Sang đến Nam Định, rẽ vào con phố đã thấy ông chủ nhà đứng ở bên đường ngóng đợi. Tìm chỗ gửi xe xắp xếp đồ đạc xong xuôi, ba thầy trò quay lại căn nhà cổ đó. Ông chủ nhà vồn vã đón tiếp, thái độ rất mong chờ.
Mấy hôm nay, ông đã phải phân phó con dâu đưa hai đứa cháu nội về bên ngoại lánh tạm ít bữa. Hiện tại ở nhà bây giờ, chỉ có vợ chồng ông và anh con trai. Thầy Hùng hỏi han tình hình mấy hôm nay thế nào. Ông chủ nhà cũng thật thà kể hết.
Hôm đó, sau khi quay trở về từ quán cà phê, ông thất thần ngồi ở ghế mất nửa ngày trời, cuối cùng gọi vợ và con trai sang nhà người em gái cách đó một con phố nói hết sự tình. Người em gái nghe xong thì sợ hãi hoảng hốt, rồi khóc lóc thảm thiết. Ông cũng thấy trong lòng đau như cắt. Quả thật nếu mẹ đã thực là mất rồi thì đau lòng quá. Bà mất đi đã đành nay thân xác còn bị hành hạ như thế thì làm sao mà yên lòng siêu thoát được. Nhưng ông vẫn mong đó không phải là sự thật.
Sau khi bình tĩnh bàn bạc xong xuôi, ông và con trai trở về leo lên mái nhà tháo một viên ngói ngay sát giường chỗ bà cụ nằm thay vào đó bằng miếng kính trong. Ngay khi ánh sáng tỏa xuống căn phòng, bà cụ nhỏm dậy la hét om sòm. Ông phải vờ như không có chuyện gì khuyên giải
- Con thấy người ta bảo mẹ ốm lâu thế cần phải cho dương khí vào thì mới biến hung thành cát, chóng khỏi bệnh được
Bà cụ la hét chửi bới nhưng ông vẫn nhất mực cho rằng
- Đây là con thương mẹ, mẹ để cho con làm thế đi
Nói mãi thì bà cụ cuối cùng cũng không chửi bới nữa, nhưng từ lúc đó trở đi hai mắt cứ gườm gườm nhất định không chịu rời khỏi giường cứ ngồi thu lu một góc.
Đến tối thì bà cụ đòi ăn ốc, hai vợ chồng mới bảo
- Giờ tối rồi, chúng con không biết đi đâu mua ốc, mẹ đợi đến sáng mai con đi mua về cho mẹ ăn
Thấy bà cụ biểu hiện như vậy trong lòng ông chắc đến bảy, tám phần rồi, hết sức lo sợ. Ban đêm đi ngủ, theo lời thầy dặn, đóng chặt cửa nẻo lại.
Sớm ngày hôm sau, vừa dậy bà cụ đã la lối đòi ăn ốc. Vợ ông chạy ngay ra chợ mua một cân ốc về luộc đưa vào. Vừa nhìn thấy vậy, bà cụ vung tay hất đổ xuống sàn nhà kêu là ít quá, đòi mua mười cân để ăn. Tình hình bây giờ cũng không thể làm gì hơn, hai vợ chồng ông nhất nhất theo lời bà cụ mua mười cân ốc về luộc chín đưa vào. Vừa đưa cả rổ ốc vào thì bà cụ lại bảo không ăn nữa, bắt vợ chồng ông đem toàn bộ ốc luộc đổ ra đoạn đoạn sông Nam Định ngay chỗ quốc lộ hai mốt. Còn nước ốc thì để lại cho cả nhà ăn.
Rất sợ hãi, hai vợ chồng ông đành đem ốc ra đúng chỗ bà cụ yêu cầu để đổ. Nào ngờ vừa quay lại nhà thì bà cụ lại đòi ăn dứa, bắt mua năm mươi quả về ăn. Chẳng dám trái lời vợ chồng ông lại sai con trai đi mua năm mươi quả dứa về cả nhà hì hụi ngồi gọt. Xong đâu đấy đưa vào, lại thấy bà cụ mắt trợn trừng trông dại dại, dữ tợn bắt hai vợ chồng đem dứa ra đổ ở đoạn sông lúc nãy.
Giờ này, cả nhà ông như cá nằm trên thớt nào dám không nghe. Từ đó đến đêm đòi hết thứ nọ đến thứ kia, nhà ông ba người cứ nháo nhác lên để đáp ứng cho được yêu cầu của bà cụ.
Sắc mặt trắng bệch vì mệt mỏi và lo lắng ông chủ nhà than thở
- Mẹ tôi lúc sống nhân đức là thế mà sao giờ này lại khổ như vậy
Đôi mắt ông rơm rớm. Thầy Hùng đưa bàn tay lên nhắm mắt bấm bấm đốt ngón tay
- Nó vốn là con quỷ ở đoạn sông đó, oan gia nhiều đời nhiều kiếp của mẹ ông. Nó đã đợi cơ hội mấy kiếp rồi đến giờ mới có thể báo thù. Xem ra nó cũng biết nhớ đến đồng loại vẫn đói khát ở bờ sông đấy
Anh con trai đèo bà chủ nhà đi mua sắm đồ theo yêu cầu của thầy Hùng vừa về đến nơi. Hai mẹ con chào hỏi thầy rồi cũng ngồi xuống bên cạnh nghe chuyện, bây giờ mới lên tiếng
- Sự thật bày ra trước mặt thế này không tin cũng không được. Nhưng thật sự cháu vẫn mong là không phải
Anh nói mà mắt rưng rưng, dường như tình cảm ruột thịt làm cho anh vẫn cứ cố níu kéo một tia hy vọng cuối cùng
- Nếu cậu không tin, tối nay hãy nhìn xem nó là cái gì
Thầy Hùng nói một câu, chặn đứng ảo tưởng mong manh của anh.
Từ lúc thầy trò họ đến, cụ bà trong buồng im ắng hẳn, không còn làm náo loạn như ngày hôm qua nữa. Đến tối thầy Hùng phân công, hai vợ chồng ông chủ nhà ở trong buồng phía bên phải, đóng chặt cửa nẻo, dù thế nào cũng không được ra. Thầy và anh con trai sẽ ngủ ở cái giường bên trái ngay sát căn buồng bà cụ. Hắn cũng run run trong lòng
- Nhỡ đang đêm mình ngủ say nó mò ra bóp cổ anh em mình thì sao?
- Toàn nói gở. Anh Vĩnh run quá cũng gắt lên.
- Không phải lo
Thầy Hùng cất giọng trấn an, rồi lôi từ trong túi ra ba đạo bùa bảo hai người bọn hắn và anh con trai nhét vào trong người.
Đêm yên ắng, bóng tối chìm sâu, âm thanh tĩnh mịch không một tiếng động. Hắn không ngủ được mắt mở chong chong, bên cạnh anh Vĩnh nằm thẳng đờ người dường như cũng chưa ngủ.
Kẹt...kẹt...két... két... tiếng cánh cửa kẽo kẹt vang lên, khe cửa buồng từ từ mở ra, luồng khí xanh đậm tỏa ra dày đặc. Tiếng bước chân lẹt xẹt lê trên