Người của hai Nguyệt lượng kia tham chiến khiến tất cả bất ngờ.
Thần Nam biết Nguyệt lượng thứ hai có cửu đại truyền nhân của Độc Cô Bại Thiên cư trú.
Lúc trải qua đại sự kiện Lục đạo phá diệt, những cao thủ bị khốn tại đệ tam giới được tự do, không khó cũng đoán ra được có người trong cửu đại truyền nhân quay về Nguyệt lượng thứ hai.
Thần bí nhất là Nguyệt lượng thứ ba, họ rất kín tiếng, đây là lần đầu tiên lộ diện.
Lai lịch của họ thế nào, trước giờ ngoại nhân đều không biết, trở thành tò mò lớn nhất trong lòng người đời.
Hôm nay Thái Thượng nói ra thân phận của nữ tử lại là thê tử của Độc Cô Bại Thiên, ai cũng bất ngờ.
Nữ tử mặc tay áo bay theo gió bạch y phất động, phong thái yêu kiều, dung mạo như thiên tiên, phất tay cũng khiến tàn phá tiểu tinh từ thiên ngoại lao tới cải biến phương hướng, thậm chí trực tiếp quay ngược lại thiên ngoại, quả là siêu tuyệt đại thần thông.
Trên không, chín thanh thiên kiếm tung hoành, liên tục ngăn cản tiểu tinh bay tới.
Cửu kiếm hợp lại, chém những ngôi sao bay tới thanh từng cơn mưa sao băng, bay vào thiên ngoại.
“Hắc hắc…đúng là náo nhiệt.
Các ngươi muốn quần chiến?” Thái Thượng cười lạnh, thân thể cao lớn đứng sững giữa thiên địa, không hề e ngại đám đông cao thủ.
Từ Nguyệt lượng thứ hai có ba lão nhân bay ra, cùng khống chế chín thanh thiên kiếm, họ bay về phía nữ tử, đứng trên không tham bái: “Bái kiến sư nương!”
Ba người tuy còn rất trẻ nhưng mục quang đều thâm thúy vô cùng, thoạt nhìn là biết thuộc nhóm lão bất tử sống qua vô tận tuế nguyệt.
“Miễn lễ!” Nữ tử nói rất đơn giản, “cùng đánh Thái Thượng.”
“Vâng.”
“Ngươi là Nguyệt Thần?” Thái Thượng cười lạnh.
“Không sai.”
“Hắc, di sương của Độc Cô Bại Thiên.
Ngươi tưởng đối phó nổi ta sao? Nếu Độc Cô Bại Thiên còn tại thế may ra tranh phong với ta được, những bằng các ngươi, hừ.” Thái Thượng cười lạnh.
Nguyệt Thần thanh lệ vô song, tuyệt mĩ dung nhan như mộng như ảo, nhẹ nhàng từ trời cao đáp xương, như nguyệt trung tiên tử giáng lâm phàm trần.
Thần Nam cùng các thần tiên từng thấy hồn ảnh của nàng ở Tiểu Lục đạo, từng nghe nàng thổi một khúc dịch ưu thương, thật sự khiến người ta thương tâm, nên ấn tượng của hắn rất sâu, giờ gặp mặt càng thấy phong tư tuyệt thế.
“Độc Cô Bại Thiên, chàng không chết.” Nguyệt Thần bình tĩnh nói.
Tin tức kinh nhân khiến Thái Thượng ngẩn ra, cơ hồ không dám tin vào tai mình.
Trường đại chiến này đã kinh động đến các cường giả trên đại lục hắc ám, ngoài xa có không ít thiên giai cao thủ quan chiến, ai nấy xôn xao, đệ nhất cấm kị ma thần xưa kia vẫn chưa chết.
Đó là tin tức nghịch thiên.
Nên biết chính miệng Ma Chủ xác nhận rằng Độc Cô Bại Thiên đã chết.
“Độc Cô Bại Thiên ở đâu?” Thái Thượng hét lên, hai mắt bắn ra hai đạo kim quang, thoáng chốc chiếu sáng cả đại lục hắc ám.
Y quét qua mỗi góc, nơi nào kim quang đi qua, mọi thiên giai cao thủ đều lạnh người.
“Ngươi tựa hồ rất khẩn trương.” Nguyệt Thần thanh lãnh như nguyệt, toàn thâm chìm trong làn khói mờ như mộng ảo, vô cùng hư vô phiêu diêu nhưng linh khí bức nhân.
“Buồn cười, Thái Thượng ta là ai, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
Dù là Độc Cô Bại Thiên sống lại thì sao, ta cũng không sợ hắn.” Tuy nói thế nhưng hàng động vừa rồi cho thấy y cực kỳ úy kị Độc Cô Bại Thiên trở lại.
Người có tên cây có bóng.
Uy danh của Thái cổ cấm kị đại thần có ai dám coi thường, cao thủ vô địch năm xưa dù không thể toàn thịnh quay lại thì cũng không ai dám khinh thị.
Thái thượng có tự phụ nữa cũng phải e dè.
Lúc đó mọi tàn phá tiểu tinh từ thiên ngoại bay tới đều bị Thần tổ đánh tan, ma tức càng lúc càng dày, gầm lên trầm trầm, tựa hồ đang biến hóa.
Một cỗ ma khí ngút trời bùng lên, lão tiến ra khỏi thân thể Thần lão đại khiến Thần lão đại suýt nữa tịch diệt, liên tục lăn lội trên không, thiếu chút nữa vị hất ra ngoài thiên ngoại hỗn độn.
Thần tổ phát ra tiếng gầm chấn thiên, đồi tròng mắt băng lãnh của ma hồn tựa hồ biến thành vô cùng thâm thúy, nhưng vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thái Thượng.
Lão chưa hoàn toàn phục nguyên nhưng cường thịnh hơn hẳn vừa nãy, ma hồn không chứa tồn tại ngoại lai như Thần lão đại nữa.
“Ha ha… xem ra lão quái vật ngươi sắp tỉnh.” Lúc đó những người dám lên tiếng toàn là cường giả, có Thái Thượng và Thần tổ, người đó đang nói đến Thần tổ.
Y chính thị tuyệt thế lão yêu nghiệt thủ mộ lão nhân.
“Lão tặc ngươi.” Thái Thượng đại nộ.
Tất cả đều bắt nguồn từ đối phương, Thái Thượng vung cự chưởng bổ tới nhưng đạo thân ảnh tan rã, lời thủ mộ lão nhân vẫn vang lên rõ ràng: “Ha ha… lão nhân gia ta vạn cổ trường tồn, thế gian vô địch, không muốn động thủ với ngươi, chỉ để lại hình ảnh truyền thanh.
Lão đầu tử vào hỗn độn uống rượu, ngươi cứ từ từ đánh tiếp.
Đúng rồi, quên không báo cho ngươi biết, rượu này lấy từ sào huyệt của ngươi.”
“Gào…” Thái Thượng đại nộ, gầm vang.
Đồng thời Thần tổ cũng gầm lên, ma ảnh khiến người khác chịu áp lực cực nặng, cả thiên giai cao thủ cũng không ngoại lệ.
Tổ ma từ vạn cổ tịch diệt quay lại này như một tấm cự bi đứng sừng sững giữa thiên địa, chấn nhiếp tâm phách.
“Gào…”
Thái thượng và Thần tổ đồng thời gầm lên, lại lao vào nhau.
Bất quá, hiện tại y không thể toàn tâm toàn ý đối địch mà phải để ý hoàn cảnh chung quanh, y không sợ Nguyệt Thần và ba truyền nhân của Độc Cô Bại Thiên nhưng vẫn phải đề phòng vạn nhất cấm kỵ đại thần xuất hiện.
Mà Độc Cô Bại Thiên không xuất hiện, tung ra một đòn sát thủ cũng đủ rồi.
Nguyệt Thần và ba đệ tử nhanh chóng lao tới nhưng họ không cận thân đại chiến mà từ xa bổ ra từng dải cầu vồng đánh vào Thái Thượng.
“Tình tang tình tang.” Ma cầm chi âm vang lên, Tà Tôn bay lên gia nhập chiến trận cùng đối phó Thái Thượng.
“Grào…” Long khiếu chấn thiên, Cửu Đầu Thiên Long bay lên từ xa oanh kích Thái Thượng.
Họ cùng đánh Thái Thượng, quả thật vượt ngoài dự liệu của Thần Nam.
Không biết từ khi nào thủ mộ lão nhân ảo hóa cạnh hắn: “Chuyện đó là đương nhiên, Thái Thượng được ‘đóng mác’ là một nửa thiên địa, phàm cường giả có đại thần thông đều muốn đấu mấy chiêu.”
“Gào…” Thái Thượng ngẩng lên hú vang.
Bát phương phong vân lay động, trên đại lục hắc ám mờ mịt ô vân, tất cả bị y chấn tan.
Thần tổ, Nguyệt Thần, ba truyền nhân của Độc Cô Bại Thiên, Tà Tôn, Cửu Đầu Thiên Long cùng lên cũng không áp chế được y, mà không ai biết y đã dốc toàn lực chưa.
Thủ mộ lão nhân lắc đầu hối lần: “Đã quá nóng