Chiếc chìa khóa thứ hai mang về, đích thị là của cái hộp. Những hình vẽ để tìm chiếc thứ ba đến giờ vẫn chưa có manh mối gì. Bố hắn và các thầy thảo luận mấy hôm cũng chưa đưa ra được phương hướng nào khả thi. Nếu nói cá sấu thì từ thời Văn Lang Âu Lạc đã có hình tượng này được trạm khắc và ghi chép lại rồi. Người xưa gọi nó là con Giao Long hay Thuồng Luồng giờ cũng còn nhiều tranh cãi.
Bố hắn và chú Hạnh lại đi Chùa Hương rồi, việc nhà anh Thành giờ biết hỏi ai nhỉ. Hắn bóp cái trán nhăn mày suy nghĩ. Qua nhà thầy Cường, giờ chỉ còn cái phao này mà bám thôi.
Anh Thành sau khi nghe hắn kể những gì hắn nhìn thấy từ buổi sáng lúc anh đến công ty cho đến giờ thì tái mét cả mặt lắp bắp
- Đúng là bác dâu anh mất bị ba cái Trùng tang rất nặng, nhưng các anh nhà bác đã mời thầy làm lễ rước lên chùa Hàm Long rồi cơ mà
- Em nghĩ nếu mà được thì đã chả có thêm mấy người nữa chết liên tiếp trong năm vừa rồi. Hắn nói.
Vài tiếng sau, em trai, em gái , em dâu, em rể anh Thành đến đông cả đám. Anh Thành phân công mọi người xong xuôi thì kéo áo hắn thì thầm
- Anh đang định về nhà bác hỏi chuyện này. Mày đi cùng nhé
- Vâng, em cũng thấy thắc mắc vụ này lắm
Rẽ vào phố Lê Duẩn, hai anh em tìm chỗ đỗ xe rồi đi bộ vào cái ngõ nhỏ. Qua mấy nhà thì đến nơi, trong nhà một người đàn ông đang chăm chú xem ti vi. Nhác thấy có người bước vào, anh ta ngẩng đầu nhìn rồi vui vẻ hồ hởi
- Ồ chú Thành, vào đi... vào đi. Hôm nay đi đâu mà qua đây vậy
- Bác có nhà không anh? Anh Thành cất tiếng hỏi.
- Ông sang nhà mấy ông trong hội hưu trí rồi. Có việc gì à?
- Mẹ em bị tai nạn. Anh Thành đáp.
- Tai nạn...? Bao giờ? Người đàn ông hốt hoảng.
- Quên chưa giới thiệu. Đây là anh Phú, còn đây là thằng Sơn làm cùng em
Anh Thành vội nói. Như chả quan tâm đến màn chào hỏi giới thiệu, anh Phú vội vã hỏi
- Bác làm sao? Giờ đang nằm ở viện nào?
- Mẹ em bị tai nạn xe, giờ đang nằm ở Đa Khoa Đức Giang
- Có sao không? Giờ bà thế nào rồi? Mà sao bà gặp chuyện mà chú lại ở đây? Anh Phú hỏi.
- Em có chuyện muốn hỏi anh. Ngày đó... khi bác mất, ông thầy anh mời về không biết làm có được không?
- Sao chú hỏi vậy? Thì cũng thấy các sư trên chùa Hàm Long bảo ổn rồi. Bà đã về chùa ăn mày cửa Phật
- Mẹ em tạm thời giữ được tính mạng, nhưng mà... chưa biết thế nào. Bác sỹ nói, bà mất máu quá nhiều, truyền bao nhiêu cũng như đổ nước vào cát sa mạc thôi, chẳng biết máu đi đâu hết. Rất kỳ lạ. Cứ tiếp tục như vậy thì cũng chẳng kéo dài được. Anh Thành nói.
- Có chuyện đấy à? Anh Phú nhăn mày thắc mắc.
- Nghĩ lại mọi chuyện em thấy không ổn. Nếu nói vụ đó đã làm tốt rồi tại sao trong họ nhà mình chưa đầy một năm mà bốn người về với ông bà ông vải, giờ lại thêm mẹ em nữa. Bác sỹ cũng bảo chịu không biết tại làm sao... Anh Thành bỏ lửng câu nói.
- Thực ra hai hôm nay anh cũng đang nghĩ. Bác Cả với bác Cừ vẫn đang nhanh nhẹn khỏe mạnh. Nói đi là đi luôn. Lại còn hai đứa kia nữa. Nói thật với chú, hôm kia anh mơ thấy bà về... Anh Phú đột nhiên hạ giọng thì thầm.
Khi còn sống bác Dư – bác dâu anh Thành hợp với anh Phú nhất. Nhà có mấy người con nhưng hiểu ý bác nhất chỉ có anh Phú.
Đêm hôm đó... buổi tối uống hơi nhiều cà phê, anh Phú trằn trọc mãi mới ngủ được. Vừa mới lơ mơ, đột nhiên anh Phú thấy mẹ mình xuất hiện ngay trước mặt. Hệt như khi còn sống hai mẹ con vẫn nói chuyện với nhau. Chỉ có điều trông bà vô cùng thảm thương. Tóc tai bù xù, một bên mắt trái đầy máu mủ. Khuôn mặt hốt hoảng lo sợ. Quần áo rách tả tơi lộ ra những vết thâm tím rướm máu. Giấc mơ thật đến nỗi anh Phú buốt hết ruột gan khi nhìn thấy mẹ mình tơi tả như thế. Bà khóc lóc thảm thiết
- Mẹ đau quá Phú ơi... chúng nó đánh mẹ... tra tấn mẹ
Bà xòe hai bàn tay đầy máu đen máu đỏ, một lỗ thủng như cái chén con trong lòng bàn tay bà lộ cả xương trắng
- Chúng nó dùng móc sắt móc tay mẹ