Thần Mộ Ii

Sóng Gió Nổi Lên


trước sau


Lai Ngang nói: “Những người bị phong ấn ở đây không được coi là trọng phạm, những nhân vật đáng sợ duy nhất đều bị phong ấn ở tầng cuối cùng.”
Thần Nam thần kinh hãi, Quang Minh giáo hội quả nhiên có thực lực, lại tồn tại một nơi đáng sợ như thế ở dưới lòng đất.
Lai Ngang lấy một ma pháp thủy tinh cầu trong ngực áo ra, nhìn vào quát vang lên: “Tang Đức đại nhân có ở đó không?”
“Lai Ngang… Lai Ngang… đến rồi sao?” Một thanh âm vô lực từ hắc động phía trước cất lên, đồng thời ma pháp thủy tinh cầu trong tay Lai Ngang tỏa lên hào quang, một dải sáng như quỷ hỏa lóe lên trong thủy tinh cầu rồi nhấp nháy, phảng phất như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Tiểu long hiếu kì tiến lên hỏi: “Đây là Tang Đức đại nhân mà ngươi nói đến hả? Sao lại chỉ là một dải lục quang, không lẽ vong linh đều thế?”
Lai Ngang vội thấp giọng đáp: “Đừng nói nhăng, Tang Đức đại nhân bị phong ấn cả ngàn năm, hiện vô cùng hư nhược, chỉ còn lại một chút sinh mệnh chi hỏa.”
Hai người một rồng đến trước động khẩu phong ấn Tang Đức, thanh âm hư nhược từ bên trong truyền ra lúc được lúc mất: “Lai Ngang… ta sắp không xong rồi, mau lên… mau phá khai phong ấn…”
Lão vong linh đã như nỏ cứng hết đà, lúc nào cũng có thể sa vào cảnh đèn khô dầu cạn.
Trán tiểu long liền bùng lên một dải thần quang phá khai phong ấn, nhưng nhân vật bị phong ấn trong các động huyệt khác đều gầm lên cuồng loạn:
“Không công bằng, thả ta ra.”
“Ta muốn ra ngoài.”

Cả tầng địa ngục thứ hai rung động, từng trận khí tức tà ác tràn ra khắp căn hầm chật chội.
Lúc tiểu long triệt để phá khai phong ấn, dải lục quang nhảy nhót trong hắc động nhanh chóng bay ra, khi xuyên qua kết giới, liền gầm lên thảm não: “A…”
Ra khỏi động khẩu, dải lục quang tuy vẫn chỉ lớn cỡ nắm tay nhưng đã sáng hơn.
“Rồi… cũng thoát ra, đa tạ thần long tương trợ, đa tạ vị thanh niên cùng xuống dưới lòng đất.” Sợi sinh mệnh chi hỏa của Tang Đức tuy không rực rỡ nhưng khá hơn lúc trước nhiều, trạng thái tinh thần của lão hình như cũng mạnh hơn.
“Cung hỉ hiền giả vĩ đại thoát khốn.” Thần Nam bắt đầu giở bài vỗ mông ngựa, hắn tuy cảm nhận thấy dao động sinh mệnh của lão nhân này yếu ớt nhưng có thể trụ nổi cả ngàn năm trong kết giới phong ấn thật sự khiến người ta bội phục.
“Rốt cuộc tổ sư cũng thoát khốn…” Lai Ngang vô cùng hoan hỉ bật khóc: “Con biết ngay cả giáo hoàng có thực lực hùng hậu cũng không hủy diệt được người, sớm muộn gì cũng có ngày người thoát thân.”
Tang Đức cười khổ: “Ta làm gì có thực lực cỡ đó, là bọn họ không muốn giết ta, trong tầng địa ngục thứ hai có một vài sinh vật bất tử, có thi yêu, có vong linh, cả cốt ma.

Những kẻ này sống lâu cũng không có gì ghê gớm, còn bọn ta nếu không vì Quang Minh giáo hội muốn đem làm thực nghiệm ma pháp thì hầu hết chắc đã chết lâu rồi.

Nhân vật đáng sợ thật sự nằm ở tầng sâu nhất, hơn nữa không thể biết có bao nhiêu nhân vật như vậy.”
Tang Đức nói vậy, Thần Nam dần an tâm, lão vong linh này không nghiến răng nghiến lợi, cao giọng đòi báo phục như hắn tưởng tượng, qua thật ông ta đúng là một hiền giả trong vong linh hệ thời kì đầu, trên mình không hề có khí tức hung tàn.
Cả tầng địa ngục thứ hai rung chuyển, mọi sinh vật bất tử gầm vang: “Thả ta ra.”
Nhưng Thần Nam không dám làm thế, thả một người đã đạt đến cực hạn của hắn, có trời mới biết được đám yêu quái này thế nào.
Nếu thả ra mà nguy hại Nhân gian, hắn sẽ thành tội nhân ngàn đời.
Xuyên qua thông đạo xoáy trôn ốc, quần thể đặc thù này lên đến tầng địa ngục thứ nhất.
Cùng lúc, tại thần điện tối cao của Quang Minh giáo hội, một lão nhân ngồi trên bảo tọa cao ngất đột nhiên mở bừng mắt, đôi tròng mắt sâu thăm thẳm.
Đại điện thoáng đãng, một đại thần quan đang bận rộn, thông qua ma pháp thủy tinh cầu đã nhận ra sự tình xảy ra trong địa ngục dưới thần điện.

Lão thất thanh: “Giáo hoàng đại nhân, không ổn rồi, có người xông vào tầng địa ngục thứ hai, cứu thoát một vong linh ma pháp sư…”
Lão nhân được gọi là giáo hoàng xua tay: “Ta biết rồi, mãi vừa nãy mới biết chỗ cổ quái của tiểu long.”
“Vậy thần sẽ phái người ngăn chúng lại?” Đại thần quan tỏ ra cung kính, xin ý chỉ.
Giáo hoàng phất tay: “Bất tất, cho chúng đi.”
“Ồ, vậy…” đại thần quan hơi lúng túng, sau cùng thận trọng lên tiếng: “Tuy thần không biết dụng ý của người, chắc người có thâm ý.

Nhưng… hồng y đại chủ giáo Mã Luân tất nhiên đã thông qua ma pháp thủy tinh cầu mà biết được tình huống, nếu người không có hành động, chắc chắn lão sẽ có ý kiến.

Ngoài mặt lão tỏ ý tôn kính người nhưng luôn phản lại ý chỉ, ngấm ngầm đi lại với với những kẻ phản đối việc làm cho Quang Minh đại thần sống lại.”
“Ừ, ta biết, bất kể Mã Luân có hành động gì, ngươi cũng không cần lo lắng.

Ngươi chỉ cần nhớ coi như không nhìn thấy sự việc vừa nãy là được rồi.” Giáo hoàng nói xong bèn nhắm mắt lại.
“Vâng.” Đại thần quan cung kính đáp.
Lúc tiểu long phá khai phong ấn của tầng địa ngục thứ nhất, Thần Nam, Lai Ngang, Tang Đức vượt qua kết giới, không ai chú ý đến không gian giới chỉ trên tay Thần Nam lóe sáng rồi tan biến.
Cùng lúc, giới chỉ xanh đen trong tay giáo hoàng phát sáng, lão nói với đại thần quan: “Ngươi xuống tầng địa ngục thứ nhất, quẳng hết số sách vở trong không gian giới chỉ này về chỗ cũ.”
“Vâng.”
Đại thần quan vâng lời, quay người lui ra, thần điện thoáng đãng liền khôi phục bình tĩnh.
Bọn Thần Nam, Lai Ngang theo địa đạo đi ra ngoài thành, dải đích sinh mệnh chi hỏa của Tang Đức sáng lên nói với Thần Nam: “Người trẻ tuổi, cảm tạ cậu đến cứu viện ta, Lai Ngang từng hứa rằng sẽ có cậu biết hạ lạc của Đại Long đao, hiện tại ta phải thú nhận rằng thiên hạ đệ nhất thần binh trong truyền thuyết hiện tại cổ tinh linh bộ lạc ở nơi sâu nhất trong nguyên thủy sâm lâm.”
Thần Nam nghe mà chỉ đành cười nhăn nhó.
Theo lời đồn, trong quá khứ xa xưa, pháp thần và đấu thần thuộc những thời đại khác nhau từng đi vào khu rừng đó nhưng không thấy trở ra, vì thế nơi sâu nhất của khu rừng trở thành thánh địa của tu luyện giới Tây đại lục.
Nhưng Thần Nam lại đoán rằng đó là một nơi hung ác, thôn tính cả thần, ma! Nếu Đại Long đao thất lạc ở đó, hắn tuyệt không có khả năng tìm ra.
Hai vong linh ma pháp sư dần đi xa, lúc đo hắn mới phát giác không gian giới chỉ đã biến mất.
“Chuyện này… đáng sợ thật.”
Ở phương tây có thời gian ma pháp và không gian ma pháp nhưng đã thất truyền nhiều năm, hình như lời đồn đó không thật chính xác.

Thần Nam kinh hãi một hồi, không ngờ có người vô thanh vô tức lấy được không gian giới chỉ của hắn, bất kể người đó có dùng không gian ma pháp hay không thì tu vi cũng đến mức đáng kinh hoảng.
Hắn về đến Bái Đán thành, mỗi ngày đều cần tu khổ luyện nhằm đề thăng tu vi.

Từ lúc rời khỏi mười tám tầng địa ngục, hắn không dám đến đó thêm một lần nữa.

Hôm đó đã có người tu vi cao khủng khiếp phát giác ra hành động của hắn và Lai Ngang, quả thật đáng sợ quá.

Còn may người đó không có ý trừng phạt nên mới mặc cho hắn và Lai Ngang cứu được Tang Đức.
Càng lúc bốn đệ tử Đỗ gia càng tiếp cận Bái Đán thành khiến tòa thánh thành thêm nhiệt náo, tu luyện giả từ các nơi tràn về.

Lời đồn đại liên quan đến chí tôn hoàng tộc tru sát nhân vật đệ nhất phong vân trong tu luyện giới quả thật khiến ai nấy sôi sục.
Cường giả ào ào đổ tới, mưa gió tám phương đều tề tụ trên thành Bái Đán.
Trong lúc này, có thêm một tin tức lan ra rằng Hắc Ám giáo hội cũng sai cao thủ đến tru sát Thần Nam, báo thù cho năm vị ngũ giai cao thủ.
Ân oán giữa Hắc Ám giáo hội và Thần Nam đã gây thành một trường phong vũ trước đó không lâu, trong một ngày hắn quét sạch bốn đại tuyệt thế cao thủ, tạo thành vô thượng uy danh đệ nhất nhân trong lớp trẻ.

Chuyện này cả tu luyện giới đều biết.
Tin tức cho biết Hắc Ám giáo hội đã hành động không khiến ai kinh ngạc, giữa song phương sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

Đỗ gia tứ đại cao thủ đến gây chiến, nếu một đối một, Thần Nam chắc ứng phó nổi nhưng cộng thêm Hắc Ám giáo hội, coi như hắn xui xẻo.
Trong một tòa thần địa thần điện của Quang Minh giáo hội tại Bái Đán thành, hồng y đại chủ giáo Mã Luân ngồi trầm tư, lão tuy không có tu vi mạnh mẽ gì nhưng lại là một thần chức nhân viên quyền lợi cực cao trong giáo hội.
Mã Luân đã hơn sáu chục, tóc đã ngả bạc, Quang Minh thần mà lão trung thành khác nhiều so với Quang Minh Thần đã chết lâu năm mà lão giáo hoàng muốn hồi sinh.
Lão ngẫm nghĩ hồi lâu, gọi một thần quan vào dặn dò: “Cho người giả trang thành tín đồ Hắc Ám giáo hội, mấy hôm nữa nhân lúc quyết chiến đi ám sát Thần Nam.”
“Vâng.”
Thần quan chầm chậm quay đi.
Hai ngày sau, một đại thần quan thuộc hạ của giáo hoàng bí mật truyền ra tin tức rằng ngoại trừ chí tôn Đỗ gia, Hắc Ám giáo hội còn có dị giáo đồ đến giết Thần Nam.

Tin tức xuất ra tức thì cả Bái Đán thành xôn xao, ai cũng cho rằng Thần Nam thế là xong, những kẻ muốn xuất thủ toàn là ngũ giai cao thủ, lại đồng thời muốn truy sát, trừ phi hắn là võ thần chuyển thế, bằng không đừng mơ sống sót.
Thời gian đưa thoi, chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, tin tức chốn động đã bung ra, Đỗ gia tứ huynh đệ đã đuổi đến đại sa mạc để tru sát Thần Nam, bọn họ sai người đến Bái Đán thành đưa thiếp muốn Thần Nam quyết chiến.
Thần Nam còn chưa đồng ý, phân nửa số tu luyện giả trong thành Bái Đán thành đã lên đường đến đại sa mạc, con dòng người trên con đường đến nơi diễn ra quyết chiến tạo thành một con rồng ngoằn ngoèo.
Chiến! Chiến! Chiến!
Thần Nam viết ba đại tự, quẳng ngay cây bút lông trong tay và lá chiến thư đi.

Hắn đã quyết định khiến bốn huynh đệ Đỗ gia không ai được sống sót rời khỏi phương Tây.

Chương 12: Giết kẻ khiêu chiến
Dịch: Khách khanh LTMD
Nguồn: 4vn - http://4vn/forum
Mặt trời chói lọi, cát vàng bay bay, bầu không khí nóng nực phảng phất ẩn chứa những thấp thỏm của lòng người.
Trên sa mạc mênh mang xuất hiện vô số bóng đen, các cao thủ đã tới, họ chờ đợi trận chiến giữa các cao thủ mạnh nhất lớp trẻ.
Thần Nam để tiểu long quan chiến từ xa, dặn nó đừng đến gần rồi tự tiến vào đại sa mạc, ai nấy đều tránh ra, nhường cho hắn một lối đi.
Những người đến sa mạc quan chiến đều cảm nhận được sát khí nồng nặc từ thân mình Thần Nam toát ra.

Hắn như huyết sát thần đến từ tu la giới khiến họ hoảng sợ.
Quả thật, đại chiến còn chưa bắt đầu mà từ mình Thần Nam đã bốc lên mùi vị của máu tanh, vẻ mặt hắn biểu hiện rõ rệt thế giới nội tâm: hắn muốn triển khai một trường huyết sát, lấy máu của Đỗ gia đền bù cho món nợ chúng đã vay Vũ Hinh hồi năm ngàn năm trước.
Suy cho cùng cái chết của nàng bắt nguồn từ Đỗ gia, mỗi khi nghĩ lại, Thần Nam cơ hồ phát cuồng.
Nợ máu phải trả bằng máu, Đỗ gia vong ân phụ nghĩa, bức sát Vũ Hinh, hiện tại còn muốn lấy tính mạng hắn, mối nhục này hắn chỉ biết dùng máu tươi để tẩy.
“A aaa…” Thần Nam cảm giác được nỗi đau xé nát tim gan, mấy hôm nay hắn tạm thời xoa dịu bản thân, không muốn nghĩ tới cái chết của Vũ Hinh, hiện tại cũng đến lúc bùng phát, không nén nổi ngửa mặt lên trời hú vang.
Âm ba cuồn cuộn như tiếng sầm đùng đục nổ vang trên tầng không đại sa mạc, cả vùng không gian chấn động, vô vàn hạt cát vàng nhỏ xíu dưới đất liên tục nhảy lên.
“Ầ, ầm, ầm…”
Mấy gò cát gần đó bị tiếng rú bi thương của Thần Nam làm sụp đổ, bụi bốc lên mù mịt.
Từng trận cát vàng bị cuốn lên không trung.
Vố sổ tu luyện giả bị âm ba hùng hậu chấn động ngã lăn ra đất.
Quanh Thần Nam không còn ai, một trận cuồng phong mãnh liệt xuất hiện, cuốn bay mọi tu luyện giả trong phạm vi hơn hai chục trượng quanh đó.
Mái tóc dài phất phới, bóng người cô đơn, lạnh lẽo đứng đơn độc giữa sa mạc.
“Ha ha….” Một trận cuồng tiếu truyền tới, hai thân ảnh xuất hiện nơi tận đầu sa mạc, dấy lên cuồng phong, cuốn tung cát bụi, lao tới như bay.
“Tiêu tử họ Thần kia quả nhiên đã tới, ngươi chết chắc rồi.”
Hai người trẻ tuổi lao đến nhìn khá giống Đỗ Vũ.

Thần thái ai nấy vô cùng cao ngạo, thậm chí còn cuồng ngạo hơn Đỗ Vũ.
“Ầm, ầm, ầm.”
Cát quanh mình Thần Nam bay lên, đoạn tràn về phía xa như sóng biển, từ thân thể hắn trùng trùng sóng khí cuồn cuộn xô tới tứ phía.

Hắn cầm phương thiên họa kích trên tay phải chỉ chếch lên trời, tay trái cầm một cây trường kiếm chúc xuống đất, mái tóc dài rũ xuống, sát khí lăng lệ khiến những người quan chiến từ xa cũng cơ hồ ngạt thở.
Mọi khán giả đều tỏ vẻ hoảng sợ, lập tức thoái lui ra xa hơn.
“Mau báo danh.” Thần Nam lạnh lùng thốt.
“Đỗ Hồng.”
“Đỗ Hoàng.”
Hai người của Đỗ gia, trừ thần sắc cuồng ngạo giống Đỗ Vũ, trên mình mỗi người đều lộ ra dã tính, đặc biệt là đôi mắt, không khác nào ác thú, quang mang lấp lánh, nhìn Thần Nam với vẻ nanh ác.
“Thần gia đã biến mất rồi, ngươi không nên xuất hiện trên đời, thế giới hiện giờ là thiên hạ của Đông thổ hoàng tộc Đỗ gia, ngươi cứ an tâm mà chết.” Đỗ Hồng cười tàn nhẫn, mỗi bước lướt đi mười trượng, thân hình mới loáng lên mấy lần đã tới sát Thần Nam.

“Ai phong Đỗ gia các ngươi là Đông thổ hoàng tộc? Các ngươi có tư cách gì mà cuồng ngạo? Nếu không có thần công của Thần gia, các ngươi chả là rắm chó gì hết, trong mắt ta các ngươi vĩnh viễn là nô tài.” Thần Nam đã động nộ thật sự.
Soạt, soạt, soạt.
Đỗ Hoàng ở xa cũng nhoáng lên mấy bận, lúc đến gần, gã chăm chú nhìn Thần Nam như ác thú, hai chữ “nô tài” cơ hồ chạm vào nỗi đau trong lòng khiến gã lạnh lùng nói: “Thời đại đã đổi, thời kỳ huy hoàng của Thần gia đã một đi không trở lại, hiện tại là thời đại của chí tôn gia tộc Đỗ gia, chúng ta ẩn nhẫn vạn năm cuối cũng có thể xuất thế, loại chướng ngại thoi thóp ngươi chỉ có một kết cục là chết.”
“Cẩu nô tài vong ân phụ nghĩa đã phản lại Thần gia, bức sát Vũ Hinh, các ngươi đáng chết vạn lần.” Thần Nam quát vang: “Hai ngươi bước ra đây, ta sẽ đưa hai ngươi đầu thai sớm, Thần gia chỉ còn lại mình ta cũng thề phải giết hết Đỗ gia.”
Đỗ Hồng và Đỗ Hoàng giận dữ cực điểm, trong mắt hai gã vốn không có gì đáng kể, với thân phận người của Đông đột hoàng tộc, nào coi những kẻ trẻ ranh đồng bối ra gì.

Thần Nam tuy là nhân vật trong truyền thuyết nhưng chưa bao giờ được hai gã xem trọng, giờ nghe đối phương muốn cả bốn huynh đệ cùng lên khiến hai gã cảm thấy bị sỉ nhục cùng cực.
“Dựa vào ngươi?”
“Không sai, bằng vào ta, giết Đỗ Vũ trước rồi đến bốn người các ngươi.”
“Không cần đặt chúng ta với tên Đỗ Vũ ăn theo ấy!” Đỗ Hồng quát vang cắt lời Thần Nam: “Hai người khác còn chưa tới, nhưng hiện giờ ta tin rằng một mình ta cũng đủ giết ngươi, nếu ngươi giết được ta, có chết ta cũng không oán hận.”
Trong mắt Đỗ Hồng lóe lên hào quang điên cuồng: “Chỉ e ngươi không có bản lãnh đó khiến Thần gia từ đây tuyệt hậu.”
“Hảo, để ta lấy hai ngươi tế đao, đến khi Đỗ gia cạn sạch máu mới dừng tay.”
“Ầm.”
Một tiếng nổ vang lừng.
Vùng cát quanh Thần Nam đột nhiên bốc lên mấy con rồng cát màu vàng rực cao hơn mười trượng, cuồn cuộn công vào huynh đệ Đỗ gia.
“Bùng, bùng.”
Hai người liên tục huy động chưởng lực đánh tan con rồng cát.
Thoáng chốc Thần Nam đã lao đến trước mắt hai gã, tả thủ cầm trường kiếm, hữu thủ giữ phương thiên họa kích, bùng lên ngàn vạo đạo hào quang phủ kín cả hai.
Khán giả đứng xa đều thất sắc, thầm than Thần Nam quá điên cuồng, lại dám đồng thời đấu với hai cường địch thực lực đạt đến ngũ giai cảnh giới, hào khí quả kinh nhân.

Không thẹn là đệ nhất nhân trong lớp trẻ.
Đỗ Hồng và Đỗ Hoàng quả thật có bản lĩnh cuồng ngạo, đã đạt tới cảnh giới ngũ giai trung cấp, cao minh hơn nhiều Đỗ Vũ.

Hai gã đến tâm ngoan thủ lạt, xuất thủ quyết đoán.
Đỗ Hồng sử dụng Diệt Thiên thủ uy lực tuyệt luân, cánh tay vàng chóe như từ Thiên giới lao xuống, dấy lên dao động khủng khiếp khiến khán giả ngoài xa run lên không ngớt.
Cánh tay bổ xuống như tạo thành địa chấn, sa mạc rung rinh như mặt biển cuồng nộ, trùng trùng sóng cát tràn ra khiến khán giả nhao nhao huyên náo.
Đỗ Hoàng thi triển tuyệt học Khốn Thần chỉ, kình khí vàng rực tung hoành trên không, mỗi đạo chỉ lực như kiếm khí hùng hậu, ngần ấy chỉ lực tạo thành một kiếm võng đáng sợ đan chằng chịt trên không.
Theo truyền thuyết, Khốn Thần chỉ luyện đến cảnh giới tối cao có thể khốn trụ thần tiên, bá đạo cùng cực, chỉ lực cỡ này quả có thể xuyên thủng trời xanh.
Tay phải Thần Nam dùng thần kích đối kháng với Diệt Thiên thủ, trường kiếm bên tay trái chống cự Khốn Thần chỉ.
Đỗ gia huynh đệ nhãn lực cao siêu, phát giác thần kích của hắn cũng phát ra Diệt Thiên thủ, trường kiếm bên tay trái cũng bắn ra Khốn Thần chỉ, dùng tuyệt học đồng dạng đại chiến hai gã.
Việc Đỗ gia quật khởi gần đây khiến tình hình xôn xao, mọi người cũng nghe được đôi điều về ân oán giữa hai nhà Đỗ, Thần, bất kể là đúng hay sai, có một sự thật là huyền công hai nhà cũng một mạch.
“Ầm, ầm, ầm.”
Thần Nam và Đỗ Hồng, Đỗ Hoàng liên tục va chạm, trên sa mạc rộng lớn không ngừng vang lên những tiếng nổ động trời, khói bụi mịt mù, cát vàng mờ mờ, đất trời lay động.
Động tác của ba người nhanh như chớp, người ngoài từ xa nhìn vào chỉ thấy ba thân hình hóa thành ba đạo hư ảnh, một đạo hắc quang cùng hai đạo hoàng quang giao kích khiến cả sa mạc vô biên rung lên.
Khán giả đồng thanh gào lên vang dội, cát vàng mịt nù cuốn từng tiếng hét lên trời cao.
“A aaaa…”

Đối mới với Đỗ gia vong ân phụ nghĩa, dựa vào tuyệt học gia truyền của mình sính cường, Thần Nam ngập đầy lửa giận, nhớ đến cảnh chúng bức tử Vũ Hinh, hận ý của hắn dâng lên ngút trời, ngửa mặt lên trời kêu vang, mái tóc dài vũ động cuồng loạn, ma khí lan tỏa ào ạt, quả thật giống như người báo thù từ địa ngục lên.
Hai huynh đệ Đỗ gia lòng dạ độc ác, muốn dồn hắn vào tử địa, tu vi siêu cường của đối thủ vượt hẳn dự liệu của hai gã, cả hai liều mạng liên tục xuất ra hung chiêu, hận không thể lập tức đánh nát đối phương.
Đại chiến hơn nửa thời thần, cả đại sa mạc bị trận giao phong kịch liệt khiến cho liên tục biến đổi.
Đỗ Hồng và Đỗ Hoàng đưa mắt nhìn nhau, cùng đằng không lao lên, Thiên Ma bát bộ giở ra, bước tám bước trên không, không chỉ tùy ý cải biến phương hướng mà có thể lập tức biến mất, trong phạm vi hẹp hệt như đang phi hành.
Hai thân ảnh hoàng kim như hai con giao long quẫy lộn trên không, từng đạo chưởng lực và kiếm khí đáng sợ che kín đất trời bổ xuống, úp chụp Thần Nam vào trong.
Năng lượng hùng hậu tràn lan, một dải hào quang hoàng kim che kín phía trên Thần Nam, không gian rung động, mặt đất rùng rùng.
Dải năng lượng hoàng kim che kín đất trời càng lúc càng ép xuống thấp, Thần Nam sắp bị nuốt trọn.
Kết thúc thật sao? Khán giả chăm chú quan sát.
Chỉ là, một luồng dao động năng lượng từ trong làn chân khí hoàng kim dấy lên, quang mang đen nhánh leo lên không như núi lửa phun trào, chấn tan toàn bộ năng lượng hoàng kim.
Thần Nam tả thủ trường kiếm, hữu thủ thần kích, bay lên, quát vang vang: “Đỗ gia, vạn năm nay không có sáng tạo gì sao? Thế thì các ngươi chết đi.”
Lúc đó Đỗ Hồng và Đỗ Hoàng chợt phát giác kình khí của Thần Nam mạnh gấp đôi lúc trước, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Đúng lúc Đỗ Hồng đạp bước cuối cùng của Thiên Ma bát bộ, không thể dừng lại trên không nữa, trong lúc sa xuống liền chạm ngay Thần Nam lao lên.

Gã không kịp tránh, đành bổ ra một đạo chưởng lực hoàng kim, toàn lực chống cự.
Bất quá, đang lúc kiệt lực, cộng thêm kình lực đối phương mạnh gấp đôi, làm sao gã chống nổi, thần kích quả nhiên… xuyên qua ngực gã.
“A…”
Đỗ Hồng rống lên bi thiết, mưa máu rải ra, thần kích xuyên qua ngực gã, lưỡi kích lấp lánh hàn quang ló ra phía sau.

Gã bị Thần Nam đóng đinh trên thần kích.
Chưa bị thương đến tâm tạng, Đỗ Hồng tạm thời không đến nỗi mất mạng, nhưng đau đớn thâm nhập cốt tủy khiến gã không chịu nổi, miệng vết thương phun máu, lộ ra xương ngực trắng nhởn.
Dòng máu thuận theo trường kích chảy vào mình Thần Nam rồi rơi xuống sa mạc.

Nửa người hắn bị máu tươi nhộm đỏ, khác nào ma vương từ địa ngục tiến ra.
Hắm đâm Đỗ Hồng xong liền lao lên không trung tấn công Đỗ Hoàng.

Chương 13: Sát tính nồng đượm
Dịch: Khách khanh LTMD
Nguồn: 4vn - http://4vn/forum
“A… mau bỏ ca ca ta xuống.” Đỗ Hoàng rít lên.
Gã và Đỗ Hồng là anh em ruột, giờ thấy huynh trưởng thê thảm như vậy khiến một nam tử cuồng ngạo như gã cũng tim đập thình thình, điên cuồng tấn công Thần Nam.
“Nợ máu tất phải trả bằng máu!” Thần Nam cười lãnh khốc, máu nhuộm tà áo khiến hắn trông có phần nanh ác.
Lúc này Đỗ Hồng rốt cuộc cũng thấy hoảng sợ.
Thần Nam một tay giữ ngũ giai cao thủ, lại cùng một ngũ giai cao thủ quá chiêu trên không.

Đỗ Hồng hô lên thê thảm, kình khí nổ vang, đan xen giao nhau, tạo thành vong hồn khúc nơi địa ngục.
Sa mạc người ken dày đặc, tu luyện giả từ mọi mơi đổ về không dưới vạn người đều hít sâu một hơi khí lạnh, không hiểu chấn kinh trước tu vi tuyệt thế của Thần Nam hay bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngơ ngẩn.
“Ầm.”
Thần Nam cũng Đỗ gia huynh đệ lại va chạm một chưởng, hắn dùng trường kích đâm xuyên Đỗ Hồng bình ổn đáp xuống đất.

Đỗ Hoàng bị hất bay đi, thổ ra mấy ngụm máu, rít lên độc địa: “Hóa ra lúc bắt đầu ngươi đã ẩn tàng thực lực.”
“Bây giờ địch nhân của ta đầy rẫy, đối phó hai ngươi mà phải dốc toàn lực có khác nào ta tự sát! Bớt nói nhăng đi, ngươi chết chắc rồi, ta sẽ khiến Đỗ gia cạn sạch máu.” Thần Nam cười tàn nhẫn.
“Ta hận! Chúng ta đã quá sơ hốt!” Đỗ Hoàng tỏ ra hối hận, nếu nghe theo mệnh lệnh trưởng bối, bốn người cùng đi, cùng đối địch chắc không sa vào cục diện này.
Thần Nam tra kiếm vào vỏ, dùng cây trường kích đâm Đỗ Hồng ép tới Đỗ Hoàng.
“Chết đi.”
“Chết đi.”
Hai người đồng thời gầm lên, hiện tại đã là cục diện không chết không ngừng tay, không ai có thể thoái ui.
Hai người di động nhanh như hai đại điện quang, chưởng lực hùng hậu liên tục va nhau, khí mang màu đen và vàng tràn khắp sa mạc như kinh đào hải lãng, nơi nào cuốn qua là từng gò cát sụp xuống, cả vùng sa mạc vô biên rùng rùng chuyển động.
Thần Nam và Đỗ Hoàng từ dưới đất lao lên không, hai người đều dùng Thiên Ma bát bộ, có thể dừng lại một chốc trên không trung nên trong mắt người ngoài như đang ngự không phi hành.

Võ nhân đạt đến cảnh giới đó thật sự đáng sợ khiến khán giả lặng như tờ.
Lưng chừng không lấp lánh hào quang, sấm chớp nhập nhòa, hai đạo quang ảnh một đen một vàng giao nhau.

Chỉ là Đỗ Hoàng không địch nổi, chưởng lực không đọ được với Thần Nam, bị khí mang đánh cho thổ huyết.
“Chết đi.” Chưởng lực bài sơn đảo hải của Thần Nam xuyên qua trùng trùng phòng ngự của Đỗ Hoàng, ấn mạnh vào vai gã.
Đỗ Hoàng bị bắn đi, thổ máu dầm dề.

hai người đang ở lưng chừng không, nhưng Thiên Ma bát bộ của Thần Nam chưa tận lực, một bướt lướt được ba trượng nhanh chóng bám theo, thần kích trên tay phải vẫn đâm dính Đỗ Hồng, song cước độc địa đạp vào Đỗ Hoàng ở phía dưới.
Đỗ Hoàng thất sắc, song chưởng liên tục bổ ra chưởng lực hoàng kim mong cản ngăn lại.

Nhưng Thần Nam đã chém giết đến mức sa vào trạng thái cuồng bạo, kình khí lan khắp toàn thân, song cước dấy lên cương khí hóa thành thực chất chống lại.
“Bùng bùng,” song cước của hắn trực tiếp va chạm với song chưởng của Đỗ Hoàng.

“Rắc, rắc”, hai bàn tay Đỗ Hoàng bị đạp vỡ, huyết nhục nhầy nhụa, cơ hồ nhìn rõ cả lớp xương trắng hếu.
Nhưng gã không chống nổi song cước, ngọn cước chết chóc tiếp tục đạp xuống.

Mặt Đỗ Hoàng xám ngoét, hai tay lại cấp tốc giao nhau nghênh đón.
“Bùng, bùng” hai tiếng vang lên, tiếng xương vỡ “rắc rắc” nghe rõ mồn một.

Hai cánh tay Đỗ Hoàng cũng bị đạp vỡ nốt.
Vừa đáp xuống, Thần Nam lại tung tiếp một cú đá xoay vòng trúng ngay đầu vai Đỗ Hoàng, “rắc”, cánh tay phải của gã gãy đến tận vai, huyết thủy phun ra ào ào.
Nửa người Đỗ Hoàng nhuộm đỏ, ngã phịch xuống đất, hồi lâu mới lắc lư bò dậy.
Hơn vạn người quan chiến trong sa mạc, lúc đó yên lặng đến cực điểm, một lúc sau mới bùng lên tiếng hò hét vang rộn.
Trận chiến trên không vừa rồi thật quá kinh nhân, Thần Nam dùng tay phải xuyên thần kích qua một ngũ giai cao thủ, song cước đá ra liên tục, đánh cho một ngũ giai cao thủ khác trọng thương gần chết, quả thật quá đỗi kinh hãi.
“Nói ra di ngôn đi.” Lời lẽ Thần Nam băng lãnh, không hề mang theo chút tình cảm nào.
Sắc mặt Đỗ Hoàng hung

ác, đáp lại lạnh tanh: “Lần này chúng ta đã khinh địch, bất quá Đông thổ hoàng tộc quật khởi, không ai ngăn nổi, ngươi sẽ phải chịu một cái chết tàn khốc.”
“Ngươi thích mơ mộng nhỉ, xuống địa ngục mà mơ tiếp.” Thần Nam đá xéo ra, tả cước đá ngay vào ngực Đỗ Hoàng, “bốp”, y như bảo đao cắt qua bùn lầy, xuyên qua lồng ngực chạm vào mặt đất.
Đoạn hắn dụng lực, từng đạo ô quang từ chân trái bốc lên, “bùng”, thi thể Đỗ Hoàng nát bét, văng đi tứ tán.

Thần Nam đứng giữa sa mạc, toàn nhân nhuộm máu như ác quỷ a tu la, dùng thần kích xuyên Đỗ Hồng đưa lên cao, lạnh lẽo hỏi: “Còn di ngôn của ngươi?”
Đỗ Hồng bị xuyên trên phương thiên họa kích một lúc lâu mà vẫn chưa đoạn khí, đau đớn đến mức ngũ quan méo mó, độc ác đáp lại: “Ngươi sống … không lâu nữa…Đỗ gia…… mới là chí tôn gia tộc!”
“Xuống địa ngục mà cùng huynh đệ mơ mộng.”
Thần Nam dụng lực quăng Đỗ Hồng găn trêm thần kích lên không, đoạn vung kích chém xuống, lưỡi kích sắc lẹm chẻ từ đỉnh đầu gã xuống chân, róc thành hai nửa.
Thi thể chưa đáp xuống, Thần Nam lại chém ngang, Đỗ Hoàng bị chém thành bốn mảnh, tàn thi văng khắp nơi, huyết thủy phun ra nhuộm hắn thành một huyết nhân.
Bức tranh thảm khốc khiến ai nấy đều chấn kinh, cùng có cảm giác ma vương máu lạnh kia từ địa ngục hiện về.
“Grào…”
“Grào…”
Đột nhiên hai tràng long khiếu vang vang, âm ba cuồn cuộn lan khắp sa mạc, mặt cát như sóng biển tràn lên ầm ầm.
“Hắc Ám giáo hội Song tử thánh long kị sĩ Tháp Lợi Đạt đến báo cừu cho lão hữu.”
“Hắc Ám giáo hội Song tử thánh long kị sĩ An Đức Ni đến báo cừu cho lão hữu.”
Thanh âm hai người như sấm vang trên không, không thấp hơn tiếng gầm của hai con thánh long.
Thần Nam cười tàn nhẫn: “Đến đây, Thần mỗ hiện đang giết đến mức nổi hứng, hôm nay đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.” Lời lẽ âm u khiến khán giả bất giác run rẩy.
Chương 14: Hắc ám song tử Thánh Long
Dịch: Khách khanh LTMD
Nguồn: 4vn - http://4vn/forum
Hai con hắc long trên không rất giống nhau, dài chừng tám trượng, lớp vảy đen nhánh tỏa ra từng trận ô quang, giống như thần giáp đang tỏa hào quang lấp lánh.
Hai con thánh long đen tuyền nhìn có vẻ hung ác, tuy không to lón như cự long nhưng long uy hùng hồn toát ra lại tạo cho người ta cảm giác như có Thái Sơn ép xuống.
Hai lão nhân ngồi trên lưng hai con thánh long.

Cả hai khá giống nhau, chừng sáu chục tuổi, râu tóc tuy hoa râm nhưng tinh thần quắc thước, lộ rõ khí thế đặc biệt của bậc nhất đại cao thủ.
Song tử thánh long kị sĩ của Hắc Ám giáo hội không thẹn với danh hiệu, hai con thánh long và hai long kị sĩ đều là song sinh.

Ở Tây phương, hai thánh long kị sĩ này đại danh đỉnh đỉnh, gần như không ai không biết đến đôi huynh đệ đặc dị họ.
Hai người cưỡi thánh long liên tục lượn vòng trên không, từng tràng long khiếu chấn động đất trời, khán giả trong sa mạc đều kinh hãi nhìn lên, không ngờ lời đồn lại là sự thật, Hắc Ám giáo hội quả nhiên phái người đến giết Thần Nam, lần đại chiến sinh tử này không kém phần long trọng so với lúc trước.
Nhưng Thần Nam thật sự quá bất hạnh, toàn địch thủ mạnh mẽ cùng cực tìm tới, một người tầm thường mà gặp phải ngũ giai cao thủ, chắc đã mềm nhũn chân tay, nhưng hắn thì không.
Nếu trước đây người ta còn hoài nghi hắn giết được tứ đại tuyệt thế cao thủ chỉ trong một ngày thì hôm nay tất cả đã rõ ràng.

Lúc hắn giết hai ngũ giai cao thủ của Đỗ gia, cả vạn người cùng tận mắt nhìn thấy, không thẹn là nhân vật đệ nhất phong vân của đại lục, danh hiệu vô địch quả đặt đúng chỗ.
Người của Hắc Ám giáo hội chọn ngày hôm nay động thủ chứng tỏ họ cố kị hắn, một thanh niên cao thủ mới hai mươi tuổi đầu mà khiến ngần ấy cao thủ siêu tuyệt đến tìm giết, dẫu hắn bại vong cũng đủ cười vang chín suối.
Không ít khán giả ngầm mắng chửi Hắc Ám giáo hội vô sỉ, không dám quang minh chính đại xuất thủ mà nhúng tay trong tình huống này.

Nhưng không ai dám lớn tiếng, ác danh của Hắc Ám giáo hội vang xa, thủ đoạn trả đũa của họ cả thế gian đều biết, trừ Quang Minh giáo hội đối đầu lâu năm, còn ai dám trêu vào.
“Hai người các ngươi đến dự náo nhiệt, có nắm chắc giết được ta không?” Giọng Thần Nam băng hàn cực độ, từ khi đột phá ngũ giai, thực lực tăng đến mức hắn không tưởng tượng được, nhưng vẫn một mực ẩn tàng tu vi chân thật, hôm nay đã phải bộc lộ hết.
“Grào…” một con thánh long ngửa mặt lên trời rống vang, lượn vòng cách đỉnh đầu Thần Nam không đầy mười trượng thì dừng lại, long kị sỹ Tháp Đạt Lợi lạnh lùng nói: “Ngươi giết được hai ngũ giai cao thủ cũng chả có gì đáng tự ngông cuồng.

Hai kẻ đó bất quá chỉ ngũ giai trung cấp nhưng thực lực của ngươi đã nằm giữa khoảng ngũ giai trung cấp và đại thành, cảnh giới chỉ cách nhau một chút nhưng thực lực lại chênh lệch một trời một vực.

Nhưng ngươi đấu với chúng ta chắc chắn phải chết, mỗi người bọn ta đều ngang với ngươi về thực lực, cả hai chúng ta đồng thời xuất thủ, ngươi không có khả năng thắng được.”
Tháp Đạt Lợi không thèm che giấu, nói toẹt ra rằng hai lão sẽ cùng động thủ, có thể thấy Hắc Ám giáo hội đã động sát tâm với Thần Nam.
“Hắc hắc, vậy sao?” Thần Nam cười lãnh khốc toàn thân hắn đã bị huyết thủy nhuộm đỏ, nhìn vô cùng ghê rợn, giọng nói lạnh tanh cất lên: “Ta nói thật với các ngươi, kể cả ta mới đạt đến ngũ giai sơ cấp cảnh giới cũng vẫn giết được hai ngươi, đừng nói hiện tại, hôm nay ta sẽ đại khai sát giới, để xem bao nhiêu kẻ muốn đến giết ta nhưng ta phải báo trước, những kẻ muốn giết ta hôm nay đều biến thành thây ma nằm kia hết rồi.”
Lời lẽ lạnh lùng vang khắp sa mạc, truyền vào tai mỗi người khiến ai nấy hít sâu khí lạnh, Thần Nam biết có nhiều ngũ giai cao thủ đến giết mình mà vẫn cuồng bá như vậy, quả thật là một huyết sát thần.
“Để xem ai đủ khả năng giết được ta!”
Thánh long kị sĩ An Đức Ni cưỡi thánh long từ trên không lao xuống, đứng song song với Tháp Đạt Lợi nhìn Thần Nam.
Hai con thánh long cùng kêu vang, thanh thế kinh thiên động địa.
Bất quá, một tràng long khiếu còn lớn hơn từ xa truyền lại, khiến cả sa mạc rúng động, âm ba cuồn cuộn khiến vô số người quan chiến xôn xao.
“Grào…”
Tràng long khiếu càng lúc càng vang vọng, thanh âm lên đến chín tầng trời, vô thượng long uy phía xa ào ạt tràn tới khiến hai con thánh long hoảng sợ, thân thể chúng hơi run lên.
Một đạo kim quang lóe lên, một tàn ảnh vàng chóe phá không lao tới.
“Grào…”
Tiếng long khiếu như sấm nổ vang lên ở cự ly gần khiến cả ngàn khán giả quay cuồng, long lực hùng hậu khiến cả vùng không gian, ai nấy rúng động, nảy ra xung động muốn quỳ xuống lễ bái.
Trong lúc mọi người hoảng sợ, đạo kim quang dừng lại, một con tiểu long mập ú nổi lập lờ trước mặt Thần Nam, lạnh lùng nhìn hai con thánh long.
Lúc nào Long Bảo Bảo không còn dáng vẻ ranh mãnh như trước, tuy còn nhỏ xíu nhưng long lực tỏa ra cực mạnh khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi.
“Long Bảo Bảo thoải mái đi, đừng xung động.” Thần Nam quát khẽ: “Hiện tại ngươi không được vận động mạnh, bằng không sẽ lại ngủ say, ngươi yên tâm, hôm nay ta là sát lục chi thần! Người mở sát giới là ta, ở đây không ai làm gì được! Mau lui đi, cứ ở xa quan chiến.”
Tiểu long nghe hắn nói vậy mới bay lên, lúc bay qua chỗ hai con rồng, gầm lên vang dội khiến hai con thánh long lắc lư, suýt nữa rớt xuống rồi mới bỏ đi.
Long Bảo Bảo đến đi đều như điện, nhiều người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó đã đi mất.
Hai thánh long kị sĩ đưa mắt nhìn nhau, vừa nãy họ hoảng sợ, tuy cảm giác sức mạnh của tiểu long chưa ổn định, không ngừng dao động nhưng vẫn khiến họ bất an.

Bọn họ là thánh long kị sỹ, nếu động thủ, thánh long đang cưỡi tất chịu phục thần long chi uy của tiểu long, coi như đồ bỏ.
Nhưng khán giả ở xa như mới tỉnh mộng, xôn xao hô lên:
“Là một con thần long.”
“Trời ơi, một con thần long rất, rất nhỏ.”
“Ta từng thấy nó ở phủ của công tước Áo Lợi Liệt, không ngờ nó lợi hại như thế.”
“Ta từng thấy nó, nó từng cùng ta và vài nữ tử vui đùa…”
“Muốn giết ta thì đến đi, có xuống địa ngục đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!” Thần Nam rút phương thiên họa kích ra, chầm chậm rút trường kiếm chỉ vào hai thánh long kị sĩ trên không.
An Đức Ni lạnh lùng nói: “Cầu nguyện đi, ta sẽ cho ngươi thấy uy lực của thực cấp thánh long.”
“Grào…”
Thánh long đang cưỡi gầm vang, lao xuống như tia chớp đen, thoáng chốc đã đến trên đỉnh đầu Thần Nam, tốc độ nhanh hơn cự long không biết bao nhiêu lần.
An Đức Ni vung cây kiếm cong kiểu phương tây, chém một cách độc địa vào Thần Nam, đấu khí tím sẫm như ngọn lửa nóng rãy tỏa xuống.
Thần Nam phất tay trái, bổ ngược lên một chưởng, một phiến ô quang như ma vân phá không bay lên, phá tan đấu khí.
Cùng lúc, con thánh long đen tuyền há miệng phun ra một tia sét, “soẹt” một tiếng vang động khiến các khán giả rung động.
Long ngữ ma pháp đáng sợ như vậy quả thật khiến Thần Nam kinh hãi, vội tung Diệt Thiên thủ ra, chưởng lực hùng hậu khác nào kinh đào phách ngạn, thanh thế mãnh liệt phất lên va chạm với tia sét.
“Ầm.”
Hai cỗ năng lượng va nhau, phát hào quang chói mắt, năng lượng cuồng bạo tỏa đi tứ tán, mặt cát từ chỗ Thần Nam tràn ra như mặt biển cuộn sóng.
Khói bụi mịt mù, cát bay đầy trời.
Lúc đó, Thần Nam cảm giác áp lực trầm trọng như Thái Sơn ép xuống, trong làn bão cát, thánh long đằng không bay lên, cái đuôi quét ngang theo thế hoành tảo thiên quân.
Trường kiếm trên tay phải Thần Nam chém vút tới, kiếm mang chói lòa dài mười trượng, gần như hóa thành thực chất, độc địa bổ xuống cái đuôi của thánh long.
“Choảng, choảng.”
Tiếng kim thuộc vang lên chấn động thiên địa, ong ong vang lên trong tai mỗi người trên sa mạc, tiên thiên kiếm khí hùng hậu không cắt nổi đuôi thánh long, quả thật còn cứng hơn cả kim thuộc không biết bao nhiêu lần.
Thánh long lại bay lên không, liên tục quất đuôi xuống, tuy chưa bị thương nhưng nó cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Grào…”
Nó gầm lên giận dữ trên không, bắt đầu thi triển long ngữ ma pháp, một hỏa cầu to bằng miệng bát phát xạ ánh sáng rợp trời.

Mỗi hỏa cầu đập vào mặt đất liền vang lên tiếng nổ động trời, tạo thành miệng hố sâu hoắm.

Năng lượng ma pháp đáng sợ như vậy khiến khán giả kinh hãi.
Thần Nam thi triển Thiên Ma bát bộ, tránh khỏi long ngữ ma pháp công kích, thi thoảng lại phát ra chưởng lực kinh hồn gạt những quả hỏa cầu không tránh kịp.
Nhất thời, sa mạc vang lên những trận lôi âm, cát vàng mờ mịt, khói bụi mù trời.
“Grào…”
Một con thánh long khác gầm lên, sau cùng cũng hạ xuống, gia nhập vòng chiến.

Chương 15: Giết đến điên cuồng
Dịch: Khách khanh LTMD
Nguồn: 4vn - http://4vn/forum

Hai con thánh long điên cuồng tiến hành ma pháp công kích.

Chớp, hỏa diễm, phong nhận văng tứ tán, vô tận năng lượng ma pháp tràn ra khiến quang vụ tỏa rào rào, khói bụi mịt trời.
Ma pháp công kích đáng sợ như vậy quét bay tầng cát sâu năm trượng làm xuất hiện một vực sâu rộng chừng trăm trượng dưới đất.

Thần Nam đứng dưới đáy vực, toàn thân phát ra khí mang đen sì, như thể một chiếc lồng ánh sáng, chặn hết ma pháp lại.
“Ầm, ầm, ầm.”
Chớp giật sấm vang, long ngữ ma pháp cuồng bạo diễn tiến suốt nửa khắc mới dừng lại, để lại hiện trượng một miệng vực rộng một trăm năm chục trượng, sâu bảy, tám trượng.
Khán giả ở xa thấy lực phá hoại của long ngữ thuấn phát ma pháp đáng sợ như vậy liền hô lên kinh hoàng.
Thần Nam tuy bị long ngữ ma pháp áp chế, bất quá hắn phòng ngự vững vàng nên không bị tổn thương, búng mình nhảy lên, đứng trên miệng vực, lạnh lùng nhìn hai long kị sỹ trên không.
“Giết!”
“Giết!”
Song tử thánh long kị sĩ cùng quát vang lao xuống, đồng loạt công kích Thần Nam.
Hắn điên cuồng vận chuyển huyền công, hai người này quả là đối thủ khó chơi, không được phép khinh thị.
Tháp Đạt Lợi thôi động thánh long hạ xuống thấp trước, nắm chặt lưỡi kiếm cong bổ vào Thần Nam, đấu khí dài mười trượng quét qua như chiếc đuôi sáng lòa của sao chổi, đồng thời thánh long lão cưỡi cũng phát ra lưỡi kiếm dài ba trượng, hàn quang lấp lánh, chấn nhiếp tâm hồn người khác.
Thần Nam không đón đỡ thẳng, nhanh chóng lách qua một bên, tránh qua hai đòn công kích uy lực tuyệt luân, bay lên độ cao mười trượng.

Đoạn hắn sử dụng Thiên Ma bát bộ, nhanh chóng di động như một đạo quang ảnh, thoáng chốc đã lao đến phía trên lưng thánh long.

Trường kiếm trong tay hắn chém vào Tháp Đạt Lợi, kiếm mang dài mười trượng tỏa rạng lạnh lẽo.
Tháp Đạt Lợi vô cùng kinh hãi, không ngờ Thần Nam lại lao đến phía trên lưng thánh long, bất quá lão không thẹn là ngũ giai cao thủ từng trải qua vô số lần sinh tử đại chiến, trong lúc bị động vẫn không hề kinh hoảng, lật tay phản lại một kiếm, ngăn đỡ kiếm khí lăng lệ của Thần Nam.
Đồng thời thánh long kị sỹ An Đức Ni cưỡi phi long lướt qua, đâm vào ngực Thần Nam.

Đấu khi vươn dài mười trượng uốn lượn như thật chất, phát ra từng trận âm thanh choang choang.
Tháp Đạt Lợi và An Đức Ni đồng thời phát động kiếm khí lăng lệ khiến Thần Nam sa vào thế hạ phong.

Hắn không thể tiếp tục đứng trên lưng thánh long mà thi triển Thiên Ma bát bộ nhanh chóng nhảy sang lưng thánh long của An Đức Ni.
Tốc độ xuất kiếm của hai thánh long kị sĩ hiển nhiên chậm một bước, bất quá long ngữ ma pháp công kích của hai con thánh long hiển lộ uy lực đáng sợ, hai đạo sấm sét từ hai hướng bổ vào Thần Nam khiến hắn bất lực.
Long ngữ ma pháp không cần ngâm xướng, thoáng chốc đã phát ra được, uy lực vô cùng, hai đạo sấm sét do thánh long phát ra truy kích Thần Nam khiến hắn không tránh kịp, đành phất Diệt Thiên thủ chặn lại.
Sau lần va chạm, phương hướng phi hành của hắn thay đổi, không thể đứng trên lưng thánh long của An Đức Ni mà phải đáp xuống đất.
Thần Nam lơ lửng ở lưng chừng không, lập tức cảm giác không ổn, hai con thánh long cùng đập đuôi vào hắn, chiếc đuôi dài mấy trượng có thể phá núi đập đá, nếu bị đánh trúng một lần, dẫu tu vi cực cao cũng không tránh khỏi thân thụ trọng thương.
Không thể tránh nổi, Thần Nam vung tay trái phát ra Diệt Thiên thủ, trường kiếm trên tay phải bổ mạnh xuống, đồng thời thân thể hắn phát ra ô quang chói lói, chân khí trào ra hộ vệ toàn thân.
“Ầm, ầm” hai tiếng vang lên.
Hai con thánh long độc địa quét đuôi, va vào Diệt Thiên thủ và kiếm khí hóa thực chất của Thần Nam, thân thể hắn bị luồng sức mạnh hất văng đi năm chục trượng mới từ trên không đáp xuống.
Hai con thánh long lại gầm lên giận dữ, nhanh nhẹn bay lên cao, đuôi chúng bị thương không nhẹ, liên tục quẫy loạn.
Thần Nam quệt vết máu trên môi, lẩm nhẩm: “Không thẹn là thánh long, mạnh mẽ đến vậy.”
Khán giả thầm chắc lưỡi, thân thể máu thịt của con người mà chống nổi hai cú đập của thánh long, hai đòn khai sơn toái thạch đó chưa đủ khiến hắn trọng thương, quả thật quá kinh hãi.
“Thánh long bất quá như vậy, đến đây!” Thần Nam giữ trường kiếm chỉ xéo vào hai thánh long kị sỹ, lần này trong mắt hắn ánh lên màu máu, sát khí dần tỏa rộng.
Tháp Đạt Lợi thôi động thánh long đáp xuống trước, xuống đến mặt đất lão mới cảm thấy bất an, sát khí lạnh lẽo từ phía dưới tràn ra, lão ngửi thấy khí tức tử vong.
Thánh long bổ xuống, kình phong mãnh liệt thổi tung cát bụi hình thành một luồng gió xoáy cuồng bạo.
Đợi kiếm khí nóng rãy và long ngữ ma pháp tràn qua, Tháp Đạt Lợi lại cưỡi thánh long bay lên, không khiến Thần Nam trọng thương được, lão buộc phải nhanh chóng bay lên cao.
Đúng lúc thánh long lao lên, Thần Nam cũng bay theo, Thiên Ma bát bộ di hình hoán vị, hắn lao đến dưới bụng thánh long, cực tốc thân pháp khiến động tác của hắn nhanh như điện quang.
“A” hắn gầm lên, hai tay nắm chặt cây kiếm toàn lực đâm vào bụng rồng, lớp vảy thánh long được xưng tụng đao thương bất nhập bị hắn xuyên qua.
“Grào…”
Thánh long gầm lên giận dữ, điên cuồng vũ động.
Thần Nam vận chuyển huyền công, trường kiếm trong tay liên tục ngoáy tít rồi dụng lực rút ra, đáp xuống đất.
Mưa máu tuôn trào, máu từ bụng rồng ồng ộc chảy ra, thánh long liên tục gầm rít trên không, quẫy lộn một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Thần Nam thầm kêu đáng tiếc, thánh long thụ thương không nghiêm trọng, đúng là cực kỳ mạnh mẽ.
“Grào…”
“Grào…”
Long khiếu chấn thiên, hai con thánh long dùng long ngữ ma pháp cuồng loạn oanh tạc, hai thánh long kị sĩ cũng tung ra tuyệt học mạnh nhất, đấu khí nối nhau như sóng biển tràn bờ khiến cả dải sa mạc lật nhào.
Thần Nam cảm giác được áp lực xưa nay chưa thấy, hai lão già này mạnh hơn Đỗ gia huynh đệ không biết bao nhiêu lần.

Hắn bị trúng mấy đòn nặng, thổ máu ra, đã mang nội thương không nhẹ nhưng thủy chung vẫn chưa tìm ra biện pháp hữu hiệu giết đối phương.
Một con thánh long dùng đuôi quất hắn văng ngược lại, kích phát sát tính cuồng dại của hắn.

Hắn tra kiếm vào vỏ, quyết định mạo hiểm, đôi mắt đỏ ngầu như máu hung nhãn nhìn hai con thánh long, song thủ liên tục huy động Diệt Thiên thủ.
Hai bàn tay khổng lồ đen ngòm che kín đất trời lao ngược lên, chộp đuôi một con thánh long.

Trong tiếng hô kinh hãi của cả vạn khán giả, Thần Nam kéo tuột một con rồng dài hơn tám trượng xuống, khiến nó không thể bay lên được.
“A…” Hai mắt Thần Nam đỏ lòm, cuồng tính đại phát, ngửa mặt lên trời kêu vang, mái tóc dài dựng đứng.

Thân ảnh hắn không thể so với với con thánh long dài tám trượng nhưng không ngờ lại quay tít được con rồng, khiến ngũ giai thánh long cũng không tài nào tránh thoát được.
Sức mạnh của ngũ giai thánh long mạnh hơn cự long, á long không biết bao nhiêu lần, được coi là một trong nhưng sinh vật mạnh nhất đại lục.

Nhưng lúc này hắc ám thánh long lại bị Thần Nam đang cuồng tính đại phát chộp lấy, quăng đi, long thể khổng lồ đập xuống đất khiến cả dải sa mạc rung động.
“A….” Thần Nam ngửa mặt lên trời rú vang, từng sợi tóc dài dựng đứng, quang chưởng khổng lồ ảo hóa thành từ Diệt Thiên thủ chộp cứng đuôi thánh long, giơ lên cao rồi hung hãn đập xuống.
Lực bạt sơn khí cái thế! Trong lúc này, Thần Nam khác nào cái thế bá vương.
Mọi khán giả kinh hãi há hốc mồm, tình cảnh kinh người đang diễn ra khiến họ triệt để ngây ra, cơ hồ không dám tin vào mắt mình, lại có người dùng tay không đùa giỡn được với sinh vật mạnh nhất đại lục.
An Đức Ni ở trên không trợn mắt tưởng chừng rách mí, song tử thánh long kị sĩ của Hắc Ám giáo hội là huynh đệ song sinh, thấy huynh trưởng và con thánh long bị quăng đông, quật tây, lão vội cưỡi thánh long xuống ngay.
Trạng thái hiện giờ của Thần Nam chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung: giết đến điên cuồng.
Dòng máu hiếu chiến đã bốc lên, hắn hiện tại cuồng tính đại phát.

Thấy An Đức Ni cưỡi thánh long lao xuống, hắn múa tít con hắc ám thánh long trong tay đập vào cao thánh long trên không.
“Ầm.”
“Grào…”
“Grào…”
Cú đập đích đáng khiến cả hai con thánh long rống lên thê thảm, ngũ giai thánh long trên không bị kéo tuột xuống, liên tục lăn lộn.
Giết đến điên cuồng.
Thần Nam liên tục xuất thủ, huy động Diệt Thiên chưởng lực, vung quang chưởng khổng lồ chộp cứng lấy đuôi thánh long.
“A….”
Hắn ngửng mặt rú vang, hai tay lật lại, quay tít cả hai con thánh long, liên tục đập xuống đất.
“Àm.”
“Grào…”
“Grào…”
Thánh long rống lên váng trời.
Thần Nam điên cuồng quay tít hai con thánh long, đập vào nhau, Tháp Đạt Lợi ngồi trên lưng thánh long bị hất văng xuống đất, bị nội thương nghiêm trọng mà ngất đi, An Đức Ni cố gắng tránh né, mong thoát khỏi cảnh bị trói chân trói tay.
Hai con thánh long lại va nhau, Tháp Đạt Lợi bị giáp kích ở giữa, nháy mắt liền hóa thành tương thịt, An Đức Ni bị gãy năm chiếc xương sườn, suýt nữa không tránh nổi.
Thần Nam vẫn như cái thế bá vương, quay tít hai con thánh long đang sống dở chết dở đập vào An Đức Ni đang định chạy trốn.

Mỗi lần thánh long đập xuống đất đều khiến mặt đất rúng động, cả phiến sa mạc rung lên.
Mọi việc diễn ra khiến khán giả sôi lên, thanh niên đang phát cuồng kia quả thật không phải nhân loại.
Một con người máu thịt sao có thể cuồng bá đến thế?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện