Trong tiếng ầm ầm, ba vầng minh nguyệt quay về hắc ám thế giới, minh nguyệt treo trên không, rải xuống ánh sáng trong vắt khiến tử vong thế giới trong lành hơn.
Không chỉ minh nguyệt mà cả Thái cổ chư thần đều quay lại, trên lục địa giáng hạ mười mấy quang minh thế giới, các cao thủ lại giá lâm.
Ngẩng đầu lên không thấy sao, chỉ thấy minh nguyệt sáng rực, tinh không thủa xưa đã không còn.
Thần Nam ẩn ước cảm ứng thấy hắc ám thế giới tuyệt vọng này không còn là phá diệt thế giới bàn đầu nữa mà đã có thêm vật gì đó, một loại nguyên tố tựa hồ đang dần thay đổi.
Hắn cảm giác có mùi vị của âm mưu.
Tựa hồ có Thiên chi khí tức, đến từ Nguyệt lượng, từ quang minh thế giới phía dưới, từ mọi nơi.
Thâu thiên!
Không hiểu sao trong óc hắn xuất hiện hai chữ này, có ý niệm như thế.
Thái cổ cự hung từng bị phong ấn tại đệ tam giới tất nhiên có những nhân vật như Huyền Hoàng, cả Thần gia lão tổ, đều không phải những người tốt lành.
Thiên địa vang lên tiếng đàn vui tươi tình tang, tình tang.
Thần Nam tìm theo tiếng đàn, phi hành trên không nhìn xuống dưới, có tới mấy chục quang minh thế giới không nối nhau, chứng tỏ có tới ngần ấy đại thế lực.
Nhìn xuống địa phận của chư cường, cảm thụ những biến hóa nhỏ xíu của thiên địa, lúc tiếng đàn gần tắt, hắn tìm ra nơi phát nguyên.
Một quang minh thế giới, trong tiếng đàn liên tục vang vang, trải ra như làn sóng ánh sáng khắp đại lục hắc ám, từ hơn trăm vạn dặm vuông trở thành hơn ngàn vạn dặm.
Tiếng đàn dừng lại cũng là lúc ngưng lan rộng, tốc độ nhanh kinh hồn khiến người ta phải tặc lưỡi, đó là một loại đại thần thông.
Trong tiếng đàn đó, Thần Nam cảm nhận được Thiên chi khí tức.
Không tiến vào vùng âm thanh, hắn cảm giác được khí tức quen thuộc tại tầng không của một quang minh thế giới cạnh đó.
Tội Ác chi thành.
Hắn không ngờ rằng Tội Ác chi thành mà Thần Phong học viện tọa lạc lại bảo tồn được.
Bảo tồn nguyên vẹn, thành thị thân thuộc này không hề tổn hại, cả vô tận đại sơn quanh đó cũng bất biến, giữ nguyên được cả Thập vạn đại sơn.
Nhân khẩu có lẽ không đông, diện tích cũng không lớn, chưa đủ trăm vạn dặm vuông nhưng với số nhân khẩu đó coi như tạm đủ, tất cả chỉ có một tòa thành thị, xung quanh là núi non liên miên bất tuyệt.
Tội Ác chi thành quả nhiên không đơn giản, Thần Nam cảm thán.
Bay vào phiến quang minh thế giới, hắn để lại một tàn ảnh, trực tiếp tiến vào Thần Phong học viện.
Nhìn học viện quen thuộc của các tu giả, hắn sững người.
Rõ ràng cảm ứng được ở đây có khí tức của thiên giai cường giả.
Hào quang lóe sáng, hai nhân ảnh xuất hiện trước mặt, đều chỉ hơn hai mươi tuổi.
Một người thân hình cao ráo, toàn thân phát ra uy lực cực mạnh, ẩn ước có long khí, kẻ còn lại kim quang lấp lánh nhưng cũng phát ra yêu khí hùng hậu.
Thần Nam chằm chằm nhìn hắc phát thanh niên vấn vít long khí, cảm giác được khí tức quen thuộc, tựa hồ từng gặp qua.
“Là ngươi, Thần Nam.” Hắc phát thanh niên thấy hắn, hình như rất kinh hãi, hiển nhiên có biết hắn.
“Ngươi là ai?”
“Từng có duyên gặp mặt một lần, bất quá lúc đó ta không ở trong trạng thái này, có nhớ ra chưa?”
Thần Nam kinh nghi bất định, sau cùng linh quang sáng lên: “Ngươi là… Cốt Long, không, Cốt Long quay lại nguyên bản?”
Yêu tổ Cốt Long từng bị khốn trong Huyết hải ở Tiểu lục đạo, lúc Thần Nam đi tìm Thời Không bảo tàng có gặp qua.
Nhưng lần này Cốt Long đã ngộ được chân ngã, trở về Thiên Long bản nguyên chân chính.
“Thân phận thật của ngươi là gì?”
“Có nghe qua Thiên Long hoàng không?” Cốt Long khẽ mỉm cười.
“Ngươi là Thiên Long hoàng? Không thể nào.” Thần Nam suýt nữa gào lên: “Thiên Long hoàng là nhi tử của ta.”
“Ta là bào đệ của Thiên Long hoàng.” Lai lịch này khiến người khác phải kinh ngạc.
Tựa hồ nhìn ra vẻ kinh hãi của Thần Nam.
Cốt Long thở dài: “Những chuyện cũ đã theo gió bay xa, ta chỉ nhớ được mỗi cái tên đó, sống lại rồi ta không nhớ được gì.”
Dù vậy, Thần Nam cũng trọng thị y, dù gì cũng là một trong những lão bất tử từ xa xưa nhất, tựa hồ đã kinh qua hai lần đại phá diệt, tuy là một cá thể hoàn toàn mới nhưng thần thông chắc không tiêu tan đi bao nhiêu.
Hoàng phát thanh niên sáng rực kim quang cạnh đó càng khiến hắn kinh hãi, là bạn cũ của long vương, sau này chuyển thế tu hành thành yêu, tề danh với Cốt Long, chỉ có một vị đại nhân của yêu tộc – Hoàng Nghĩ.
“Không cần nhắc lại chuyện xưa, từ giờ chúng ta là Cốt Long và Hoàng Nghĩ.”
Thần Nam gật đầu nhìn hai đại yêu quái, những kẻ đã thông được chân ngã, tuyệt đối thuộc hàng “quái vật.”
“Ngươi đi trước, sau này chúng ta sẽ tìm ngươi.” Hai yêu thánh nói xong liền biến mất.
Thần Nam vào Thần Phong học viện, nhớ lại những năm tháng thanh niên khiến hắn cảm khái vô hạn, tất cả hiện ra trước mắt, những ngông cuồng tuổi trẻ như mới xảy ra hôm qua.
“Ngẫu mễ đầu phát.”
“Thần Phong học viện.”
Long Bảo Bảo và Tiểu Thần Hi từ nội thiên địa đi ra đều kinh hãi há hốc mồm, cả hai đều rất có cảm tình với nơi này, từng ở lại một thời gian dài.
Long Bảo Bảo mang theo Tiểu Thần Hi, vù một tiếng, mất bóng trong vùng sâu học viện.
“Oa… là xú tiểu tử