Lúc đó mọi người đều kinh hãi, không ngờ Long Vũ ngay cạnh lại là thiên nữ chi thân, quả nhiên nàng là Thất Tuyệt thiên nữ trong truyền thuyết.
Long Vũ nổi trên không, chỉ có mái tóc đen dài khẽ phất phơ, tô thêm vẻ phiêu dật xuất trần, dung nhan khuynh quốc khuynh thành đẹp như ngọc, cộng thêm một tầng hào quang lưu động, ngọc thể thon thả phủ thánh khiết quang huy khiến nàng như tiên tử trên trời.
Chúng thần cũng phải ca ngợi vẻ mỹ lệ của nàng, khí chất cao khiết khiến thần linh cũng tự thẹn không so nổi.
Nhưng con người tú lệ vô song đó lại là Thất Tuyệt thiên nữ, chúng thần đều kinh hãi.
“Tiểu Vũ… sao lại là Thất Tuyệt thiên nữ?” Tử Thần Tiềm Long không còn giữ nổi bình tĩnh, kích động run người, gầm lên: “Ta với nó là huynh muội, nó không thể do thiên địa tinh khí hóa thành mà là một nữ nử có máu có thịt.”
Tiềm Long không chấp nhận nổi sự thật này, lại sợ Pháp Tổ và Đức Mãnh đồng thời tiến công, lúc đó dù Thần Nam tương trợ cũng không thể chu toàn.
“Giết ả đi.” Trong mắt Đức Mãnh ánh lên tia sáng lạnh lùng, đối phó với Thất Tuyệt thiên nữ có năm hồn, y chỉ có nước chết nhưng với một thiên nữ đang thức tỉnh thì y nắm chắc.
Nếu liên hợp với Pháp Tổ, Thần Nam và diệt được Long Vũ, coi như việc thành đến chín phần.
Vừa này trong tuyệt bích, Thất Tuyệt thiên nữ mạnh đến độ khiến y vỡ mật, không thể để địch nhân cỡ đó mạnh thêm một tầng, bằng không y chắc rằng không ai đối phó nổi.
Thần Nam không nói gì, dùng hành động trả lời, trường kích trong tay giơ ngang, chặn trước Long Vũ.
Hắn không cho phép bất cứ ai thương tổn nàng mảy may, mười năm bên nhau, ba năm gắn bó, dù chết hắn cũng không cai được chạm vào sợi tóc nàng.
“Thần Nam, ngươi định làm gì?” Đức Mãnh cầm thần kiếm, vẻ mặt bất thiện, lúc ở trong tuyệt bích, y bị Thất Tuyệt thiên nữ sỉ nhục quá đỗi, phải nhân cơ hội này tẩy đi.
“Ân tình của nàng với ta nặng như núi, ai muốn động thủ cứ việc bước qua xác ta.” Lời lẽ vô cùng băng lãnh, dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Tiềm Long gầm lên: “Đức Mãnh ngươi dám động vào một sợi tóc của muội muội, dù ta không địch nổi ngươi cũng phải cho ngươi biết cơn giận của Thần Hoàng, dùng máu của ta khiến ngươi trả giá đắt.”
“Ha ha, bất quá là Thần Hoàng, ngươi giận thì sao? Ha ha…” Đức Mãnh bật cười.
Quanh thân ảnh cao lớn của Tiềm Long cuồn cuộn ma khí như có minh hỏa rực cháy, giơ thanh tử thần liêm đao sáng chói lên: “Ta chỉ là Thần Hoàng nhưng sư phụ Ma Chủ của ta từng nói rằng nếu ta liều mạng, ắt sẽ tạo thành trọng thương cho kẻ hơn ta một cấp.”
“Ma Chủ?” Hai mắt Đức Mãnh sáng lên một cách đáng sợ: “Quả nhiên là đệ tử của Ma Chủ, ta biết ma công lúc liều mạng của hắn…”
Lời Tiềm Long nói không chỉ khiến Đức Mãnh mà cả Pháp Tổ và chúng thần đều kinh hãi, trải qua Vô thiên chi nhật, danh tiếng Ma Chủ đã vang khắp thiên hạ như người điên cuồng nhất.
Trong một ngày đã tống tiễn mọi thiên giai cao thủ của lưỡng giới, quả thật quá ư điên cuồng.
Tiềm Long là đệ tử của ông ta, dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, giết Tiềm Long thì ngàn năm nữa khi Ma Chủ quay lại, ai chống nổi cái thế ma uy!
“Ha ha….
Đệ tử Ma Chủ thì sao? Đệ tam giới cũng không phải dễ trêu, anh hùng bao đời đã gục ngã ở đó.
Tại nơi cường giả tung hoành như thế, Ma Chủ cưỡng ép ngần ấy thiên giai cao thủ vào, hiện tại y ở đệ tam giới được ung dung chăng? Chỉ e ngày nào cũng bị người ta truy sát, lại thêm đệ tam giới hiểm ác vô cùng, y sống được trăm năm đã là quá giỏi.”
Đức Mãnh lại quay sang nói vói Pháp Tổ: “Thất Tuyệt thiên nữ vốn không thuộc về giới nào, với cá tính vô pháp vô thiên, coi thiên hạ thương sinh như cỏ rác, lúc ả quay lại ắt tạo thành kiếp nạn khủng khiếp, ta thấy chúng ta nên liên thủ, trừ đi một hóa thân của ả trước đã.”
“Có lý, Thất Tuyệt thiên nữ không phải loại hiền lành gì.” Pháp Tổ gật đầu: “Thể nội Long Vũ có Thất Tuyệt tàn hồn, vừa nãy một trong năm đạo tàn hồn đã xuất ra một, dung hợp với nàng ta, tất cả đều là lừa gạt, ai dám nói rằng bảy hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ không thể cùng xuất hiện, cũng như ả không thể chuyển thế đầu thai?”
Các Tây phương thần linh đến từ thần vực đều chuẩn bị sẵn sàng ác chiến.
Thiên giai cao thủ như Thần Nam quá mạnh, năm xưa diệt Tùng Tán Đức Bố, đấu với Hắc Khởi, giết Ni Trọng, phế A Lý Đức, lần lượt tiêu diệt ba vị Thái cổ quân vương, lại truy sát Pháp Tổ lên trời xuống đất cũng không thoát được.
Khuôn mặt Long Nhi căng thẳng hẳn lên đứng trên vai Thần Nam, Tử Kim thần long rảo bước lên đứng cạnh hắn, Đại Ma, Huyền Trang, Lý Đạo Chân cũng không nói gì, cùng đứng về phe hắn.
“Thần Nam, chúng ta là bằng hữu, không nên vì một nữ nhân mà trở mặt.
Chúng ta đều đạt đến thiên giai cảnh giới, có thể vạn cổ trường tồn, thọ cùng thiên địa, trên đời này thiếu gì nữ nhân, có nên vì một nữ nhân bất tường mà trở mặt với nhau chăng?”
Thần Nam im lặng, có nói nhiều cũng vô ích, lạnh lùng thốt: “Nói ít thôi! Thiên – giai - đại - triệu – hoán - thuật!”
Chú ngữ niệm xong, hư không vỡ nát, một quỷ ảnh khổng lồ đỉnh thiên lập địa xuất hiện tại sa mạc, mười ba năm nay Thần Nam mới lại triệu hoán Thiên Quỷ.
Khô lâu cốt như ngọn núi trấn áp được không ít Thần Vực cao thủ, ai cũng nhớ rõ tình cảnh năm xưa Nguyên tố Hỏa thần bị Thiên giai đại triệu hoán thuật giày vò muốn chết không được, muốn sống không xong.
Không chỉ Thiên Quỷ xuất hiện mà đứng trên bờ vai rộng của nó còn có một thân ảnh, là hoạt tử nhân Cổ Tư nhiều năm không gặp, từ đó đến nay y vẫn theo Thiên Quỷ tu luyện, thấy Thần Nam liền mừng ra mặt, lập tức bay xuống.
Được Tử Kim thần long cho biết tình huống, Cổ Tư bèn phất tay mở ngay nội thiên địa, tu vi của y đã đạt đến Thần Vương cảnh giới nên tức thì âm phong gào rú, vô số cương thi, quỷ phách tiến ra, đó đều là lão thi ẩn tu tại Phong Đô sơn, không ít quỷ mị đạt đến tu vi khiến thần linh phải nhường bước, lần này Cổ Tư triệu hoán toàn bộ ra.
Tuy không đủ đối phó với thiên giai cao thủ nhưng khí thế này khiến người ta không dám coi nhẹ.
Lúc đó Thần Nam chợt thấy nội thiên địa rung lên, vội mở ra cho Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài, cả hai đều là tiểu thiên giai cao thủ, chiến hồn chi hỏa đã được đốt lên, ý thức chiến đấu từng có thức tỉnh.
“Ngẫu mễ đầu phát, hóa ra ta có thể thông qua nội thiên địa cảm nhận mọi việc bên ngoài.
Ta đến đây! Bảo bảo Thiên Long - đại triệu hoán thuật!”
Tiểu long quát lớn, hư không vỡ nát, từ không gian thông đạo xuất hiện một đội nhân mã của Quang Minh giáo hội ở Nhân gian, gồm Thần Vương lão giáo hoàng, thần bí lão giả trong thiên đường và hai con thần thú có thể thanh toán cả Thần Vương, cộng thêm một hư ảnh mờ mờ: giáo hoàng đời thứ nhất.
Theo sau còn có không ít cường giả.
Sau việc xảy ra hồi mười ba năm trước, Long Bảo Bảo mấy lần tìm đến Quang Minh giáo hội, giáo hoàng đời thứ nhất chuẩn bị cho nó một tòa tế đài để có việc gì sẽ trực tiếp triệu hoán.
“Ta cũng đến.” Tử Kim thần long nhớ ra một việc, quát lớn: “Long đại gia - Thiên giai đại triệu hoán thuật! Bất tử lão cường, ra đi.”
Nó trực tiếp mở nội thiên địa, thả một mãnh nhân cao cả trượng tiến ra, là tín sứ năm xưa của đệ ngũ giới.
“Y còn sống ư?” Năm đó có không ít người từng gặp Bất tử lão cường này.
“Y chết mới là kì lạ! Thiên giai cao thủ đó, là một Bất tử lão cường, hiệu xưng thần thoại về sau của đệ ngũ giới, tuy tự nhận thuộc phe Đức Mãnh đến báo tin nhưng y đã nói láo, y không phải người của bọn Đức Mãnh mà thuộc về phe trung lập, không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa song phương, chạy đến chỗ chúng ta tránh nạn, ở lại trong nội thiên địa của ta ăn uống bét nhè rồi không chịu đi nữa, tức chết ta mà.”
Bất tử lão cường thấy Đức Mãnh liền lui lại mấy bước, “u oán” nói với Tử Kim thần long: “Long huynh đúng là không nể mặt.”
Tử Kim thần long đại nộ: “Bao nhiêu năm nay, ngươi xài đồ của ta, ở trong nội thiên địa không chịu