Thần Mộ Ii

Liên Tục Phá Năm Tầng Trời


trước sau


Trên Nguyệt lượng, chiến ca cao vút, mọi con cháu Thần gia phàm đạt đến cảnh giới tiên nhân đều bay khỏi Nguyệt lượng, được Thần gia lão ma vương dẫn đầu, Thần gia bát hồn lãnh đạo, hùng hồn bay vào Thần ma đồ.
Sau họa loạn Thần đại, những nhân vật tiền bối của Thần gia rơi rụng cực nhiều nhưng Thần gia lão ma vương cùng Thần gia bát hồn phục sinh, thực lực của gia tộc lại tăng lên đỉnh điểm.
Nữ tử rơi lệ từ biệt, nam tử vẫy tay cầm kiếm ra đi.
“Thiên bất quá là binh khí trong tay ta, Thiên đạo cũng có thể đánh gục được.” Thần tổ hóa thành một thanh niên nam tử uy chấn thiên hạ đứng trước Thần ma đồ, nhìn về quang minh đại lục hét lên: “Huyết mạch Thần gia chúng ta nhất định khiến Thiên đạo run rẩy.”
Thần gia nhân mã tiến vào Thần ma đồ.
Trong vùng sâu thập vạn đại sơn, tử vong tuyệt địa rung lên ầm ầm, cả tuyệt cốc bị nhấc lên, mái tóc bạc của thiên cổ Ma Chủ tung bay, mắt như lãnh điện, thế như núi lở dẫn theo Ma Sư, Tiềm Long, Đại Ma, Vô Danh thần ma cùng tử vong tuyệt địa bay vào Thần ma đồ.
Thiên Long gầm vang, yêu tổ Cốt Long bay lên nhìn về Long Nhi ngoài xa, trong lòng dấy lên tư vị khó tả, tư chất của y không được như Thiên Long hoàng nhưng tuyệt không lùi bước.
Long Nhi tựa hồ có cảm ứng, phảng phất nhớ lại chuyện cũ, gật đầu với Cốt Long.
Ánh mắt Cốt Long ướt mèm, quay phắt vào Thần ma đồ, đoạn yêu tổ Hoàng Nghĩ dẫn yêu tộc đại quân hùng hổ theo sau.

Áp trận cho yêu tộc chính thị Thái Thượng yêu tổ Kim Dũng, qua ngàn năn biến hóa trên Thần gia Nguyệt lượng, y đã đột phá, tu vi tiến sang lĩnh vực mới, mình người cánh bướm hào quang vạn đạo, sắc màu quấn quít, nhìn lại quang minh đại lục rồi bay vào Thần ma đồ.
“Ầm, ầm”.

Hai vầng Nguyệt lượng trên không phát ra ánh sáng nhu hòa, nhanh chóng bay tới.

Cửu đại đệ tử của Độc Cô Bại Thiên tụ tập tại một Nguyệt lượng, cả nhà y tập trung tại một Nguyệt lượng khác, họ dùng đại pháp lực đẩy Nguyệt lượng bay vào Thần ma đồ.
Đó là quyết tâm của họ, thà làm ngọc nát, một đi không trở lại.

Thần ma đồ là bảo đồ mênh mông, thoáng chốc phóng đại vạn lần, để hai vầng Nguyệt lượng bay qua.
Đoạn, thân ảnh rợp trời bay lên, thể hiện thành quả cải tạo của Thần Phong học viện, gần đây họ được bổ sung hữu hiệu từ cường giả linh lực, những người này là tốt thí nhưng không thể thiếu.

Hiện thực bao giờ cũng tàn khốc như thế.

Vô tận nhân ảnh tiến vào Thần ma đồ, Tà Tôn, Tây thổ Đồ Đằng, Cửu Đầu Thiên Long đều rũ hết oán cừu cũ, cùng hướng về chinh chiến Thiên đạo.
Rồi cả lục hồn thiên nữ hùng mạnh cũng bay lên, trong lúc chinh chiến Thiên đạo, không còn tồn tại đơn độc giữa Mộng Khả Nhi, Long Vũ, tiểu công chúa mà chỉ còn hợp thể giữa lục hồn.
Long Nhi, Không Không, Y Y, Tác Tác, Huyền Huyền theo sau lục hồn thiên nữ.
Nhìn quang minh đại lục hồi lâu, Thần Nam cũng bay lên tiến vào Thần ma đồ, vô tận nhân ảnh cùng bay lên, quang minh đại lục cơ hồ không còn cả thần tiên nữa.
“Long đại gia ta bỏ qua dâu bể trong một tiếng cười, để mặc đôi bờ mải miết xuôi…” Tử Kim thần long bay lên, Giai Ti Lệ mặc kệ nó phản đối, kiên quyết vào Thần ma đồ, Khôn Đức thở dài rồi cùng Kì Lân lão hữu bay vào.
Bọn Đông Phương Trường Minh, Hỗn Thiên tiểu ma vương đều cải biến chủ ý, trực tiếp tiến vào Thần ma đồ.
Nam Cung Ngâm than: “Lão tử cũng đổi ý, dùng chút lực không đáng gì này giúp sức vậy.” Y vẫy tay từ biệt thê nhi, hướng về Thần ma đồ trên không.
“Hai chục năm nữa, Nam Cung Ngâm phong lưu tiêu sái ta lại hiện thế.”
“Muội cũng đi.” Vương Lâm đưa hài tử còn nhỏ cho những hài tử đã thành nhân rồi cùng Nam Cung Ngâm tiến vào Thần ma đồ.
Ngày hôm đó được hậu thế gọi là Vô thần nhật.
Trong ngày đó, mọi tiên thần đều rời gia hương, bỏ mặc sinh tử bước lên Thông thiên chi lộ.
Đó là thời khắc bi tráng cực độ, không ai chịu lùi bước.
Tiên thần không sánh được với thiên giai cường giả, biết sẽ chết nhưng đều tử.

“Giết…”
Thông thiên chi lộ sau lưng Thần ma đồ là vùng đất vô cùng rộng lớn, dại lục này lơ lửng trên không, tiếng hò hét vang trời.
Những cường giả vào trước đang đấu với Thiên thú đại quân.
Thần Nam ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đại lục gồm chín tầng chồng lên nhau, đó là cửu thiên trong truyền thuyết.
Đệ nhất trùng thiên rộng lớn vô biên, mặt đất đỏ sậm, hắn tựa hồ ngửi thấy mùi máu tươi của các bậc tiền bối, chính thị do máu của vô số nghịch thiên cường giả để lại.
Đối diện với Thiên thú đại quân đột nhiên xung kích, mọi tu giả tiến vào Thông thiên chi lộ đều luống cuống, tuy hò hét vang lừng nhưng không ít tiên thần gục ngã.

Chiến đấu không cân sức.
“Lùi lại.” Ma Chủ quát vang, thu thập toàn bộ linh lực những người đã chết, đi lên Thông thiên chi lộ, một hột sức cũng quý giá.

Y cưỡi Bái Tướng đài bay lên đầu tiên, chặn trước mặt mọi tu giả, mắt xạ ra hai đạo lãnh điện, chỉ hét lên một tiếng: “Giết.”
Sát khí xông lên cửu trùng thiên!
Ma Chủ thể hiện siêu tuyệt đại thần thông chân chính, từ trận chiến Thái cổ đến giờ, tu vi của y đã đột phá đến cảnh giới khó lòng tưởng tượng.
Mười vạn Thiên thú gầm lên thê thảm cùng cực, huyết quang ngợp trời bùng lên, huyết thủy đỏ lòm nhuộm khắp đại địa.

Toàn bộ mười vạn Thiên thú tan nát, ngay cả linh hồn cũng bị hủy diệt.
Vô tận linh lực lan tràn như biển lớn dậy sóng, tử vong

tuyệt địa khác nào tòa động không đáy, hấp thu toàn bộ linh lực.

Mấy chục thiên giai Thiên thú đầu lĩnh vội vàng thoái lui, định chạy về đệ nhị trùng thiên nhưng đã muộn, Ma Chủ công tham tạo hóa, hai tay vươn ra rợp trời, ba mươi thiên giai Thiên thú gầm lên cuồng loạn nhưng không thể thoát được.
“Gào…”
“Ngao, ngao….”
Huyết quang chói lòa, Thiên thú bị ép nát thành tương thịt, tịch diệt lập tức, vô tận linh lực bị tử vong tuyệt địa hấp thu.
“Đi nào, người của chúng ta đang đợi trên những tầng cao hơn.” Ma Chủ quát vang, bay lên đầu tiên, nhắm vào đệ nhị trùng thiên.
Chúng thần hùng hổ tiến lên đệ nhị trùng thiên, thuận lợi thế này bởi nhóm Thần Chiến đã mở đường trước, bọn Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ cũng từ đây trở về, những kẻ đồ sát thật sự đã bị diệt rồi.
Đệ nhị trùng thiên, vân vụ phiêu diêu, không biết rộng bao nhiêu vạn dặm, cuồng phong mãnh liệt thổi khiến vân vụ tan tác, mặt đất rung lên, vô vàn cự nhân xông tới như biển động, phảng phất khiến thiên địa nứt toác, cả đệ nhị trùng thiên lắc lư cuồng loạn.
Mấy ngàn thần tiên xông lên, định diệt nhóm cự nhân này nhưng vô tận thần lực không lay động mảy may, mấy trăm người bị cấm cố trên không rồi bị xé xác.
Nhân vương trải Hồng Hoang Kỳ ra, cuốn các thần tiên lại: “Không được khinh cử vọng động, đó là một tộc bảo vệ Thiên, không phải cự nhân nơi nhân gian.”
“Gào…”
Cự nhân gầm vang, càng lúc càng đông, sau cùng phải đến bảy, tám vạn, thân thể đều như ngọn núi, nhìn mãi không thấy hút tầm mắt, trong mắt chúng lấp hào quang, dệt thành một quang võng trùm lên các thần tiên.
Không ai dám hoài nghi uy lực của quang võng, trong lúc nó đi qua, hư không lặng lẽ tan vỡ rồi biến mất, không gian trong phiến thiên địa này nhanh chóng co lại.
Mọi thần tiên đều hít một hơi khí lạnh, cự nhân yếu nhất trong đó cũng mạnh hơn họ, lại không thiếu những cự nhân đạt thiên giai cảnh giới.
Dao đông khủng khiếp lan tràn như thiên hải hồng vũ khiến tất cả rúng động từ linh hồn.
Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, phất mạnh ra, quang võng khổng lồ có thể diệt không gian liền tan tành, mọi cự nhân rùng mình.
Nhưng dao động lại càng kịch liệt, tất cả cự nhân thấy Nhân vương liền bay lên, cùng lao vào đối phương.
“Hủy diệt!” Nhân vương đứng lặng trên không, khẽ quát lên hai tiếng, thân ảnh phiêu dật xuất trần, băng cơ ngọc cốt, phong hoa tuyệt đại khiến mọi thân tiên ngưỡng vọng nàng đều nảy ra xung động muốn quỳ xuống lễ bái.
“Ngôn tức pháp, hành tức tắc, thiên địa pháp tắc do ta định” được Nhân vương thiể hiện lâm ly cực độ.

Thái Thượng huyền công vốn không thể so được, bởi đó là Nhân vương cấm kị đại pháp chân chính.

Chỉ hai từ nói ra mà tất cả liền phát sinh thật sự.
Hủy diệt mọi trở ngại!
Tám, chín vạn cự nhân như tuyết tan dưới ánh nắng, nhanh chóng tiêu tan, sụp đổ nhanh như bức tường xây trên cát.

Tất cả cự nhân đều tịch diệt trong giây lát, chỉ còn lại năng lượng vô tận bị Hồng Hoang Kỳ hút lấy.
Nhân vương nhân từ mà lúc này cũng không lưu tình, hiển nhiên trường đại chiến tiếp theo còn thảm khốc hơn, nàng không muốn vì mình mềm lòng mà để lại ẩn hoạn.
“Giết.” Chúng nhân tiến lên đệ tam trùng thiên.
Thần Nam đi sau cùng, không lo lắng gì lắm cho những người đi trước bởi hắn biết trước khi gặp nhóm Thần Chiến, chúng nhân sẽ không bị công kích hủy diệt.

Hắn lơ lửng trên không, nhìn xuống đệ nhất trùng thiên phía dưới, khí chất toàn thân lập tức biến đổi, thần sắc chói lòa, quát lớn:
“Diệt.”
Vô tận thần quang trùm xuống, thoáng chốc bao gọn đệ nhất trùng thiên rồi tiếng ầm ầm vang lên, đại lục tan vỡ hóa thành cát bụi ngập trời.

Trong lòng đất ẩn tàng mấy vạn Thiên thú, lần này không thoát được, toàn bộ tịch diệt.

Vô tận linh lực bị hắn hút tới, nhập vào bản nguyên thế giới.
Cứ vậy, các tu giả phá liền năm tầng trời, cuối cùng gặp được nhóm nhất đại thiên kiêu Thần Chiến và Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc ở đệ ngũ trùng thiên.
Bốn tầng phía dưới bị Thần Nam phá tan, không để lọt lướt kẻ nào, rồi Quỷ Chủ và thủ mộ lão nhân cũng dự phần, hấp thu hết vô tận linh lực.
Những tu giả bước lên Thông thiên chi lộ cuối cùng đã hợp lại, trận chiến tử vong chân chính bắt đầu, chinh chiến Thiên đạo đã gióng lên tiếng hồi trống xung trận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện