Qua cầu vượt Nam Định, đi theo Quốc Lộ 10, chạy thẳng qua khu vực Đền Trần đến Cầu Tân Đệ. Đi một đoạn là con đường rẽ vào nhà chị Thúy. Từ xa đã thấy anh Bính ngóng sẵn ở cổng. Xe đỗ anh chạy tới vồn vã chào hỏi mọi người. Hắn ra sau xe xách mấy cái túi mẹ hắn nhờ khi nào đến Nam Định thì gọi điện cho anh Bính sang lấy. Lỉnh kỉnh giò chả, bánh kẹo, quần áo cho hai đứa trẻ.
Anh Bính đỡ mấy cái túi trong tay hắn, cười xuề xòa
- Cô lần nào cũng thế. Khi nào về nói với cô vợ chồng anh cảm ơn nhé
Chị Thúy đang làm cơm dưới nhà tất tả chạy lên chào hỏi mọi người. Bọn trẻ con cũng vừa đi học về đến nơi. Ríu rít chào ông chào bố mẹ và các chú. Hắn bẹo má bế thằng bé con lên. Học lớp hai mà bé như cái kẹo. Lâu lắm rồi hắn không về qua nhà anh chị. Hai anh chị cũng không mấy khá giả, ngoài chăn nuôi gà vịt thì có mảnh vườn với mấy sào ruộng cấy quanh năm.
Mâm cơm giản dị được đưa lên, có gà nhà nuôi, rau củ trong vườn. Mấy người lớn với hai đứa trẻ ăn uống vui vẻ. Nghỉ ngơi đến hai giờ chiều, ba thầy trò chuyển bị lên đường. Trước khi đi, hắn ra sau nhà rút trong ví ra năm triệu nhét vào tay chị Thúy
- Chị cầm đi, cái này em cho cháu. Tết đến nơi rồi chị sắm sửa thêm cho chúng nó
Chị Thúy cảm động, nhưng vẫn từ chối
- Chú tiết kiệm sau này mà lấy vợ. Chị cũng có rồi
- Chị lo xa thế em còn lâu mới lấy vợ
Hắn đổi lái với anh Vĩnh , thầy Hùng vẫn nằm ở ghế sau. Thấy thầy suy tư hắn hỏi
- Thầy vẫn lo vụ vừa rồi ạ?
- Ừ
- Lúc nhìn thấy bà cụ con giật cả mình
- Cũng nhìn ra đúng không? Thầy Hùng hỏi
- Dạ, Con nhớ ra bố con có từng nhắc đến chuyện Quỷ nhập tràng nhưng con không để ý lắm giờ mới thấy
- Con vẫn thắc mắc Quỷ nhập tràng là sao thưa thầy?
Anh Vĩnh băn khoăn hỏi. Bên cạnh thầy bao năm nay chưa lần nào gặp một vụ như thế này. Quỷ nhập tràng anh cũng mới chỉ nghe người ta nói.
- Khi người bệnh trút hơi thở cuối cùng, linh hồn vừa rời ra khỏi, lúc này cái xác vô chủ, các loại quỷ dữ lang thang đói khát sẽ tìm cách chiếm thân xác để tá thi hoàn hồn. Đôi khi những người già yếu, bệnh lâu năm cũng bị chúng chiếm xác ngay khi sự sống leo lét như ngọn đèn trước gió
- Nhưng bằng cách nào mà nó có thể chiếm xác bà cụ ạ?
- Tất cả đều là nghiệp và duyên thôi. Oan gia trái chủ luôn kéo đến mỗi khi thân chủ sắp sửa hồn lìa khỏi xác. Họ chỉ đợi vào lúc này để báo oán
- Vậy có cách nào để tránh chuyện như thế này xảy ra không ạ? Người mất đã khổ, người nhà còn khổ hơn. Hắn chen vào hỏi một câu.
- Đấy là lý do tại sao khi trong nhà có người già ốm, người ta hay mở một viên ngói trên nóc nhà cho ánh sáng chiếu vào phòng. Việc này là tránh hiện tượng quỷ nhập tràng. Người nhà cũng nên thường xuyên niệm phật để hồi hướng cho người bệnh cũng như các oan gia trái chủ của người bệnh. Việc này vô cùng lợi lạc. Đến lúc lâm chung người bệnh có thể ra đi nhẹ nhàng
Thầy Hùng ôn tồn giải thích. Rồi hít một hơi, thầy khẽ than thở
- Những chuyện như thế này, nếu mà không biết thì còn nuôi nó ở trong nhà không biết đến bao giờ. Vận khí của nhà này sẽ ngày một suy giảm. Người nhà sẽ dần dần mất hết sinh khí
Vào đến Con Cuông Nghệ An đã bảy rưỡi tối. Ba thầy trò tìm chỗ nghỉ qua đêm rồi kéo nhau đi ăn tối. Qua một đêm hắn ngủ ngon giấc say sưa, mới sáu giờ sáng đã tỉnh. Hắn mặc áo khoác, đẩy cửa bước ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Ở thành phố quanh năm bụi bặm ồn ào, lúc này đứng trước những ngọn núi xanh ngắt, mây trắng quấn quýt ôm lấy đỉnh núi, không khí trong vắt, hít một hơi khí lạnh len lỏi đến từng ngóc ngách trong phổi, mỗi một làn hơi thở như sương mù tỏa ra trước mắt. Hắn vô cùng sảng khoái, thư thái, rút điện thoại ra chụp ngọn núi mờ sương, phủ mây trắng trước mặt gửi cho người nào đó ở Hà Nội "Gửi cho em ít sương lạnh và một cái ôm ấm áp" rồi lẩm bẩm trong miệng.
- Chắc giờ này còn chưa dậy đâu
- Ai chưa dậy? Anh Vĩnh từ đâu ghé mặt lại gần cười đầy ẩn ý.
- À...à... em bảo là giờ này chắc thầy còn chưa dậy
- Giờ này còn chưa dậy thì bao giờ mới xong việc. Thầy Hùng húng hắng giọng.
Ba thầy trò lục tục kéo nhau đi tìm chỗ ăn sáng. Mua một ít đồ ăn, nước uống mang theo, sắp xếp đồ đạc cần thiết gọn gẽ vào trong balo, ba người ra xe chuẩn bị lên đường. Chiếc xe từ từ lăn bánh đi dần sâu vào phía trong những rặng núi. Tìm chỗ gửi xe, ba thầy trò chuyển sang đi bộ. Vừa đi thầy Hùng vừa hỏi hắn
- Đã nhìn thấy long mạch chưa? Cấm không được dựa vào mắt âm dương để nhìn. Dùng kiến thức đã học được để đánh giá
Hắn vừa đi vừa đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Nơi này núi non trùng điệp cao thấp trập trùng nhưng nhìn kỹ thì các dãy núi đều có xu hướng chạy theo một dải từ bắc vào nam. Hắn đưa tay chỉ về phía trước
- Thưa thầy, dãy núi đằng kia có một long mạch lớn
Theo cách tay hắn chỉ cả một dãy núi trùng điệp chạy thành một dải, xung quanh có rất nhiều ngọn núi thấp hơn chầu vào
- Thế đoạn kia thì thế nào? Thầy Hùng hỏi hắn.
- Dạ là long mạch đi chìm xuống, vì con thấy đoạn tiếp theo đằng kia vẫn theo xu hướng và thế của dãy núi bên này chạy tiếp
Thầy Hùng gật gù ra vẻ hài lòng, cả ba người thẳng hướng dãy nũi tiến vào. Theo đường mòn nhỏ tiến sâu vào bên trong núi, anh Vĩnh tìm ra một lối nhỏ đi trước dò đường, hắn đỡ thầy đi sau. Mất một thời gian khá lâu, cả ba đã leo lên đỉnh cùa một ngọn núi thấp.
Đứng trên đỉnh núi nhìn ra khắp bốn phương tám hướng. Núi non trùng điệp, long mạch chính nổi lên thành cả dãy núi cuồn cuộn chảy, hàng chục ngọn núi nhỏ chầu vào chạy theo bên cạnh. Xa xa dòng sông xanh ngắt lặng lẽ uốn khúc. Trong lòng hắn không kìm được mà thốt lên "Nước non mình thật hùng vĩ, tươi đẹp".
Đưa mắt nhìn sâu xuống lòng núi. Một luồng khí vàng rực chảy ào ạt như một dòng sông cuồn cuộn xuôi về phía nam. Hào quang lấp lánh, đầy sinh khí.
Thầy Hùng kéo anh Vĩnh và hắn lại chỉ về phía xa xa đằng trước nơi gần con sông. Anh Vĩnh "A" lên một tiếng. Hắn chăm chú nhìn theo tay thầy chỉ. Nơi đó giữa trùng điệp núi rừng một khu vực khá bằng phẳng hiện ra. Dãy núi hai bên ôm vòng lấy, bên trái dài hơn bên phải.
- Nơi này nhất định có huyệt tốt. Anh Vĩnh hồ hởi.
- Đi thôi. Thầy Hùng lên tiếng.
Cả ba thầy trò lại lò dò leo xuống khỏi đỉnh núi rồi tiến về phía trước. Đứng trên đỉnh núi nhìn thì gần mà đi đường bộ thì lâu. Vừa đi anh Vĩnh vừa dùng la bàn để dò hướng, mãi đến gần mười hai giờ trưa cả ba người mới tiến được vào khu vực đó.
Một khoảng không gian vô cùng rộng lớn đồng cỏ xanh ngút. Hai bên những cánh núi cao sừng sững ôm vòng lấy xuôi dần xuống về phía dòng sông, đằng trước mặt con sông ôm vòng lấy khu đất mênh mông. Mùa này con sông nước cạn bớt, lộ ra nhiều tảng đá trơn bóng màu tươi sáng. Mặt trời chiếu những tia nắng lung linh phản chiếu trên mặt nước.
Hắn lôi máy ảnh ra chụp lại địa hình, cánh núi Thanh Long bên trái trùng điệp nhu hòa như con rồng nằm, vươn đầu ra uống nước từ dòng sông, cánh núi Bạch Hổ bên phải hùng vĩ sừng sững như con hổ đang ngồi rình mồi. Xa xa, đằng trước phía bên kia dòng sông, một quả núi nhỏ án ngữ.
- Sao lại có một nơi tốt như thế này chứ. Long Hổ hai tay khép kín, Chu tước huyền vũ đúng vị, nước ôm vòng
Anh Vĩnh vẫn không thôi phấn khích
- Ăn trưa đã, chiều tính tiếp. Thầy Hùng lên tiếng.
Kiếm một tảng đá bằng phẳng dưới tán cây. Hắn trải cái áo mưa, lôi đồ ăn nước uống bày lên trên. Ăn trưa xong anh Vĩnh và Thầy ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi nói chuyện phiếm. Hắn leo lên trạc cây tựa lưng vào thân cây xù xì nhắm mắt lim dim. Nơi này làm hắn rất thoải mái. Gió lạnh vi vu cũng chẳng khiến hắn bận tâm. Không gian im lặng chỉ có tiếng gió khua lá cây xào xạc. Không hiểu tại sao, cứ mỗi lần đến những nơi rừng núi thế này tâm tình của hắn rất tốt, thư thái, yên ổn đến lạ