Cảnh tượng thái quá dị thường!
Thú trảo khổng lồ phá tan hư không, che kín bầu trời, chụp lấy tứ đại cao thủ.
Tiếng sấm ầm ì, ma vân ào ào, canh tượng như trong ngày tận thế.
Khung cảnh đó quá tà dị, tứ đại cao thủ vạn vạn lần không ngờ lại bị thú trảo công kích.
Thần Nam lần đầu tiên thi triển sức mạnh không gian, không trung phảng phất có một đợt sóng gợn trải ra, thân ảnh hắn nhanh chóng mờ đi, tránh khỏi cự trảo.
Pháp Tổ gầm lên, liên tục tung ra thiên giai cấm chú ma pháp, ma pháp năng lượng nghịch không bay lên ngênh đón cự trảo, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh cũng liên tục ra đòn chống lại đợt tập kích.
“Ầm, ầm, ầm.”
Trừ Thần Nam thoát đi sát sạt khỏi vùng xoáy, tam đại thiên giai cao thủ cùng bị cự trảo phát ra sức mạnh lên đến đỉnh điểm đánh trúng.
Áp lực cực mạnh khiến họ rơi xuống vù vù, thú trảo cũng bị sức mạnh của ba người phản kích hất văng lên cao, đòn công kích bị chặn đứng.
“Đáng chết, Thần Nam ngươi làm gì vậy?”
“Lại về ngay lúc đáng sợ này.”
…
Ba người chật vật đứng vững lại, phẫn nộ nguyền rủa, bàn tay đột nhiên xuất hiện vượt hẳn ý liệu của họ, nó lại xuyên thấu thời không, đối phó với ba người đến từ thời không khác.
Tuy hất được bàn tay đi nhưng họ đang ở trong lịch sử thời không, không thể hấp thụ được thiên địa nguyên khí nên sức mạnh bỏ ra toàn là nguyên khí của bản thân, tốc độ tiêu hao hơn hẳn bình thường, khiến cả ba hoảng sợ, không dám tung ra đòn thứ hai nữa.
Từ lúc thấy Lục đạo Luân hồi môn và Sinh Mệnh nguyên tuyền chảy ra là biết nguyên nhân mình sống lại, hắn muốn tìm hiểu bí ẩn sau cùng: Thần bí nam tử thật ra là ai?
Hắn lập tức tiến hành thời không nghịch chuyển, quay về thời đại chúng thần rơi rụng, để tìm từ đầu xem Thần Ma lăng viên sinh ra thế nào.
Mặc cho tam đại thiên giai cao thủ oán hận, hắn vẫn tiếp tục, đến nước này không thể dừng lại được, không ai ngăn được hắn truy tìm chân tướng.
“Cự trảo đó là gì nhỉ?” Thần Nam xuất hiện, hướng thẳng vào ánh mắt bất thiện của ba người, lên tiếng hỏi.
Lúc đó, tình cảnh vô cùng đáng sợ, hình ảnh thần tiên tung hoành trên thinh không hôn ám, từng nhóm rơi rụng, cự trảo quét qua như gió quét lá khô, cuốn bay tất cả.
Không thần tiên nào ngăn nổi uy thế đó.
Thi thoảng có những thần ma hùng mạnh đối kháng cự trảo, nhưng sau cùng vẫn chung số phận với cảnh những lá thuyền nhỏ trong cơn biển động, không chống nổi sóng lớn ngút trời và bị nhấn chìm.
Cảnh tượng tận thế đó dù cho tứ đại thiên giai cao thủ cũng kinh tâm động phách.
“Chết tiệt, ngươi được lắm.
Đây chính là ‘thiên chi diệt thế’ đó.
Thương Thiên đã chết, lẽ nào là Hoàng Thiên? Nhưng hình như hắn không còn nữa…” Pháp Tổ giận dữ rống lên.
Đức Mãnh cũng điên người: “Thần Nam ngươi muốn tự sát, bọn ta không cản, nhưng ngươi không được kéo bọn ta xuống nước theo.
Thế này khác nào tự hủy, trong lịch sử thời không, có những thế lực phải trăm phương ngàn kế mà tránh đi thì ngươi lại chủ động đâm đầu vào…”
“Ầm.”
Thú trảo khổng lồ kéo theo vô tận phong lôi lại chụp xuống, uy lực hùng hồn khiến tứ đại thiên giai cao thủ tức thì biến sắc.
Lần này, cả bốn đã có chuẩn bị, mặc kệ lời nguyền, thi triển đại thần thông phá không bay đi, tránh khỏi đòn tất sát.
Nếu bình thường họ có có lòng tin đấu một phen nhưng trong tình huống không thể vận dụng sức mạnh chân chính, đành phải bỏ chạy.
Đức Mãnh hối hận muốn chết, thật không nên trêu vào Thần Nam, hiện tại bị hắn kéo đến thời không này biến thành thế thân cho hắn, đối phương toàn là những kẻ tu vi kinh khủng, tình không lấy gì làm lạc quan, đành phải chia sẻ nguy hiểm với hắn.
Cả bốn chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, thủ mộ lão nhân đột nhiên xuất hiện ngoài xa.
Một bàn tay khổng lồ đang đuổi theo lão sát sạt.
Nam Cung Tiên Nhi hít một hơi khí lạnh: “Bàn tay thứ hai.”
“Chạy đến chỗ lão bất tử.” Đức Mãnh gầm lên.
Tứ đại thiên giai cao thủ cuồng mãnh lao tới, bàn tay sau lưng đánh rụng một nhóm thần tiên rồi lại bám theo sát nút.
Do đang ở trong thời không, tứ đại cao thủ không lộ ra khí tức mãnh liệt, dù vậy vẫn bị bàn tay mẫn cảm tột độ với các cường giả truy đuổi sát sạt.
Thủ mộ lão nhân hô lên, không tỏ vẻ hoảng loạn, tuy bị bàn tay truy sát nhưng vẫn thản nhiên, nhưng lúc lão thấy một bàn tay khác bổ đến, rốt cuộc cũng đổi sắc.
Lão quay đầu nhìn chỗ tứ đại thiên giai cao thủ ẩn thân, gầm lên: “Đáng chết, dám chơi lão nhân gia ta, đừng tưởng ta không biết các ngươi trốn tại đó.”
Hiển nhiên, thủ mộ lão nhân cảm ứng được bốn người trong bóng tối nhưng hình như không phát hiện được họ là người từ thời không khác đến.
“Đáng ghét.” Lão gầm lên, bị một bàn tay ấn xuống nhưng thực lực lão thể hiện ra vượt hẳn tưởng tượng.
Thân hình gầy gò đột nhiên phóng đại, sau cùng giữ chặt cự trảo lại, tung một cước đá văng bàn tay kia.
Thật sự quá biến thái.
“Đó là bàn tay của ‘Thiên’ chăng?” Thần Nam hồ nghi nhìn Pháp Tổ, lại nhìn thủ mộ lão nhân đang phát cuồng cách đó không xa.
“Lão biến thái.” Pháp Tổ bình phẩm, đoạn lộ vẻ nghĩ ngợi: “Đúng là…hóa thân của Thiên, nhưng dầu thế, sức mạnh đáng sợ kiểu này đúng là không tưởng tượng nổi.
Lão bất tử biến thái này, không ngờ tu vi kinh nhân như thế, e rằng là một trong vài nhân vật có tư cách khiêu chiến với Ma Chủ.
Lão không sợ gì hóa thân của Thiên….” Đoạn y hạ giọng, cơ hồ không nghe rõ: “Lẽ nào Thiên cũng phân cấp?”
“Hừ lão nhân gia ta đã trải qua trăm ngàn kiếp nạn, có sóng gió nào chưa được chứng kiến, lẽ nào ngươi tưởng thu hồi được ta?” Thân ảnh cao lớn của thủ mộ lão nhân đứng sững giữ thiên địa như ngọn núi lớn, như muốn xé toang vòm trời.
Lúc đó khí thế của lão cường thịnh đến đỉnh điểm, không tránh hai ngọn cự trảo mà thi triển sức mạnh kinh hoàng, tiến hành phản kích, mấy lần hất cự trảo sang dị không gian.
“Hừ, ta từng thấy Thương Thiên chết, Hoàng Thiên bị phong ấn, ngươi không biết có trò quỷ gì nhưng còn kém hai kẻ đó.
Ngươi không diệt nổi lão nhân gia ta, nhất là giờ ngươi đã phân ra làm mấy hóa thân…”
Lúc đó lão không còn vẻ gì là thủ mộ lão nhân mà Thần Nam từng biết.
Lão thân cao vạn trượng, quanh mình thần quang đại thịnh, chiếu sáng thiên địa, cùng hai cự chưởng đấu đến hôn thiên ám địa.
Tạm thời thoát khỏi hai bàn tay, bọn Thần Nam tránh thật xa, nhìn thủ mộ lão nhân phát cuồng đại chiến với thần bí cự trảo.
Trận chiến kinh thiên động địa không kéo dài lâu, hư không đã tan tành, thủ mộ lão nhân và hai cự trảo thẳng lên Thiên giới.
Lúc tất cả tiêu tan một lúc lâu, Pháp Tổ mới lẩm bẩm: “Lão biến thái…”
Hai cự trảo tuy bị thủ mộ lão nhân khống chế nhưng tình cảnh mạt nhật vẫn vậy, hư không hoàn toàn tan nát, thần tiên vẫn rơi rụng, họ đang tàn sát nhau, kịch liệt đại chiến như những cuồng nhân.
Ôn dịch!
Giống như một trận ôn dịch đáng sợ.
Ôn dịch xảy ra với chúng thần.
Mọi thần ma cơ hồ phát điên, tự tàn sát lẫn nhau.
Thần Nam, Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chúng thần mắt đỏ ngầu như máu, tựa hồ mất hết lí trí, thần ma thi thể liên tục từ trên không rơi xuống.
Hiển nhiên đây là một chiến trường chính yếu khiến chúng thần tan tác.
Nơi đó chính là Thần Ma lăng viên.
“Kia…” Đột nhiên Nam Cung Tiên Nhi kêu lên kinh hãi, chỉ xuống phía dưới, run giọng: “Thần Ma lăng viên…hình thành rồi…”
Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh đều kinh hãi, Thần Ma lăng viên thần bí bậc nhất này đã hình thành thế nào? Câu hỏi này vương vấn qua bao đời, hậu nhân gần như không ai biết lai lịch của nó, cũng không biết ai đã xây nên.
Tứ đại thiên giai cao thủ đều kinh ngạc nhìn xuống.
Chỉ thấy thần ma thi thể rơi xuống như bị một luồng sức mạnh vô danh hút lấy,