Từng có những “người” như vậy, sinh ra lúc trời đất sơ khai, lập tức có ngay đại thần thông, không hẳn có ngoại hình như nhân loại nhưng có nhân tâm, trở thành người bảo vệ nhân loại nên được hậu thế kính trọng, tôn làm Đồ Đằng.
Dẫu thiên địa hủy diệt không biết bao nhiêu lần, mỗi lần khai thiên tịch địa lại có Đồ Đằng mới sản sinh nhưng những Đồ Đằng này không chắc qua nổi một lần đại hủy diệt, cũng như cường giả trải qua vài lần như vậy, sau cùng đều tiêu tan.
Còn trong truyền thuyết về Đồ Đằng, cá mấy vị Đồ Đằng chí tôn liên tục quay lại sau hủy diệt, Thiên không chôn nổi, Địa không diệt được, vĩnh viễn bảo vệ thường nhân.
Đương nhiên, bọn Long Nhi, Không Không, Y Y là những Đồ Đằng chí tôn, trải qua mấy đại hủy diệt thời đại mà vẫn bất diệt.
Hỗn độn tộc tuy được coi là chủng tộc có trước thiên địa nhưng cũng chỉ mang nghĩa tương đối.
Bởi qua nhiều lần đại hủy diệt, thiên địa mấy lần tái tạo, những kẻ của chủng tộc này chân chính cùng thời đại với Đồ Đằng chí tôn, e rằng trừ Hỗn Độn vương không còn ai nữa.
Đồ đằng chí tôn và hỗn độn tộc luôn đối địch nhau, được chủng tộc này coi là đại biểu của hủy diệt.
U La vương tư chất siêu tuyệt, pháp lực thông thiên, tu vi đạt đến cảnh giới nguyên thủy hỗn độn tộc nhưng đấu với một Long Nhi hoặc Không Không còn được, với ba người đương nhiên chỉ còn cách bỏ chạy.
Tâm lý y cũng hoảng sợ, đó là những hỗn độn chí tôn trong truyền thuyết, tuy trông như hài tử nhưng đều tiềm lực vô hạn, từng hủy diệt không biết bao nhiêu cảo thủ của hỗn độn tộc.
Hai mắt U La vương lóe hàn quang, quyết định phải đưa mấy Đồ Đằng chí tôn vào sát cục, nhân lúc còn là hài tử mà giết đi, nếu thành công sẽ vĩnh viễn giải quyết hậu hoạn cho hỗn độn tộc.
Y già đò trọng thương, lượn quanh hỗn độn cổ địa, đưa tin tức đến mấy nhân vật trọng yếu khác.
Ngũ đại Hỗn Độn vương hầu: Đa Mục vương, Ngự Phong vương, Kiến Đức vương, Khuê Mộc vương, Thiết Chân vương cùng hành động, bắt liên lạc với Thông Thiên, Hỗn Độn tử ở trong hỗn độn cổ địa rồi đột nhập vào đó, đợi mấy hài tử sa lưới.
Một tấm lưới đã bố trí hoàn tất.
U La vương nhẫn nhục chịu đòn, mấy lần suýt bị nhóm Long Nhi và Không Không đánh gục, chật vật lui dần vào hỗn độn cổ địa.
Sát trường đã giăng, bát đại Hỗn Độn vương hầu gồm U La vương, Đa Mục vương, Ngự Phong vương, Kiến Đức vương, Khuê Mộc vương, Thiết Chân vương, Hỗn Độn tử, Thông Thiên đều là chí tôn một phương của hỗn độn tộc chuẩn bị diệt bọn Long Nhi và Y Y.
Tuy thời gian chớp nhoáng nhưng sát trường đã chuẩn bị hoàn tất, sát cục diệt Đồ Đằng chí tôn nhất định phải xảy ra.
Y Y lơ lửng bên ngoài cổ đại lục, nói với Long Nhi: “Đại ca, muội thấy có gì gờn gợn.”
Long Nhi gật đầu: “Ta cũng cảm giác thế, hình như không lành.”
Không Không hỏi: “Chúng ta có vào không?”
Long Nhi đáp: “Phải vào thôi, phụ thân vào đây rồi không trở ra, chúng ta không vao làm sao tìm được.”
“Nhưng ở đây có vấn đề.” Quả thật linh giác cả thuyết Đồ Đằng chí tôn hơn xa thiên giai cao thủ tầm thường, ngay cả hai tiểu bất điểm Huyền Huyền và Tác Tác cũng thấy dị thường.
“Thế này đi, chúng ta công kích từ xa, hoặc cắt đôi đại lục này là được.” Long Nhi kiến nghị rồi hành động trước tiên, xé toang vô tận hỗn độn hải quanh mình, hút lấy mấy vì sao, luyện hóa thành những viên nhỏ.
“Hay lắm, hay lắm.” Huyền Huyền và Tác Tác cao hứng, cũng xé hỗn độn tìm cổ tinh không còn lưu lại.
Không Không và Y Y hành động ngay, luyện hóa những vì sao còn sót.
Sau cùng, Long Nhi bắt đầu luyện hóa hỗn độn, hỗn độn hải mênh mang bị thu lại chỉ còn một viên quang châu lăn đi lăn lại trong lòng tay cậu.
Huyền Huyền và Tác Tác chỉ luyện hóa được hai, ba vì sao nhưng mặt dày cướp mấy “viên đất” đã được luyện hóa của Không Không và Long Nhi, hưng phấn nắm chặt trong tay.
“Bắt đầu, bắt đầu đi.” Hai tiểu bất điểm hưng phấn kêu ầm lên.
Y Y hơi lo lắng: “Nhỡ may chúng ta ngộ thương phụ thân thị sao?”
“Không sao, cha sống dai như gián, ai da, đừng đánh đệ.
Đệ nói thật mà.” Huyền Huyền ôm đầu: “Bằng không sao cha lại định nhột đệ vào lồng nuôi lớn, rõ ràng định biến đệ thành gián con mà.
Ném này.”
“Vù.”
Vì sao đầu tiên bị Huyền Huyền ném ra, Tác Tác không chịu kém, ném vì sao thứ hai ra, đập vào vùng giữa hỗn độn cổ địa.
Long Nhi gật đầu: “Chúng ta cảm giác chỗ nào nguy hiểm cứ việc ném, cha nhất định không ở đó.”
Tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, từng vì sao bị quăng vào hỗn độn cổ địa, bọn U La vương, Hỗn Độn tử ngầm nghiến răng, sát cơ càng nặng.
“Hay lắm, hay lắm.”
Hai tiểu bất điểm hưng phấn kêu lên khi thấy từng vì sao đập vào hỗn độ cổ địa.
Nhưng thật kinh ngạc là hỗn độn cổ địa tuy rung lên nhưng bao nhiêu vì sao đập vào cũng không phá tan được, cổ địa vô biên cơ hồ là một thứ thiên bảo được tế luyện, không thể phá nổi.
Cả viên châu do hỗn độn hải luyện hóa thành bị ném tới, biến vùng ở giữa hỗn độn cổ địa vỡ thành một khu vực tan hoang, U La vương mắng váng lên, y ở gần đó, năng lượng kinh nhân trong hỗn độn châu suýt nữa khiến y bị thương.
“Chỗ này kì quái thật, chúng ta ném đến mấy chục vì sao mà không cắt đôi được cổ địa, tà môn quá.” Không Không vô cùng kinh ngạc.
“Thế này đi, ta vào thám thính, các đệ muội không cần theo.” Long Nhi sợ có nguy hiểm nêm định vào thăm dò.
“Đại ca, đệ vào cùng huynh.”
Rồn cả Long Nhi và Không Không cùng vào trong hỗn độn cổ địa.
Vừa tiến vào, tức thì sóng dâng đen ngòm, hỗn độn thần quang lóe sáng, U La vương, Kiến Đức vương, Khuê Mộc vương, Thiết Chân vương lập tức vây kín cả hai, cả hỗn độn thần quang và ma vân đồng thời lan tràn.
U La vương cười lạnh: “Cùng chết với phụ thân các ngươi trong hỗn độn cổ địa đi.”
“Ngươi nói láo, phụ thân ta sao lại chết được.” Không Không lớn tiếng phản bác.
“Ngươi không tin cũng không được.” U La vương lạnh giọng, hiện tại tứ đại cao thủ vây khốn hai Đồ Đằng chí tôn, y không cần cắm đầu chạy như trước.
“Giết!”
“Giết!”
Tứ đại vương hầu đều toàn lực xuất thủ, định diệt Long Nhi và Không Không, cơ hội này quả khó thấy, hỗn độn cổ địa