Thần Nghèo Phù Hộ

Chương 11


trước sau

26

Từ khi hạ phàm, Tô Cùng chưa từng được ngâm nước nóng.

Cậu không còn nhớ được cảm giác như tắm trong Dao Trì của thiên đình nữa rồi, cậu biết nhất định rất dễ chịu, nhưng chưa chắc đã thoải mái thế này.

Dòng nước ấm áp ấp lấy cơ thể, muối tắm nhuộm nước thành màu xanh mờ, mùi hương thanh mát quyện với hơi nước lan tỏa khắp phòng tắm, có cả Lâm Phục nữa, anh ngồi xổm bên cạnh, miệng mỉm cười, rất đẹp trai, nhưng ánh mắt hơi xấu xa.

“Dễ chịu quá.” Tô Cùng nhìn sâu vào mắt Lâm Phục, gật đầu nghiêm túc.

Dễ chịu đến mức cho một trăm cái Dao Trì cũng không đổi.

Nước nóng bị muối làm đục rồi, sếp Lâm phát hiện hôm nay mình sẽ không thấy gì thất vọng ra ngoài.

Tô Cùng ngâm mãi đến khi nước nguội mới bước ra khỏi bồn tắm, cậu xả nước trong bồn ra rồi thần tốc lau khô người mặc đồ ngủ mới như sợ biến thái.

Thấy Tô Cùng xong, Lâm Phục đẫm mồ hôi vì làm việc vào tắm nhanh rồi mặc áo ngủ cặp với Tô Cùng được ra.

Tô Cùng đứng trước cửa sổ xoay lưng về phía anh, nhìn anh một cái rồi lại xấu hổ quay lại.

Áo ngủ giống hệt nhau…

Khoan, áo ngủ?

Thần nghèo bé run tay, không nắm chắc túi nên đồ bên trong rơi đầy đất, cậu đang cầm túi gạo trắng.

Lâm Phục đi tới phụ cậu nhặt gạo rơi trên khung cửa và dưới sàn, nhẹ giọng cười hỏi: “Hồi hộp hả?”

“Đâu có.” Tô Cùng giấu đầu lòi đuôi, luống cuống tay chân đổ gạo vào chồng chén tự chế, mấy cái “chén” này cắt ra từ chai nhựa cũ, tổng cộng mười cái, đặt vừa trên thềm ngoài cửa sổ nhà Tô Cùng.

Từ khi vào đông ngày nào Tô Cùn cũng đổ gạo vào chén, đêm đặt ngoài cửa sổ, đến sáng mang vào, dù đói khổ đến mức nào thì vẫn chưa từng ngừng.

Lâm Phục cứ nghĩ Tô Cùng cho mấy tổ chim gần đây ăn, tuy Lâm Phục chưa từng thấy chim đến mổ gạo, cũng thắc mắc sao chim sẻ vùng này ăn khỏe thế, nhưng mỗi sáng lấy chén vào đúng là luôn rỗng không.

Bé con rất có lòng thương, Lâm Phục nghĩ, cười nhẹ giúp Tô Cùng đặt chén gạo ra ngoài.

Tô Cùng đứng cạnh cửa sổ, dịu dàng nhìn các vị khách bay đến ăn gạo từ bầu trời đêm.

Ổ lam phù vừa ra đời năm nay đã bắt đầu mọc lông vũ xanh da trời, đồng hạc tỏa hào quan rực rỡ tao nhã đậu trên bệ cửa sổ, chú chiêu phong non trông như cụm mây đen vừa mổ vỏ được vài hôm đã ăn no đang nghịch chỗ gạo còn dư, bách minh diễm lệ lúc hót như hoàng oanh, khi kêu như cú, tất phương con một chân với kim ô nhỏ ba chân đương nhiên thấy nhau không vừa mắt, vừa ăn vừa láo nháo cãi nhau như trẻ con…

Chúng nó là yêu thú sống trong rừng núi quanh thành phố này, đa số là con non vừa ra đời không bao lâu, với chúng nó mùa đông rất gian khổ, may mà có cậu thần tiên nhỏ tốt bụng ở đây ngày ngày chia phần ăn của mình cho chúng nó.

Lâm Phục không thể thấy được cảnh tượng này…

Anh chỉ thấy Tô Cùng tròn mắt nhìn ra bầu trời đêm tối đen bên ngoài, cười nhẹ có vẻ rất vui, đôi mắt sáng trong lấp lánh niềm vui, như đang tưởng tượng cảnh bầy chim sẻ đến ăn gạo.

Nước ấm chảy xuôi qua trái tim Lâm Phục, khi anh nhận thức được thì  cư thể đã ôm Tô Cùng vào lòng trước khi não kịp suy nghĩ.

“Nhận lời sống cùng anh đi.” Lâm Phục Tô Cùng đang cứng người lại, cúi lưng kề trán vào trán cậu, hơi thở hai người hòa vào nhau, “Có được không?”

Tô Cùng giãy nhẹ, chần chừ, đôi môi mỏng mím chặt.

“Chỉ cần em đồng ý, anh có thể sống cùng em thế này, anh không quan tâm những chuyện khác.” Lâm Phục thành khẩn hứa, “Em xem mấy hôm nay không phải anh sống vui vẻ lắm sao?”

Hàng mi Tô Cùng hoảng loạn run run, giọng cậu cũng run, “Nhưng mà…”

“Nhận lời anh.” Lâm Phục kéo Tô Phục lùi lại vài bước, cả hai người cùng ngã xuống giường, Lâm Phục nhẹ nhàng mà kiên quyết đưa ngón tay giữ chặt cằm Tô Cùng, hôn ngay không cho cậu suy nghĩ, bốn cánh môi mềm quyện vào nhau, giữa hỗn loạn tiếng Lâm Phục vẫn không ngừng vang lên bên tai cậu “Nhận lời anh, mau nhận lời anh, anh thích em, anh biết em cũng thích anh…”

Tô Cùng căng thẳng lẫn kích động, gần như không thở nổi nữa, bản năng bảo cậu chống cự nhưng đổi lại là nụ hôn kịch liệt vì bất mãn
của Lâm Phục, hai người đang quấn vào nhau thì rầm một tiếng, giường sụp…

Cả hai thê lương lăn lông lốc giữa đống gỗ vụn…

Vài phút im lặng, Lâm Phục bỗng cười to, Tô Cùng bị nhiễm bầu không khí rộn ràng, cũng cười phụt lên, mặt đỏ bừng.

Bụi tung mù mịt, hai người ai cũng chật vật, nhưng lại vui sướng vô cùng.

“Ha ha ha, vậy mà lại quên không đổi giường cho em.” Lâm Phục vuốt mặt, “Thất sách.”

Tô Cùng đứng lên trước, đưa tay định kéo Lâm Phục.

“Đúng rồi, em vẫn chưa nói có nhận lời anh không?” Lâm Phục ngồi dưới đất ăn vạ, cặp chân dài nhàn nhã bắt chéo, rất có khả năng sẽ ngồi tới khi trời sụp đất rã, “Em không nhận lời anh không đứng lên, ngồi tới sáng luôn.”

Tô Cùng bật cười, đang định nói gì thì Lâm Phục bỗng lần tìm dưới đùi, lấy một món đồ chơi trẻ con lên.

Mô hình chú lính bằng nhựa, mặc quân phục xanh lam, khiêng súng trên vai.

Lâm Phục tròn mắt, không chờ Tô Cùng kịp ngăn đã lật lại, thấy ngay chữ “Phục” méo mó sau lưng chú lính.

Lâm Phục ngây ra một lúc, thì thào: “… Đây là đồ chơi của anh hồi nhỏ.”

Tô Cùng đứng yên đó, cúi đầu vặn ngón tay.

“Lúc còn nhỏ anh thích khắc tên mình lên đồ chơi lắm…” Lâm Phục lật qua lật lại chú lính xem kĩ trong tay không dám tin, rồi nhảy bật dậy như lửa cháy đến mông, lôi ván gỗ và chăn gối qua một bên.

“Khoan…” Tay Tô Cùng khựng lại giữa không trung, như định cản.

“Cái này cũng là đồ chơi của anh, lúc dọn nhà đã vứt đi…” Lâm Phục nhặt hết món này đến món khác lên, cuối cùng tìm được một cái nút áo và tấm ảnh trong hộp bánh tròn bằng thiếc.

Nút áo rất đặc biệt, nằm trên bộ đồng phục trường cấp ba quý tộc Lâm Phục học, trên nút có huy hiệu hình chim ưng của trường nên thấy là nhận ra ngay, còn tấm ảnh, được cắt ra từ tạp chí kinh tế năm ngoái…

“Em biết anh từ lâu rồi.” Lâm Phục run run tấm ảnh trong tay, ánh mắt anh nhìn Tô Cùng bỗng hạ xuống vài độ, hơi lạnh đi, “Sao lại giả vờ như không biết?”

“Tôi…” Tô Cùng bối rối mở miệng, nhưng câu chữ nghẹn trong cổ họng, mồ hôi lạnh tuôn trên thái dương, hợp thành dòng nước nhỏ, “Tôi…”

Phải thừa nhận sao…

Thật ra tôi là thần nghèo từ thiên đình hạ phàm, tôi biết anh từ lâu rồi là vì…

Tô Cùng siết chặt nắm tay, chỉ một giây nữa thôi là nói thật tất cả, cậu sợ hãi.

Nụ cười của Lâm Phục cương cứng, nói nửa đùa nửa thật: “Có phải từ nhỏ em đã yêu thầm anh rồi không? Thật ra khi còn nhỏ em ở đối diện nhà anh, nhưng anh chưa từng chú ý đến em, sau này em lớn lên, ngoại hình thay đổi, cho nên anh không nhận ra, em không nói vì muốn cho anh niềm vui bất ngờ.”

Tô Cùng chầm chậm lắc đầu, “Không phải thế…”

Lâm Phục đau đớn nói: “Anh đã nghĩ hộ em luôn rồi, em chỉ cần nói phải thôi mà.”

Bá đạo tổng tài vì yêu mà tự biên kịch bản!

Tô Cùng nghe vậy, không biết nên khóc hay nên cười.

“… Tôi đi trước.” Không biết qua bao lâu, bàn tay nắm chặt tấm ảnh của Lâm Phục đã tê cứng, anh thở dài, ném nhẹ tấm ảnh xuống đất, rút áo khoác cầm điện thoại lên đi, khàn giọng: “Em từ từ suy nghĩ.”

Dứt lời, bá đạo tổng tài mặc áo ngủ bi phẫn tông cửa mà đi…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện