Thần Mộ Ii

Đại Chiến Thái Thượng


trước sau


Tình cảnh khiến tất cả há hốc mồm, cả nhà Thần Nam hùng hổ, thanh thế rình rang đến khoắng nhà Thái Thượng.
Thái thượng là hồng hoang cự bá, cao thủ siêu cấp, ai dám tranh phong? Thậm chí có truyền thuyết y là một dạng chân thân của “Thiên”, có nghĩa là một trong những Thiên.
Ngay cả thiên giai cường giả cũng tránh y như rắn rết, bò cạp, vốn không muốn chạm vào, còn cả nhà Thần Nam lại điên cuồng hệt như thủ mộ lão nhân.

Tự động tìm đến, quả nhiên ngông cuồng không để đâu cho hết.
Tử Kim thần long xưa nay chỉ sợ thiên hạ không loạn, hưng phấn kêu ngao ngao ầm lên, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã hút bóng vào vùng hỗn độn.

Không Không đã mất bóng từ trước, nó vẫn như hồi nhỏ, ưa hoạt bát hiếu động, không chịu tịch mịch.
Hai tiểu bất điểm đi đầu tiên, hăng hái dẫn đường dù chuyến đi khoắng nhà Thái Thượng chưa chắc đã thành công.

Hai tiểu quỷ khống chế nhục thân Đạm Đài Tuyền, lao đi như điện chớp, liên tục phá toái hỗn độn khiến Không Không theo sau không kịp ngửi bụi.

Chúng tựa hồ sợ rằng sẽ bị người nhà bắt về nên dốc toàn lực.
Thần Nam phát khùng, hai tiểu bất điểm này vừa sinh ra đã gây họa, so với việc trốn nhà của Không Không và Y Y năm xưa, lần này thật sự là tai họa.
Đương nhiên hắn càng giận thủ mộ lão nhân, đúng là “lão yêu nghiệt” chuyên gây họa, xuất hiện là xui xẻo.

Hắn nhớ lại mỗi lần lão xuất hiện hắn đều gặp xui, dường như chân lý là thế.
Dù nhân ảnh phi hành phía trước chỉ là hóa thân của lão nhưng hắn rất muốn bắt lấy, dần cho một trận để xả giận.
Thủy tinh khô lâu ung dung bám theo, cùng hắn tiến bước.
Hóa thân của thủ mộ lão nhân hưng phấn, quay lại gọi: “Tiểu tử, nhanh lên.

Hắc hắc, lần này không biết sẽ kiếm được bảo bối gì, chưa biết chừng sẽ tìm được thí thiên hung khí hoặc cứu được mấy chiến hồn bị trấn áp.

Ai da, tên tiểu tử khốn kiếp, dám đánh lén ta…”
“Lão họa hại, tìm ta giúp là được rồi, sao còn kéo hài tử của ta vào cuộc?”
“Hiện tại nói gì cũng muộn rồi, mau đi nào, bằng không mấy tên nhóc sẽ gây loạn.” Thủ mộ lão nhân nói xong liền mất bóng.
“Lão yêu nghiệt đi đâu?” Thần Nam cũng gia tốc phi hành.

Chín vạn dặm ở đại lục là khoảng cách cực xa nhưng trong vùng tinh không tan vỡ lại rất ngắn, với tốc độ của bọn Thần Nam, không cần dùng toàn lực cũng nhanh chóng tới nơi.

Nhưng tinh không đã tan vỡ nên hỗn độn trải ra mênh mang, phải liên tục phá vỡ mới tiến bước được, tốc độ đương nhiên chậm hơn.
Tình huống hiện tại, thiên giai cao thủ muốn tiến bước từ tầng không cổ tinh bị tàn phá, đều phải xác định rõ phương hướng rồi cố gắng phá tan hỗn độn.
Tử Kim thần long bị đuổi kịp đầu tiên, mất khá nhiều sức lực mới kịp Không Không, lục bọn Thần Nam nhìn thấy hai tiểu quỷ thì sào huyệt của Thái Thượng đã hiện ra trước mắt.
Đã đến đây không còn đường lui nữa.
Trên cổ tinh không tàn phá này, trừ không có hằng tinh tỏa sáng, có mười mấy tiểu hành tinh tan nát không thành hình dạng gì, một vài ngôi sao chỉ đáng là vẫn thạch cỡ lớn, không đáng gọi là hành tinh.
Nhưng trong đó có một hành tinh cực nhỏ lại không mảy may tổn hại, nổi bật hẳn so với những hành tinh khác.

Từ xa nhìn lại, bên mặt nó có thủy vực màu lam, những địa vực khác xanh rờn, ngập đầy sinh cơ.
Không có hằng tinh nhưng tiểu tinh này sáng chói, phát ra ánh sáng nhu hòa.
Cảm giác đầu tiên của Thần Nam rằng chuyện đó không phải ngẫu nhiên.
Những tiểu tinh khác gần như hủy diệt, chỉ tiểu tinh có khí tức của Thái Thượng nguyên vẹn, không phải vì nó có vị trí tốt ở giữa các hành tinh khác nên được bảo vệ mà có người dùng đại pháp lực giữ lại.

Quả thật người ta phải kinh hãi, Thái Thượng pháp lực vô biên!
Hai tiểu quỷ lao thẳng đến tinh cầu màu lục, đồng thời cất lên giọng nói non nớt: “Cướp đây, Thái Thượng có nhà không? Cướp đây, chúng ta đến ăn cướp.”
Thủ mộ lão nhân cười ha hả, Tử Kim thần long lăn lộn trên không, Không Không há hốc mồm trước biểu hiện của tiểu đệ, tiểu muội.

Thần Nam giận giữ nghiến răng kèn kẹt, trán xì khói, hai tiểu quỷ không hiểu sự đời, vừa xuất sinh chưa lâu mà không được chút gì tử tế.
Hắn sợ chúng xảy ra chuyện nên nhanh chóng lao tới.

Tiểu tinh màu lục đầy sinh cơ, ngược hẳn với các nơi khác trong tinh không tàn phá: hắc ám và âm lãnh, quả thật là thế ngoại tiên cảnh.
Sông dài cuộn sóng, hồ lớn trong vắt, núi xanh um tùm, hoa cố ngát hương, thảo nguyên mênh mang, cảnh vật các nơi vô cùng phong phú.
Một dải cung điện khí thế hoành tráng tọa lạc tại các địa vực, cổ lão thần điện phát ra thương tang khí tức, nhưng không vì tuế nguyệt trôi qua mà tàn phá, ngược lại cung điện giống như bất hủ thiên cung.
Không sai, ở đó phát ra khí tức của Thái Thượng, dù y không có nhà, bận đuổi theo bản thể thủ mộ lão nhân nhưng dấu ấn bất diệt vẫn còn.
“Oa, bảo bối, trong đó có bảo bối.” Hai tiểu quỷ đáp xuống trước cổ điện, từ thể nội Đạm Đài Tuyền bò ra, đưa bàn chân trắng muốt định chạy vào.
Thần Nam không cho phép chúng làm loạn, dùng đại pháp lực nhốt hai tiểu bất điểm lại, cuốn cả nhục thân Đạm Đài Tuyền theo.

