Tu vi của Thần Nam bây giờ đã ngang ngửa lục giai.
Giờ hắn lợi dụng Hậu Nghệ cung bắn thần tiễn, không biết mạnh hơn lúc trước bao nhiêu lần.Có thể nói, nếu như Thần Nam có thể tuỳ ý sử dụng Hậu Nghệ cung ở bên ngoài, hắn có thể cười ngạo cả tu luyện giới.
Kể cả đối mặt với các lão quái vật ở các huyền giới, cũng không sợ bị rơi xuống hạ phong
Bại cục đã định, Lị Ti Nhã không thể cứu vãn được điều gì.
Mặc dù nàng đã thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể kia, nhưng đối mặt với Hậu Nghệ cung đáng sợ, với lại nàng chỉ còn nửa mạng, căn bản không thể phản công.
Nàng tập trung sức mạnh toàn thân vào tay phải, một đạo thánh quang mười trượng phát ra, nàng dùng thế Lập Phách Hoa Sơn (Đứng trên núi Hoa Sơn chém xuống) phát đạo thánh quang đó về phía hỗn độn, muốn phá nội thiên địa thoát ra.
Nhưng chỉ thấy ánh sáng loé lên, mảnh vỡ của thần bí cổ thuẫn hoá thành nửa ngọn thần sơn, dưới sự khống chế của Thần Nam bay lên ngăn cản thánh quang của nàng, làm nỗ lực cuối cùng của nàng trở lên vô ích.
Lúc này Thần Nam trong lòng vô cùng lạnh lùng, căn bản không có ý muốn dừng tay.
Mũi tên thứ hai được đặt lên dây cung, Hậu Nghệ cung với hắn dường như huyết nhục tương liên, hoá thành một thể, xuất phát vạn trượng quang mang.
Mũi tên màu vàng phát tán ánh sáng thần thánh, năng lượng khổng lồ ba động như sóng cả vỗ bờ, lan toả bốn phía, hỗn độn không gian gần đó liên tục vỡ nát, thanh thế vô cùng kinh người.
Lúc này Thần Nam như một mặt trời rực rõ, toàn thân trên dưới kim quang bao phủ, giống như có một ngọn lửa hùng dũng thiêu đốt xung quanh.
“Giết”.
Thần tiễn như cầu vồng, một đạo kim sắc quang mang lạnh lùng bay vụt đi, bạo phát một trần cuồng phong sấm sét.
Đối với Lị Ti Nhã, nó giống như tiếng cười của tử thần.
“Phốc”
“Aaa…”
Một tiếng la chết chóc vang lên, kim sắc thần tiễn chớp mắt xuyên qua đầu Lị Ti Nhã, một tiếng kêu thảm thiết làm rung chuyển toàn bộ nội thiên địa.
“Grào..chết chắc rồi!” Tử kim thần long la lớn.
Vào lúc này , Hậu Nghệ cung đột nhiên thoát ra khỏi tay Thần Nam, tự động bay lên, trong quá trình đó, nó nhanh chóng ảo hoá thành một cây thần.
Định địa thần thụ, cành lá xum xuê tươi tốt, lấp lánh từng trận hào quang, nhanh chóng phi lên trên đầu Tị Li Nhã.
Những rễ cây như những con rồng uốn khúc nhanh chóng bao phủ lấy nàng.
Từng đạo thánh quang từ Lị Ti Nha nhanh chóng chảy về định địa thần thụ.
“Đây là…” Thần Nam há hốc mồm
Tử kim thần long cũng gầm gào ầm ĩ: “Ta ngất mất, thật là quái dị”.
Thánh khiết quang huy trên người thiên sứ nhanh chóng cạn kiệt, toàn bộ bị rễ của định địa thần thụ hấp nạp.
“oành”
Lị Ti Nhã sau khi bị định địa thần thủ nhả ra, rơi thẳng xuống đất, chồng lên thi thể của nữ tử bị thánh nhập bên dưới.
Định địa thần thụ từ trên cao lao xuống, “Uỳnh” một tiếng cắm vào trong đất.
Cành cây cổ lão, lá cây xanh biếc càng lấp lánh ánh sáng loá mắt.
Hơn nữa cả cây đã cao hơn trước, lúc này cao khoảng hơn một trượng.
“Grào…trời ơi, đó là cái gì vậy? Thiên sứ chi tâm à? A, ta thích nhât, ta đến đây!”.
Tử kim thần long nhanh chóng bay đến
Trên một cành của định địa thần thụ, một lấp lánh ánh sáng, một vật hình tròn trong suốt, phát ra ánh sáng rực rỡ nằm trên cành, giống như một quả chín trổ ra.
Vật trong suốt đó to bằng trứng chim bồ câu đó, bên trong có một thiên sứ bốn cánh, trong cực giống Lị Ti Nhã, xinh đẹp vô cùng.
Một nguồn năng lượng nhẹ nhàng rung động từ đó phát ra.
Tử kim thần long giơ trảo muốn hai, kết quả bị thần thụ mãnh liệt rung động, phát ra một đạo lục quang hất bay nó đi.
“Grào…làm Long đại gia tức chết mất!”.
Con rồng du côn nhanh chóng quay lại.
Chỉ là khi nó lại gần một lần nữa, lại gặp phải giáo huấn giống như thế
“Ta không tin! Cái cây này thành tinh rồi, grào…thứ mà ta thích nhất, đáng ghét!”.
Tử kim thần long tức giận gào rống ầm ĩ, nhưng cũng không có cách nào.
Thần Nam lúc này đang trầm ngâm suy tư, định địa thần thụ quả không bình thường.
Khi Thần Nam và con rồng du côn xuất hiện lần thứ hai, ba thiên sứ còn lại đang bay lượn khắp không gian.
Bọn họ có một cảm giác không hay.
Đồng bạn có khả năng đã gặp bất trắc, nếu không vì sao lâu thế mà chưa lộ diện.
“Grào…ba con chim ngu ngốc, Long đại gia ta ở đây này”.
Tử kim thần long tại cửa của nội thiên địa thò cái đầu rồng to tướng của mình ra.
“Con giun to xác đê tiện kia, ngươi làm gì Lị Ti Nhã rồi, mau thả cô ta ra”, Một nam thiên sứ hét lớn
“Đáng ghét, Long đại gia ta ghét nhất người khác gọi ta là con giun.
Ba con chim ngu ngốc kia nghe cho rõ đây.
Năm xưa bất kể là lũ thần tiên của Đông phương hoặc là bọn người chim không hiểu nhân tình thế thái của Tây phương đều đối với ta ba phần lễ độ.
Đặc biệt tại Tây phương, trước giờ chưa một ai đối với Tây phương bất bại ta vô lễ.
Ta thề sẽ làm cho các người tan xác”.
Lúc này, bên trong tiểu thế giới quang mang lấp lánh, thi thể nữ tử bị thánh nhập cùng thiên sứ bốn cánh Lị Ti Nhã bị đồng thời ném ra phía ba thiên sứ kia.
Ba thiên sứ đại kinh thất sắc, lần lượt hô lớn.
“Không, không thể nào”.
“Lị Ti Nhã…không ngờ bị các ngươi giết chết!”
“Quá độc ác, nhân loại đê tiện, con giun to xác đê tiện”.
Vị nữ thiên sứ nhanh chóng hạ xuống, đỡ lấy thi thể đang rơi xuống của Lị Thi Nhã, nhưng lại để mặc thi thể của nữ tử kia tiếp tục rơi xuống.
Từ trong nội thiên địa, Thần Nam lạnh lùng cười nói: “Đó chính là phong cách của thần linh nhân từ ở trên cao đó sao? Người bị thánh nhập kia lúc sống khẳng định là một tín đồ cuồng