.
Lần này đệ đến tìm các vị thương nghị.”
“Đợi ta giết Pháp Tổ đã rồi tính.” Thần Nam tà ác quyết tâm giết Pháp Tổ, phát ra sát ý vô tận, mọi chim chóc bay qua ngoài xa đều bị giết sạch.
“Thần huynh, không thể giết Pháp Tổ được, giờ đại địch trước mắt, chúng ta không nên tự giết nhau.” Đức Mãnh không còn cười nổi nữa.
“Vậy thì sao? Ta lại muốn giết y.” Thần Nam tà ác không thèm coi Đức Mãnh vào đâu.
Đức Mãnh truyền âm: “Thần huynh, hoàn cảnh của huynh rất nguy hiểm.
Nghĩ mà coi, huynh chỉ hùng mạnh được trong ba ngày, sau đó sẽ mất đi sức mạnh.
Đệ nghĩ huynh không muốn kết đại cừu với nhiều người, khiến họ đợi lúc huynh hư nhược…”
“Ngươi uy hiếp ta?” Hắn lạnh lùng nhìn Đức Mãnh.
“Không phải, chẳng qua đệ hảo tâm đề tỉnh, huynh tưởng thật sự diệt được y sao? Pháp Tổ dầu sao cũng là Thái cổ cường giả bất tử bất diệt, lại không đến mức nguyên khí đại thương, huynh chỉ phong ấn được y mà thôi.
Nhưng khi y thoát ra, đợi lúc huynh hư nhược đến báo cừu, không phải nguy hiểm lớn lao sao? Hơn nữa, việc ở đệ ngũ giới rất cấp bách.” Đức Mãnh nén lòng khuyên giải.
Thần Nam tà ác vốn không thèm nghe nhưng tinh thần tương thông với bản thể, đành phải cân nhắc.
Không hẳn hắn không giết được Pháp Tổ mà vì Đức Mãnh đang uy hiếp, đối phương đã cảnh cáo, giờ mà lật mặt sẽ kết thành đại địch.
“Chết tiệt.” Hắn cảm giác tinh thần bị xâm nhiễu, do bản thể khống chế.
Tình cảnh này phát sinh khá nhiều lần chỉ trong nửa ngày khiến hắn hoài nghi, thật ra là sao.
Bản thể Thần Nam đã già lão, sắp chết đến nơi còn lấy đâu ra tiềm lực cỡ đó? Dù bản thể có là chủ thể, có ngàn vạn mối tinh thần liên hệ nhưng không thể cướp được quyền chủ đạo của tà ác chi thể.
“Đồng ý đi, bằng không ta không cho ngươi đạt