“Ầm.”
Một cỗ khí tức hùng hậy đột nhiên từ cổ điện bùng lên, mặt đất rung động, áp lực tràn khắp tiểu tinh, phảng phất có bậc chúa tể vô địch thức tỉnh.
Ai nấy kinh ngạc, lẽ nào Thái Thượng quay về?
Thủ mộ lão nhân hồ nghi, đoạn lắc đầu: “Không phải y, chắc cũng là hóa thân như ta.”
Dù vậy, tất cả đều hít sâu một hơi khí lạnh, cỗ uy thế này vô cùng đáng sợ, hơn hẳn thiên giai cao thủ tầm thường, khiến người ta rúng động.
Hai tiểu quỷ tựa hồ dã cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng chui vào nhục thân Đạm Đài Tuyền.
Một hình ảnh chiếc đầu từ trong cung điện nổi lên, càng lúc càng rõ trên nền trời.
Đó là đầu một nam tử, vẻ mặt như điêu khắc, mắt sáng rực, phát ra uy nghiêm khí tức, thanh âm vang vọng tầng không: “Nhân loại nhỏ nhoi, dám đến mạo phạm tôn nghiêm của ta, kẻ xông vào Thái Thượng cung – chết.”
Hai mắt y phát ra hào quang kinh hồn, cơ hồ hủy diệt thế gian vạn vật, không gian tan vỡ, hào quang lao thẳng đến chỗ bọn Thần Nam.
Hóa thân thủ mộ lão nhân kết thành pháp ấn cổ quái, đoạn ấn mạnh ra, một vùng hào quang sáng rực hình thành một tấm màn, khí thế hùng hậu lan tràn khiến không gian lay động, trùm lên hai dải sáng kinh dị kia.
Không trung rung chuyển kịch liệt, hai mắt Thái Thượng bắn ra hai dải hào quang liên tục đánh tan trùng trùng màn sáng rồi tan biến.

Y tạm thời đình chỉ công kích, cười lạnh: “Có chút bản lĩnh nhưng còn kém lắm.”
“Ta khinh, tên bổng chùy lại lên giọng, cùng là hóa thân, còn muốn ra vẻ ta đây là Thái Thượng hoàng.” Thủ mộ lão nhân trả đòn.
Cùng lúc, linh hồn dao động kịch liệt từ thủy tinh khô lâu phát ra, linh hồn Vũ Hinh quả nhiên thức tỉnh.

Nàng từng tu luyện Thái Thượng vong tình lục nên vì Thái Thượng xuất hiện mà tỉnh lại.
Thần Nam lo lắng nhưng điểm bất diệt linh quang trên trán thủy tinh khô lâu phát ra hào quang sáng rực, bao phủ cả cốt thể, bóng dáng tiểu thế giới xuất hiện.
Đời thời bất diệt linh quang phát ra năng lượng như sóng nước liên tục tụ vào xương đầu, chầm chậm vỗ về linh hồn xáo động.
“Thiên nhân, ha ha…lại một Thiên nhân nữa.” Trên không đột nhiên vang lên tiếng cười của Thái Thượng như tiếng sấm.

Một cự nhân vàng rực hiện lên rõ ràng, không chỉ là một chiếc đầu, phát ra dao động kinh nhân.
Một bàn tay khổng lồ ập vào thủy tinh hài cốt, định chộp lấy, tròng mắt Thái Thượng phát ra tia nhìn tham lam như nhìn thấy thức ăn ngon lành nhất.
“Giết.” Thần Nam trực tiếp phá tan hư không, ma cốt phát ra một đòn lăng lệ, một quyền bá tuyệt thiên địa dấy lên ma khí ngùn ngụt đập vào Thái Thượng.
Không Không hóa thành thiên kiếm chi thể, bổ mạnh vào địch thủ.


Thủ mộ lão nhân cũng không chịu kém, kết thành những pháp ấn cổ quái, dấy lên dao động kinh hồn xé toang hư không, từng màn

sáng trùm xuống.
“Ầm, ầm, ầm.”
Năng lượng cuồng bá không ngừng lan tràn trên không, dao động năng lượng kịch liệt tỏa ra tinh không, tiểu hành tinh trở nên hôn ám, trận đánh giữa mấy đại cao thủ kinh thiên động địa, năng lượng xé tan dị không gian nuốt gọn thinh không.
Hồi lâu sau mới yên tĩnh lại, chân trời dần sáng sủa.
“Các ngươi định ngăn ta? Đó là thức ăn của ta, ngăn cũng vô dụng.” Giọng nói lạnh lẽo vang vang khắp tầng không.
“Ngươi không phải là Thái Thượng - hoàn mỹ thể do Thiên nhân biến hóa thành sao?” Thần Nam nhíu mày hỏi, hắn phải hỏi bởi chuyện này liên quan đến Vũ Hinh.
“Thái Thượng do Thiên nhân biến hóa thành? Đúng là… buồn cười.” Âm ba cuồn cuộn: “Thái Thượng vong tình lục do ta truyền lại, những kẻ tu thành Thiên nhân chi cảnh đều cống hiến sinh mệnh cho ta.

Từng có kẻ gần thành công nhưng đến cuối lại thất bại, hắn là một kẻ đáng thương, sống trong mộng cảnh của ta mà cứ tưởng Thái Thượng vong tình lục do hắn sáng tạo và Thái Thượng do hắn biến hóa thành.

Tất cả đều do ta ban cho, hắn chỉ là kẻ sống trong mộng cảnh của ta.”
Thiên nhân lại sống trong mộng cảnh do Thái Thượng bố trí.

Tin tức kinh nhân này đủ chứng mình chỗ đáng sợ của Thái Thượng.

Nói trắng ra Thiên nhân chỉ là thức ăn của y.
Chả trách y thấy Vũ Hinh lại tỏ ra kích động như vậy, nàng từng tu luyện loại công pháp này.
Thủ mộ lão nhân cười lạnh: “Lão nhân ta ta đã biết Thái Thượng vong tình lục rắm chó là một cái bẫy, cũng như Hoán Ma kinh, là vực sâu không đáy nên chưa bao giờ thèm nhìn.” Rồi cười hắc hắc nói với Thần Nam: “Xem ra khô lâu mỹ nhân của ngươi đang gặp nguy hiểm, bị tên biến thái này nhìn trúng, muốn bảo vệ chỉ còn cách diệt hóa thân của hắn, sau đó ta sẽ phong bế không gian này, Thái Thượng chân chính ắt không biết chuyện xảy ra.

Hiện tại ta không còn bao nhiêu sức mạnh, phải trông vào các ngươi.”
“Cha, con đến đây.” Hai tiểu quỷ đầu khống chế nhục thân Đạm Đài Tuyền lao tới, giọng nói non nớt vang lên, lao thẳng vào Thái Thượng: “Bảo bối, giao bảo bối ra, cướp đây.”
Hủy diệt chi nhãn của Thương Thiên phát ra hào quang lạnh mình trực tiếp oanh kích Thái Thượng.

Khí tức hủy diệt trùm khắp tiểu tinh.
Hai mắt Thái Thượng xạ ra hai đạo quang mang nghênh kích.

Quái sự xảy ra, hóa thân của Thái Thượng không chống nổi Thương Thiên chi nhãn, bị đạo hào quang hủy diệt đánh văng đi, hư không vỡ vụn.
“Thương Thiên chi nhãn.” Thái Thượng hóa thân hô lên kinh hãi.
Thủ mộ lão nhân đại hỉ: “Vật này đối phó với y là hợp nhất, dù Thái Thượng là một Thiên nhưng đây chỉ là thiên chi hóa thân, mắt y sao chống nổi Thương Thiên chi nhãn chân chính.

Tất cả lên diệt y.”

Hai tiểu quỷ tuy giọng nói nhu nhu nhược nhược nhưng hành động không hề run tay, nghe thủ mộ lão nhân nói bèn huy động hủy diệt chi nhãn của Thương Thiên càng mạnh hơn, từng đạo hào quang phá tan hư không, điên cuồng tấn công Thái Thượng.
“Các ngươi chỉ dựa vào song nhãn sao? Lẽ nào ta không có cấm kỵ thần thông khác sao?” Thái Thượng cười lạnh.
“Hừ, ngươi tưởng chúng ta chỉ có Thương Thiên chi nhãn sao?” Thần Nam cười lạnh.
“Grào… giết Thái Thượng.” Tử Kim thần long chỉ sợ thiên hạ không loạn hưng phấn kêu ầm lên.
“Giết.” Vẻ mặt Không Không đầy sát khí.
“Giết.” Thủ mộ lão nhân trực tiếp xông tới.
“Giết.” Thần Nam sai khiến hài cốt Đại Ma thiên vương, ma diễm ngùn ngụt, ma vân kinh nhân che kín thiên không, dao động năng lượng quét khắp thập phương.
Trận đại chiến kịch liệt nổ ra.
Thần Nam, Không Không, Tử Kim thần long, hai tiểu bất điểm, hóa thân của thủ mộ lão nhân cũng đại chiến hóa thân Thái Thượng.
Trời đất sụp đổ, những dòng sông phía dưới bị hất ngược lên không, từng dãy núi miên miên vô tận như những con rồng đất bị đại pháp lực kéo lên không, hoành tảo Thái Thượng.
Đại chiến kịch liệt, công kích đáng sợ, riêng thủy tinh hài cốt tựa hồ gặp vấn đề gì đó, ngẩn ngơ ở ngoài xa, mặc cho Thần Nam hô hoán cũng không phản ứng.
Hai tay thủ mộ lão nhân múa lên, núi non sụp đổ, mấy lần suýt xé tan Thái Thượng.
Thần Nam với uy thế ma thôn thiên hạ, ép xuống Thái Thượng hóa thân, kéo một khối vẫn thạch cực lớn trên tàn phá tinh không đập vào cung điện phái dưới khiến cả tiểu tinh rung lên.
Trận đại chiến sinh tử này khiến ai nấy dốc toàn lực, vô cùng kịch liệt.
Vẫn thạch suýt nữa đạp tan Thái Thượng hóa thân, biến cung điện thành một đống hoang tàn.
“Cha, đập hỏng hết bảo bối của chúng con.” Hai tiểu quỷ đầu bất mãn kêu lên.
Giờ còn tính gì đến bảo bối, giết Thái Thượng hóa thân mới là quan trọng.
Nhưng như để đáp lời tiểu bất điểm, trong cung điện bùng lên trận trận bảo quang, mười mấy luồng dao động năng lượng hùng hồn tràn lan.
Thái Thượng hóa thân vẫy tay hút một bánh xe cuồn cuộn ma khí vào tay.
Thần Nam cũng không chậm hơn, dùng đại pháp lực nhanh chóng móc một “bảo vật” phát ra khí tức đáng sợ vào tay, nhưng lập tức hối hận, là một cây côn gãy nát, không ra kim loại hay gỗ, hắn nổi giận định quăng đi đoạt món khác nhưng thủ mộ lão nhân hô lên kinh hãi: “Hồng Hoang Kỳ.”
“Cái gì là Hồng Hoang Kỳ?” Thần Nam không hiểu: “Huyền Hoàng đại kỳ, ta từng nghe qua nhưng cây côn gãy nát này có gì lợi hại?”
Thủ mộ lão nhân kích động vô cùng: “Huyền Hoàng đại kỳ quả nhiên lợi hại, là hung khí bất phàm nhưng so với Hồng Hoang Kỳ lại không đáng gì.

Trong quá khứ xa xưa, mỗi lần Hồng Hoang Kỳ vẫy lên là tinh không lay động.

Còn nhớ trận chiến Thái cổ không? Có vị cuồng nhân cầm Hồng Hoang Kỳ múa tít, cả tinh không hóa thành tử vực, mọi tinh cầu gần như không còn sinh mệnh, trừ vài thiên giai cao thủ mở được động phủ trong tinh không, những địa vực khác đều tử tịch.

Nguồn gốc tội ác này từ Hồng Hoang Kỳ mà ra.

Đương nhiên vì nguyên nhân khác mà lá hung kì bị vỡ tan, dù vậy nửa cán cờ cũng là hung khí thượng phẩm, là cấm kỵ thiên bảo vô giá, hôm nay Thái Thượng hóa thân chết chắc.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện