Chín giờ sáng đám người nhà anh Phú cùng anh Thành đã có mặt ở nhà thầy Cường. Mặt mũi ai cũng lộ vẻ căng thẳng. Líu ríu kéo nhau vào kiếm chỗ ngồi cho an vị xong đâu đấy, anh Phú mới thật thà kể lại hết chuyện đêm qua cho thầy Cường nghe. Dù nghe lại câu chuyện một lần nữa mà ai nấy mặt mũi đầy vẻ hoang mang lo sợ.
- Nếu không giải quyết nhanh tối nay chúng nó lại đến nhà cậu này. Thầy Cường quay sang anh Thành nói
Mới nghe chưa hết câu mà anh Thành đã xanh cả mặt, trong lòng run run.
- May phước là cậu lăn ra ngất, nếu không lúc ấy thương mẹ quá kêu lên một câu thì xong đời. Hôm nay có khi lại bị chúng nó kéo đến cửa nhà khác tra khảo rồi cũng nên...
Thầy Giáp vê vê chòm râu thò đầu từ trong buồng phía sau ra nói một tràng làm anh Phú phát lạnh cả người.
- Ơ... con tưởng hôm nay thầy đi chùa Hương rồi? Hắn hỏi thầy Giáp.
- Tao thèm vào đi với lão Lê ấy. Đúng là cái đồ tinh tướng. Thầy Giáp lầm bầm.
- Thôi... thôi, chuyển bị làm lễ đi
Thầy Cường vỗ vỗ tay ra hiệu rồi yên lặng ngồi trên tọa cụ sửa sang quần áo, đồ đạc. Cả đám người yên phăng phắc chờ đợi. Cho đến lúc một tràng tiếng chuông lanh lảnh vang lên. Tiếng mõ trầm đục, giọng thầy Cường trầm bổng ngâm nga cất lên thì cả đám người ngồi sau xuýt xoa thì thụp vái lạy. Từ trên bệ thờ, tượng Phật Mẫu Diêu Trì tỏa hào quang lung linh bảy sắc cầu vồng khắp bốn phía.
Sau một lúc lâu, hắn bắt đầu gà gật buồn ngủ. Đêm qua bọn hắn có ngủ được tí nào đâu. Bây giờ nghe tiếng tụng kinh trầm bổng cùng tiếng mõ đều đều vang lên làm hắn không kìm nổi cơn buồn ngủ díu cả mắt. Ở bên cạnh Tùng kều cũng đã bắt đầu gật lên, gật xuống.
Trong cơn lơ mơ buồn ngủ, hắn nhìn thấy mẹ anh Phú. Bà thật thảm thương, máu bết lại từng mảng trên quần áo rách nát. Chân tay không cử động được đang lết lết từng chút một. Từ đằng sau tiếng xích xắt kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh rợn người. Chưa đầy một phút, xích sắt cứ nhè bà mà đánh. Bốn cánh tay móng vuốt như cái trảo sắt chụp lấy bà trói nghiến lại như khúc giò.
Cả đám Thần Trùng đầu Mèo, Lợn, Gà... hung ác túm tóc bà kéo lê xoàn xoạt. Kéo đến đâu máu tươi chảy ra đến đấy. Tiếng kêu khóc, tiếng xích sắt ma sát trên nền đá lạnh tối tăm, màu máu đỏ tươi nhoi nhói, cả chuỗi tiếng roàn roạt vô tình như cứa vào lòng hắn. Hắn vốn chỉ là người dưng thế mà nhìn thấy cảnh này còn đau buốt cả ruột.
Giọng thầy Cường đang đều đều bỗng đột ngột thay đổi âm độ quát lên một tiếng làm hắn và Tùng kều giật cả mình ngồi nhỏm dậy mở mắt ngơ ngác nhìn. Không khí có vẻ rất uy nghiêm, một luồng khí vô hình ép chặt vào lồng ngực mọi người. Ai nấy đều thở khẽ khàng hết sức có thể. Thầy Cường đang cầm cả bó hương to xòe ra như cái quạt trên đầu. Cả bó hương bốc cháy đùng. Giọng thầy Cường trở nên nghiêm trang uy lực vô cùng.
- Mày có thấy cái gì không? Tùng kều nghiêng đầu thì thầm với hắn.
Mắt vẫn chăm chăm nhìn vào khoảng không phía trước, hắn gật gật cái đầu.
- Thấy cái gì... mau... truyền hình trực tiếp cho tao đi. Tùng kều hích tay hắn giục giã.
Thầy Giáp ngồi bên cạnh liếc nhìn Tùng kều tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, lạnh nhạt nói
- Có thế mà cũng phải hỏi
Nói xong thầy Giáp yên lặng sờ râu rồi chăm chú xem thầy Cường làm lễ.
Chừng một lúc sau, như không nén được tò mò, thầy Giáp cũng ghé đầu vội hỏi hắn
- Thế có thấy gì không... có thật là đang bắt bọn chúng không...?
- Tưởng thầy không quan tâm... Tùng kều bĩu môi.
- Thiên binh thiên tướng đầy trời. Hắn lẩm bẩm.
- Sao nữa... Thầy Giáp hỏi.
- Có thế mà thầy cũng hỏi. Tùng kều trả đũa.
Thầy Giáp trợn mắt định đập cho Tùng kều một cái, nghĩ thế nào lại thôi
- Mặc kệ nó, truyền mồm... à truyền hình tiếp đi. Thầy Giáp sốt ruột giục.
Điện thờ nhà thầy Cường như biến mất, không gian trước mặt hắn mênh mông âm u như màn đêm. Tiếng vó ngựa rầm rập, cả đám Thần Trùng phi như bay trên trời. Toàn những soái ca nam thần chỉ trong chớp mắt lộ nguyên hình dạng thực. Đúng là quân lừa đảo – hắn lầm bầm trong bụng.
Đầu Trâu mặt Ngựa đủ cả, mỗi loại cầm một thứ binh khí tỏa ra sát khí đen sì. Đám đằng sau cầm Câu Liêm ném ào ào. Mỗi khi Câu Liêm vung lên là lại có người bị bắt mất hồn phách. Bọn chúng quây thành cả đám phi ngựa rầm rầm, miệng hét lên những âm thanh ghê rợn chả khác nào lũ thảo khấu hắc ám trên không trung. Ngựa chúng phi đến đâu, bầu trời chuyển đen kịt đến đó hệt như một đàn quạ đen vỡ tổ.
Từ phía trên, từng tia sấm sét vàng đánh xuống xé toạc màn mây đen vần vũ bao phủ. Trúng phải sấm sét nhiều tên ngay lập tức ngã rơi khỏi ngựa lăn lông lốc nằm chết giấc. Âm thanh uy hiếp như chuông đồng vang lên trong tiếng sầm ì ùng
- Khô Kháo... Thôi Thi Thượng Mã... Trùng Tang Liên Táng... Cẩu Giảo Thiên Cẩu... Liên Táng Cấp Cước... Đẩu Cương Thượng Mã... Trầm Phù Liên Táng... Cửu Tỉnh Trùng Tang... Hô Sát Trùng Tang... Hình Hô Ương Sát... Trùng Tang Trùng Phục... Thiên Cẩu Trùng Tang. Còn chưa giơ tay chịu trói...
Cứ mỗi khi giọng nói uy nghiêm kêu tên một loại Thần Trùng thì đám bọn chúng lại bị sét vàng của Thiên binh Thiên tướng đánh cho tơi tả. Chẳng mấy chốc, Trùng đi đằng Trùng, ngựa ngã đằng ngựa. Khung cảnh như bãi chiến trường, Thần Trùng nằm la liệt không ngóc nổi đầu dậy.
- Bắt chúng lại. Tiếng thét uy lực làm hắn giật cả mình.
Ở bên cạnh thầy Giáp đang ngồi bó gối mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào hắn vẻ mặt sun xoe hóng hớt
- Bắt chưa... bắt chưa...?
- Đang bắt. Hắn đáp.
- Bắt rồi... bắt rồi...
Anh Phú đang châu đầu vào nghe hắn nói vội quay sang anh Thành thì thầm rồi thở phù một cái.
Màn mây tối đen trong phút chốc bị xé tan hoang, bầu trời rực sáng.