Tấn quốc trầm tịch bao nhiêu năm, lần này vì cuộc đế vương chi chiến của thanh niên đông thổ mà trở thành tiêu điểm của đại lục
Bên ngoài thành Khai Nguyên, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.
Cuộc chiến đế vương, thu hút rất nhiều người đến xem, không chỉ có nhân sĩ tu luyện giới, còn có nhiều vương công quý tộc, phổ thông bách tính đến xem.
Một biển người bao vây lôi đài khiến một giọt nước cũng không lọt
Mười vạn người cùng đồng thanh hò hét, khí thế kinh thiên động địa.
Mộng Khả Nhi cước đạp Ngọc Liên đài, trang phục một màu trắng như tiên nữ giữa không trung.
Nhưng lúc này, cùng với những lời “hồ ngôn loạn ngữ” của hai con rồng bên dưới, nàng không còn giữ được thần sắc ung dung.
Nàng chân đạp Ngọc Liên đài, hai tay cầm kiếm, nhanh như thiểm điện tấn công Thần Nam.
Khán giản xung quanh đồng thanh kinh hô, Mộng Khả Nhi đẹp như tiên trên trời, cho dù đã lộ sát cơ, kiếm mang mù trời, nhưng lúc này nàng vẫn mang dáng vẻ bất phàm.
Nhân kiếm hợp nhất, như cầu vồng ngang trời, kiếm mang đỏ như máu, thành một đạo thần quang duy nhất chiếu rọi thiên địa.
Lúc này, không còn một ai dám hoài nghi tu vi của Mộng Khả Nhi, vị thánh nữ xuất thân từ Đạm Đài cổ thánh địa này bộc lộ sức mạnh siêu phàm thoát tục.
Một chiêu kiếm kinh nhân này dường như không thuộc về cõi trần.
Vô số người hét lơn:
“Đó…có phải chính là thực lực chân chính của tuyệt thế cao thủ chăng?”.
“Tuyện thế cường giả đã đạt đến đỉnh cao của ngũ giai”.
“Có lẽ…nàng ta đã bước vào lục giai rồi”
Đối mặt với một kiếm kinh thế hãi tục đó, Thần Nam tĩnh tĩnh đứng tại chỗ, hắn dường như quên cả né tranh.
Chúng nhân bên ngoài không ai là không biến sắc.
Bọn họ phát hiện Thần Nam dường như đã sai lầm.
Một kiếm đỉnh cao đó ai có thể ngạnh tiếp? đối mặt với một đòn công kích lăng lệ của đối phương, nên tránh đi mới là sự lựa chọn đúng.
Mộng Khả Nhi, như tiên nữ phi thiên, cuối cùng cũng đã tới trước mặt Thần Nam, thần kiếm loá mắt nhắm thẳng vào ngực hắn, thế như thiên nộ thần phạt lao tới.
Khi cự li kiếm mang chỉ còn cách ngực Thần Nam khoảng nửa mét, dưới tiếng la thảm của vô số quan chiến giả, Thần Nam cuối cùng cũng xuất thủ.
Hai chân hắn vẫn đứng nguyên trên đất, chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên, một phiến quang mang lấp lánh xuất hiện, kiếm khí lăng lệ vừa chạm phải màn quang mang này liền biến mất không dấu vết.
Còn thần kiếm bị chặn lại cách bàn tay của hắn ba phân, không thể tiến thêm được tí nào.
Đôi mắt đẹp của Mộng Khả Nhi tràn đầy vẻ không tín.
Nàng dường như không dám tin vào mắt của mình nữa.
Làm sao có thể như thế? Nàng toàn lực thôi động thần kiếm, tấn công vào tay Thần Nam.
Nhưng một cỗ sức mạnh vô hình, hoàn toàn cấm cố thần kiếm trong tay của nàng.
Nàng không thể tiến thêm chút nào.
“Keng”
Thần Nam nhẹ nhàng búng một chỉ lên thân kiếm, một tiếng kim loại va chạm vang khắp toàn trường.
Mộng Khả Nhi thân hình chấn động, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Nàng hiểu rằng mình…dường như không còn cũng cảnh giới với Thần Nam.
Một nguồn sức mạnh nhẹ nhàng đẩy thẳng về phía nàng, Mộng Khả Nhi bị bắn ngược lên không.
“Ồ…”
Chúng nhân bên ngoài sôi lên.
Biểu hiện sức mạnh của Thần Nam thật kinh người.
Không ngờ chỉ đứng yên tại chỗ, một chưởng hoá giải kiếm khí như hồng thuỷ, một chỉ hất văng Mộng Khả Nhi lên không.
Thật là quá khủng bố.
Kì thực, Thần Nam không cảm thấy nhẹ nhàng như người ngoài nhìn vào.
Hắn vì muốn trấn nhiếp đối phương, thực sự đã dùng đến sức mạnh thực sự sau khi đột phá.
chỉ là người ngoài không thể phát hiện ra.
Tuy hắn đã bước vào lục giai, nhưng Mộng Khả Nhi dù sao cũng là ngũ giai điên phong.
Thậm chí đã đặt một chân vào lục giai.
Nếu như muốn tiêu diệt một đối thủ như vậy, nếu không phí một chút tâm lực thì cũng không thể làm được.
Đương nhiên, hắn không hề có chút sát tam.
Bởi vì lúc này Thần Nam trong lòng đầy mâu thuẫn.
Dù sao hắn cùng Mộng Khả Nhi cũng có một đoạn kỉ niệm khó quên tại Tây phương.
“A, quang minh đại thần côn tại thượng, ta dám nói đó là sức mạnh của lục giai,,,” Long bảo bảo vẫn thoải mái nằm trên vai Thần Nam, thầm thì nói/
Con rồng du côn sớm đã bay lên không, đôi mắt lưu manh không ngừng quang sát hết Mộng Khả Nhi đến Thần Nam.
“Không thể”, đôi mắt đẹp của nàng phát ra hai đạo thần quang, nàng thu lại thần kiếm, Ngọc Liên đài dưới chân chín cánh hoa như hoa xuân phơi phới bay lên, lấp lánh quang mang loá mắt.
Cuối cùng chín cánh hoa cùng đồng loạt chém về phía Thần Nam, tạo ra chín đạo huyễn ảnh tuyệt đẹp giữa không trung.
Trước đây, Thần Nam đối diện với chín nhát chém tuyệt sát đó, đã phải chịu không ít khổ.
Nhưng hiện tại tu vi của hắn đã không như trước, cũng không phải khổ sở như trước nữa.
Hắn lạnh lùng phát ra một chưởng, không gian vốn bình tĩnh lúc này kịch liệt chấn động, chưởng lực hùng hồn cuồn cuộn như trường giang, ào ạt như đại hà nghịch không bay lên, làm cả không gian dường như muốn toái liệt.
Chín cánh hoa vốn căn cứ theo phương thức kiếm trận tấn công, nhưng chớp mắt bị chưởng lực của Thần Nam đánh tan, sau đó kình khí vô tận như đại dương thôn tính toàn bộ chín cánh hoa đó.
Trong lòng Mộng Khả Nhi chấn động, cánh hoa cùng nàng có sự kết nối, nhưng lúc này nàng không thể nào cảm ứng được chúng.
Điều này làm nàng đại kinh thất sắc.
Lúc này nàng hiểu rằng Thần Nam trước mặt không còn là Thần Nam của ngày trước, so với nàng đã thành người của hai thế giới khác nhau.
Chúng nhân bên ngoài càng cảm thấy kinh dị vô cùng, bởi vì mọi người nhìn thấy chín cánh hoa của Mộng Khả Nhi, không ngờ đang bay lượn xung quanh Thần Nam, chín thần vật đó giống như là hộ pháp thánh khí của hắn vậy.
“Ta không tin” sắc mặt Mộng Khả Nhi đỏ rực lên, nàng đã dốc toàn lực, nhưng không thể thu hồi pháp khí của mình.
Thật là không thể tưởng tượng được, Ngọc liên biện