Thần Mộ Ii

Thất Tuyệt Thiên Nữ Xuất Hiện


trước sau


Phải thừa nhận rằng bên dưới Huyết hải vô cùng kì dị.
Những công trình vĩ đại, cung điện nguy nga liên miên bất tuyệt không biết được xây dựng từ thời đại nào mà ngâm mình trong Huyết hải vẫn không tổn hại gì.
Đương nhiên chúng thần nhìn rõ ràng mọi sự, đổi lại là người bình thường, dẫu xuống đến đáy cũng không thể xuyên qua màu máu vô tận mà nhìn rõ.
Cung điện liên miên bất tuyệt đều dùng vật liệu hảo hạng xây dựng, dù ở trong nước biển sát khí xung thiên, vẫn phát ra khí tức trang nghiêm thần thánh.
Không gian chi môn treo trên tầng không cung điện, cánh cửa dần đóng chặt lạ, được che phủ một lớp hào quang nhàn nhạt, tạo cho người ta cảm giác thần bí vô hạn.
Một vị Tây phương chủ thần không nén được, tung ra một đạo chưởng lực nhưng không lay động mảy may, không gian chi môn đẩy lại một luồng phản lực cực mạnh, hất văng chủ thần ra xa.
Không còn vị thần linh nào dám thử lại, họ thấy Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh còn chưa vội xuất thủ, cả ba vị thiên giai cao thủ đang chăm chú quan sát cung điện ngút ngàn, cùng bức thạch điêu khổng lồ cách đó không xa.
Bức thạch điêu hình như còn cổ lão hơn cả cung điện, gần như đã tan nát nhưng được một cỗ sức mạnh thần bí tụ lại nên dù đã có vô số vết nứt mà vẫn đứng hiên ngang.
Dần dần, chúng thần bị hấp dẫn, dù lúc đầu không chú ý quan sát.
Bức thạch điêu tựa hồ ghi lại một câu chuyện ngắt quãng, có Tây phương ma pháp sư, Đông phương võ giả, Thiên Long kị sĩ, có cả tu đạo giả luyện thành mấy nguyên anh.
Những nhân vật trong đó đều là tu luyện giả tuyệt đỉnh năm xưa, tựa hồ đang tàn sát lẫn nhau, lại có vẻ trong lúc tuyệt vọng mất đi thần trí mà loạn chiến.
Nhưng nhân vật được khắc họa rõ nét, nét mê loạn hiển hiện như thật.
“Ngươi biết những người này?” Thần Nam hỏi Pháp Tổ.
Pháp Tổ lắc đầu: “Trừ một hai người, ta không nhận ra ai, hình như là hư cấu, không có giá trị tham khảo.” Nói đoạn, y không nhìn nữa, nhưng Thần Nam không tin.
Cung điện hùng vĩ, cộng thêm thạch điêu khổng lồ đứng cạnh, không hề có khô lâu cốt dám đến gần, mà chỉ đứng ngoài xa nhe nanh múa vuốt, tạo thành một dải trắng xóa.

Tuy ở dưới đáy Huyết hải nhưng chúng thần vẫn nghe rõ tiếng gầm chói lói, đạo dao động tinh thần đó khiến cả Huyết hải sôi lên, ai nấy lạnh tóc gáy.
Hai mắt Đức Mãnh sáng lên, hiển nhiên y cũng không tin lời Pháp Tổ, đột nhiên y rút thần kiếm chém vào một tòa điêu tượng cực lớn.
Thần kiếm gặp lực cản nhưng thế không đủ ngăn lại sức mạnh của bậc quân vương, bức điêu tượng ma pháp sư bị chém gãy, đổ xuống mất một nửa, nát tan tành.
Như vậy cũng không có gì đặc biệt nhưng đáng chú ý là trong bức điêu tượng lở lói lại có tàn cốt, trên khúc xương cơ hồ loáng thoáng dao động tinh thần, hốc mắt của khô lâu đầu lấp lánh hào quang, mê mang nhìn quanh.
“Ngươi làm gì đó?” Pháp Tổ gầm lên, cực kỳ phẫn nộ với thủ pháp của Đức Mãnh.

Đức Mãnh không nói gì, lại vung thần kiếm chém vào tàn cốt.
“Choang.”
Khô lâu tàn khuyết bị chém thành hai đoạn nhưng vang lên tiếng động chói lói, đủ thấy cứng đến mức nào.

Một kiếm này của Đức Mãnh tuy chưa xuất toàn lực nhưng do thiên giai cao thủ phát ra, là khô lâu thường chắc chắn nát thành bụi từ lâu.
Đương nhiên, tàn cốt này rất có lai lịch.
Đức Mãnh bỏ qua bộ khô lâu cốt, nhanh như quỷ mị lao tới các bức điêu tượng khác, kiếm vung lên lấp loáng, thoáng chốc đã chém nát năm bức.
Bón bức điêu tượng kia đều trống không, bức thứ năm lại lăn ra tàn cốt, lấp loáng một lớp hào quang mờ mờ.
Lần này Pháp Tổ lạnh lùng ngăn Đức Mãnh lại không cho y cơ hội phá hoại, lạnh giọng: “Ngươi làm thế có mục đích gì?”
“Không có gì, chỉ thấy hiếu kỳ, muốn xem mấy bức điêu tượng này thật ra ẩn tàng bí mật gì.”
“Đủ rồi, ngươi không phải muốn bức ta nói ra sao, vậy ta cho ngươi biết.” Pháp Tổ nhìn mấy bức thạch điêu lên tiếng: “Những bức điêu tượng này là một phần mộ, xây dựng theo phong tục Thái cổ những ngôi mộ rỗng là do chưa thu thập được thi thể tan nát của chủ nhân.”
Đức Mãnh bật cười: “Không phải phần mộ người chết sao, dù gì cũng xong rồi, phá hỏng mấy toàn cũng không có gì to tát.”
Pháp Tổ lạnh giọng: “Ngươi khinh nhờn người đã chết, căn bản ngươi có hiểu gì đâu, cách mai táng này nhằm chiêu hồn cho người đã chết, nếu họ có linh thức còn phiêu đãng tại thiên địa, sẽ có ngày tụ lại về đây và phát sinh kì tích.”
“Quả nhiên, ta biết là không đơn giản, mấy chục tòa điêu tượng này là phần mộ, lại ẩn chứa bí mật như thế.” Đức Mãnh lẩm bẩm: “Dù sau, có mấy phần mộ trống, tức là những người đó có thể còn sống, e là trải qua thương hải tang điền, thiên địa đại biến, thay đổi được gì đây?”
“Hừ.” Pháp Tổ không nói gì, chỉ hừ lên.
Từ nãy đến giờ, Thần Nam một mực im lặng, hắn biết Pháp Tổ không đời nào đi bảo vệ mấy bộ tàn cốt vô dụng, ngay cả khô lâu hung hăng trong Huyết hải cũng không dám đến gần, rõ ràng khu vực này có lực chấn nhiếp.

Phải chăng trong thạch điêu phần mộ đã có người tụ tập được một phần tàn hồn mạnh mẽ?
Hắn không tỏ vẻ gì nhưng nhớ kĩ nơi này, tương lai sẽ có chỗ dùng đến.
Đoạn, hắn cùng Pháp Tổ, Đức Mãnh bay tới gần không gian chi môn, ba người muốn đánh bật cánh cửa thần bí này ra.
Nhưng đúng lúc đó, từ vùng lâu đài liên miên bất tuyệt phát ra một cỗ sức mạnh hùng hồn, xé ba người ra, định chấn nát họ, hào quang vô tận sáng chói từ điện vũ tụ về không gian chi môn, che kín ba người vào trong.
Đức Mãnh cười lạnh: “Quả nhiên có trận pháp nhưng thời gian vô tình hơn hết thảy, sức mạnh trong cổ trận đã suy thoái, không thể phong ấn chúng ta.”

Ba vị thiên giai cường giả thi triển tuyệt học trên tầng không cung điện, phát ra một dải hào quang sáng chói, đánh tan toàn bộ luồng đại lực tụ tập về.
Đáy biển tràn lên luồng ám lưu, bề mặt dậy sóng ngút trời.
Vô tận khô lâu cốt giãy giụa kêu gào, nổi chìm theo nước biển.

Sau cùng, cung điện liên miên bất tuyệt sụp đổ hơn nửa, cổ trận pháp triệt để mất hiệu dụng.
Pháp Tổ tuy là Thái cổ cường giả nhưng thủy chung không biết chủ nhân chân chính của Huyết hải là ai, hiện tại phát hiện Huyết hải chi môn, công vào trong đó may ra sẽ biết.

Đồng thời y cũng lo sẽ gặp nguy hiểm thực sự, nếu chủ nhân Huyết hải ẩn cư bên trong, phiền hà sẽ không nhỏ.
Nhưng lúc buộc phải xuyên qua Huyết hải, y

đã minh bạch truyền thuyết: Thời Không đại thần chiếm cứ một đạo tất phải qua Huyết hải mới tới được.
Đức Mãnh cũng hết sức hi vọng, muốn xem Tiểu lục đạo mà sáu cường giả mạnh nhất năm xưa mô phỏng Đại lục đạo tạo thành thật ra ẩn tàng bí mật gì.
Thần Nam cầm phương thiên họa kích đứng giữa, Đức Mãnh trái, Pháp Tổ phải, cùng tích tụ sức mạnh.

Trên tầng không cung điện miên miên bất tuyệt phát ra hào quang chói lọi.

Lúc Pháp Tổ tụng niệm chú văn xong, Đức Mãnh và Thần Nam đồng thời ra tay, ma pháp, chân nguyên cùng được tống ra.
“Ầm, ầm, ầm.”
Tiếng địa chấn đùng đục vang lên, như núi lửa phun trào, dưới đáy biển cuồn cuộn ba đào, từng vạt cung điện sụp lở, chúng thần lắc lư như thuyền con trong cơn sóng dữ, bị cuốn dạt đi trong Huyết hải.
Cả ngàn vạn Huyết hải khô lâu điên cuồng vũ động, trong lúc đó chúng đột phá cấm chế, gầm lên bổ tới.
Nhưng đối điện với sức mạnh đang sợ do tam đại cao thủ liên hợp lai, đại bộ phận khô lâu nát tan, chỉ còn một nhóm lướt tới.
Vạn quỷ chi quỷ, vạn ma chi ma!
Những khô lâu còn lại là cường giả chân chính, liên tục xảy ra biến hóa kinh nhân, bùng lên trận trận hung sát khí tức rồn toàn bộ nát vụn, tinh túy của hơn trăm con quỷ trung chi ma vương hợp lại hình thành mười bộ hài cốt trắng toát.

Đó là tinh túy của vạn quỷ đại quân, là vật dung hợp của vô số quỷ vương.
“Grừ….”
Mười bộ khô lâu cốt gầm lên, lao vào bọn Thần Nam.

Chúng thần linh ngoài xa đều lo lắng.
Những tất cả đều công cốc, mười quỷ vương này có mạnh nữa cùng không chống nổi đòn đánh của ba vị thiên giai cao thủ.

Đợt xông lên cuối cùng lưu lại trên không một dải pháo hoa bừng nở.
“Ầm.”
Lúc hơn mười quỷ vương nổ tung, không gian chi môn cũng nứt toác, cánh cửa thần bí tan biến như mây khói.

Không gian chi môn rộng mở trước mắt.
Thanh quang mông lung lấp lánh phía trước, tư vị tang thương tràn ra.

Cánh cửa này không biết bao lâu không được mở ra, trần ngập khí tức nặng nề của tuế nguyệt đọng lại, phảng phất như từ ức vạn vạn năm trước.
Càng kinh dị hơn nước biển vô tận không tràn vào khung cửa, phảng phất như bị bức tường trong suốt cản lại.
Không cần nói nhiều, Thần Nam giơ cao tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích, quát lớn: “Lên.” Đoạn lao tới.
Quang hoa mờ mờ ngăn hết huyết thủy nhưng không chặn nổi Thần Nam, Pháp Tổ và Đức Mãnh theo sát.

Ba đại thiên giai cao thủ mở đường, toàn bộ các thần linh theo sau.
Lúc chúng thần rời đi, một bức thạch điêu đầy vết nứt vỡ đột nhiên toác ra một mảng lớn, một tàn thi bên trong mở bừng mắt…
Huyết hải chi môn và bức màn thần bí đã được vén lên.
Chúng nhân xuyên qua không gian thông đạo đến một không gian kì dị.

Vừa nãy còn là biển lớn ngập máu đỏ, giờ đã lạc sang một sa mạc toàn cát vàng.

Tuy không có mặt trời treo cao nhưng sa mạc vẫn sáng rực như ban ngày, nhiệt độ cao khủng khiếp, người thường bước chân vào chắc chắn sẽ bị nướng chín.
“Đây là?” Không chỉ chúng thần ngạc nhiên, Đức Mãnh cũng tỏ ra nghi hoặc, phía sau không gian chi môn thần bí, lẽ nào chỉ là sa mạc nóng bỏng? Ở đây không thấy mảy may dấu ấn sinh mệnh.
“Tìm đi!” Pháp Tổ quát vang với các cường giả theo chân.
Đó đều là thần linh nhưng không thể chống lại thiên giai cao thủ, cường giả như họ chỉ để đi tìm kiếm quả thật đại tài tiểu dụng.

Chúng thần nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng tìm khắp sa mạc.
“Ồ, nên huấn luyện ra một vài kẻ theo chân có chiến lực kinh thiên.” Pháp Tổ lẩm bẩm.
Đức Mãnh nhìn y: “Ta từng nghe tại Nhân gian giới có những bí pháp xa xưa, những kẻ huấn luyện thành mà liên thủ lại đủ để hợp kích thiên giai cao thủ.

Xem ra Pháp Tổ đã nắm được bí pháp này, ngày sau còn phải thỉnh giáo, hi vọng không giữ làm của riêng.”
Tuy biết Pháp Tổ không đời nào cho mình bí pháp đó nhưng Đức Mãnh cứ tung ra đòn dự phòng, sau này sẽ nghĩ cách.
“Bẩm báo….” Một thiên sứ sáu cánh từ xa nhanh chóng bay lại, lớn tiếng: “Các đây năm mươi dặm về phía tây nam phát hiện một tuyệt bích! Ở đó có cảm giác phi thường đặc biệt.”
Ba tam vị thiên giai cao thủ suất lĩnh chúng thần hùng hổ tiến về.
Chỉ thấy trong sa mạc vô biên có một tuyệt bích cao trăm trượng đột ngột dựng lên khiến người ta có cảm giác rất khác thường.

Sa mạc mênh mang thế này sao lại có một tuyệt bích như thế nhỉ.
Chúng thần đến gần, liền cảm thấy cảm giác đặc thù mà thiên sứ sáu cánh đã nói, tựa hồ có sinh mệnh dao động nhè nhẹ bên trong nhưng không thể tìm được tung tích.
Đức Mãnh cười lạnh, thiên giai đại thần thông được thi triển.

hào quang ngập trời thoáng chốc phủ kín tuyệt bích.
Đột nhiên dị biến phát sinh.
Trên tuyệt bích lại có thân ảnh lưu động, hơn nữa xuất hiện mấy đại tự.
Đức Mãnh quát lớn: “Chết đi.” Thần kiếm trong tay lao thẳng vào hư ảnh trên tuyệt bích, cả người vút tới như điện mang.
Pháp Tổ thất sắc, bởi y nhận ra mấy đại tự Thái cổ đó: “Không được! Đó là Thất Tuyệt thiên nữ.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện