Đỗ Hạo không đáp, vẻ mặt ngưng trọng nhìn huyết sắc hóa thân cùng hai con rồng chiến đấu, gã biết sớm muộn gì cũng phải thua, nhưng lại không muốn trốn chạy trước, vì muốn nhìn thấy nhược điểm của hai con rồng này, để sau này có đánh nhau cũng có kế hoạch đối phó.
“Choang!”
Song tiết côn của Tử Kim Thần Long nện vào ngực huyết sắc hóa thân một đòn thật mạnh, đánh văng lên cao, máu bắn ra tứ phía, tanh hôi vô cùng.
Tiểu long thấy Tử Long giết chết được một hóa thân thì tức giận nói: "Này này, không được chạy, phải ở lại chơi với ta!"
“Choang!” “Choang!”
Long Bảo Bảo vung hai bàn tay vàng rực ra, xuất quyền đánh nổ tung hóa thân, trong không trung máu bắn tung tóe, rồi sau đó tấn công Đỗ Linh.
Đỗ Hạo liên tục thổ huyết, thân thể tổn thương nặng, nhưng Huyết Ma chân kinh quả thật là một loại ma công đặc biệt, cho nên huyết nhục hóa thân và bản thể cũng không có mối liên hệ quá chặt chẽ, càng không mang ý nghĩa là hóa thân của chân thân, nên đối với sinh mạng gã cũng không ảnh hưởng nhiều.
Cho dù là thế, Đỗ Hạo cũng kinh hãi thất sắc, vì gã đã nhìn ra tu vi của Tiểu Long, cũng phải gần đạt đến cảnh giới trung cấp lục giai, lúc nãy nó chưa ra tay, giờ mới tỏ uy lực thật sự.
Một tiếng ồm ồm từ trong Đỗ gia huyền giới vọng ra: "Linh nhi, hai ngươi còn không mau trở về, muốn sính cường sao?"
Thần Nam trong lòng chấn động, tu vi của lão già này từ lục giai trở nên, chắc hẳn là cao thủ đệ nhất của Đỗ gia rồi! Hắn đứng ở cửa vào Huyền giới, hướng vào bên trong nói: "Ha ha, các ngươi nghĩ rằng Đỗ Linh có thể trở về sao? Muốn ả giữ được mạng sống trừ phi các ngươi mạo hiểm ra đây cứu người!"
Lúc này bốn huyết ảnh hóa thân đều đã bị hai con thần long giết chết, chúng đang truy đuổi Đỗ Linh.
Bỗng nhiên, từ thân thể nàng ta phát ra từng đạo ánh sáng đỏ như máu, rồi sau đó bay thẳng lên trời cao, rồi quay đầu lộn xuống đánh Thần Nam.
"Muốn qua ải của ta hả? Không thể nào đâu!" Thần Nam hét lớn một tiếng, tay cầm ma đao, hướng lên phía trên mà chém.
Nhìn bên ngoài thì thấy Đỗ Linh dường như đang bổ tới , nhưng đến phút cuối thì lại đánh hụt rồi va đầu xuống đất.
Trên không trung, hai con rồng cười lăn lộn, Thần Nam cũng ngạc nhiên đến nỗi đứng yên một chỗ, chuyện này không phải…đáng cười lắm sao? Một tuyệt sắc mỹ nữ tự nhiên lao xuống, chui vào bùn đất.
Thoáng chốc, Thần Nam giật mình tỉnh ngộ, lật thanh ma đao, hung hăng lao xuống chém.
Thanh đao nhoáng lên một cái, ầm một tiếng, trên mặt đất thủng một lỗ lớn, máu bắn tung tóe.
"Đáng ghét" Thần Nam khua khua cây đao hướng về phía lối vào Đỗ gia Huyền giới rồi chém một nhát, phát tiết bất mãn dâng trào trong lòng, hắn biết vậy là Đỗ Hạo đã chạy thoát trở về.
"Thần Nam, lần này đã làm cho ngươi thất vọng rồi! Ta quên nói cho ngươi biết, một khi luyện đến cảnh giới cao siêu của Huyết Ma chân kinh ắt có thể Huyết Độn Thiên Lý, ha ha, lại khiến ngươi uổng công ngăn cản ta." Giọng Đỗ Hạo từ trong Huyền giới vọng ra.
"Ha ha, cái gì mà Huyết độn với chả thiên lý, chẳng qua chỉ là trò hạ đẳng đào đất chui nhủi mà thôi!" Tử Kim thần long trên không trung la lên, âm thanh rõ ràng cho thấy nó đang bực bội, mắt nhìn thấy “thiên sứ chi tâm” đào tẩu, làm sao không mất hứng cho được.
Hiện tại Đỗ Linh đã chạy vào nhưng hơn mười tử sĩ theo nàng ta vẫn đứng ở của Đỗ gia Huyền giới.
Những người này không sợ chết, tuy biết thực lực song phương cách nhau quá xa nhưng mắt ai cũng xạ ra hung quang, hung hãn nhìn Thần Nam.
Không giết chết được Đỗ Hạo khiến cho Thần Nam tức giận mãi không thôi, giờ lại nhìn thấy nhóm tử sỹ này tự nhiên xuất hiện, hắn liền hét to ra lệnh cho hai con rồng rằng: "Giết sạch đám người này cho ta!"
"Gràooo."
"Gràooo."
Hai con thần long đồng thanh gầm lớn, chúng không thuận mắt mấy tử sỹ nhưng cũng không muốn động thủ.
Tử Kim Thần Long cười ha hả: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, nên giao cho Tiểu Bất Điểm ngươi"
Lúc này Tiểu Phượng Hoàng đang bay ở gần đó, nên nghe thấy hết, liền quay đầu lại nhìn.
Con rồng du côn lại bắt đầu làm công tác tư tưởng, nên nói: “Tiểu Bất Điểm, nếu đi theo bọn ta, sẽ phải chém giết rất nhiều, nên giờ phải rèn luyện cho ngươi".
"Ta phải rèn luyện thế nào đây?" Tiểu Phượng Hoàng nhút nhát hỏi.
Lão du côn cười cười gian xảo: "Giết người phải tập từ lúc còn nhỏ, giờ ngươi thử xem."
Tiểu Phượng Hoàng lắc lắc đầu, nói khẽ: "Nhưng ...!ta không làm được!"
"Không sao, cứ từ từ ngươi sẽ làm được thôi" Con rồng du côn nói xong thì vận long lực mà bao quanh Tiểu Phượng Hoàng, rồi sau đó đẩy nó xuống vòng vây của bọn tử sỹ.
Đệ tử Đỗ gia thấy thần điểu Phượng Hoàng sà xuống, tuy nó còn nhỏ, nhưng đâu dám khinh thường, kiếm khí, chưởng lực đồng loạt đánh loạn cả lên.
Tiểu Phượng Hoàng sợ đến run cầm cập, la hoảng: "Cứu mạng, cứu mạng ..." vừa la vừa đập cánh loạn xạ.
Có lẽ do trong lúc hoảng loạn quá, lại phát sinh ra điều kỳ diệu, quanh thân Phượng Hoàng từ từ xuất ra một vòng ánh sáng, rồi từ từ tỏa ra bốn phương tám hướng, phủ lấy đệ tử Đỗ gia vào bên trong.
“Aaaaaaa”
“Cứu mạng.”
....
Tiếng kêu thảm vang lên không dứt, chỉ trong chốc lát tại cửa vào Đỗ gia Huyền giới đã không còn một ai sống sót, tất cả đã bị đốt cháy thành than, ngay cả một chút vết tích cũng không còn, chỉ lưu lại một ít tàn tro trên mặt đất.
Hai con rồng và Thần Nam nhìn đến sững cả người, không ngờ lửa từ tiểu Phượng