Ở đây bị mất điện.
Sau khi đèn đường tối sầm, Đường Miểu ẩn trong bóng tối, cô đứng tại chỗ, nhìn phía trước, đèn đường phía sau ngã tư đèn giao thông vẫn đang bật sáng.
Tức là chỉ có đoạn ngã tư đèn giao thông thứ hai và thứ ba trước mắt cô là bị mất điện.
Đường Miểu quay đầu lại xem xét, quả nhiên đèn đường ở khu phía sau vẫn bật sáng.
Chỉ là vì cô bây giờ đang ở giữa đoạn đường thứ hai, nên phía trước, phía sau, bên trái và bên phải của cô đều là bóng tối.
Giống như một chiếc đèn màu lưu động, ở giữa cứ như vậy tối sầm một đoạn, Đường Miểu bị mắc kẹt ở giữa những bóng đèn tối sầm.
Tuy nhiên, dù trước sau gì cũng tối đen như mực nhưng nhịp tim của Đường Miểu đã dần bình tĩnh trở lại sau khi nhận ra đoạn đường này bị mất điện.
Chỉ là đèn đường không sáng và hơi tối mà thôi, không cần phải sợ.
Đường Miểu cảm thấy sau ngày đầu tiên bị theo dõi khi đến Hoài Thành, cô quả nhiên có chút trông gà hóa cuốc.
Mỗi khoảnh khắc, một chút gì đó đều giống như chim sợ cành cong.
Đương nhiên phụ nữ sống một mình cần có tinh thần cảnh giác là tốt, nhưng cũng cần có dũng khí khi cảnh giác.
Nếu không không cần chờ đợi điều gì xảy ra, bản thân sẽ tự làm mình sợ hãi trước.
Nghĩ đến đây, tinh thần Đường Miểu dần dần thả lỏng, cô cho tay vào ba lô, chuẩn bị lấy điện thoại di động bật đèn pin soi.
Vừa đưa tay cầm điện thoại, Đường Miểu đã nghe thấy tiếng bước chân.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân, động tác của Đường Miểu như đông cứng lại.
Có thể ở đoạn đường cúp điện, trong một mảnh đen nhánh, Đường Miểu có thể an ủi chính mình, sinh ra dũng khí đi trong bóng tối.
Tuy từng có kinh nghiệm bị theo dõi nhưng ở đoạn đường bị cúp điện đen nhánh không người, sau khi nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, sự sợ hãi vẫn lấn át dũng khí vừa mới sinh ra của Đường Miểu, như là bị bốc ra hơi nước, kín kẽ bao trùm lấy cô.
Gần như trong tiềm thức, Đường Miểu thậm chí còn không bận tâm đến việc cầm điện thoại.
Cô giương mắt nhìn về phía trước rồi chạy nhanh hơn về phía nơi đèn đường vẫn còn sáng.
Ngay khi cô nhấc chân lên, mũi chân của cô đá vào một thứ gì đó cứng.
Một cơn đau nhói ở mũi chân, đồng thời cơ thể cô loạng choạng về phía trước với sự mất thăng bằng.
Đường Miểu chưa kịp phản ứng thì cô đã ngã xuống đất.
Một âm thanh trầm vang khi cơ thể cô chạm xuống đất, Đường Miểu rên một tiếng gần như không thể phát hiện.
Khi ngã xuống đất, cơ thể sẽ bị va đập, chắc chắn sẽ bị đau.
Tuy nhiên, dưới sự sợ hãi vô bờ bến, nỗi đau đớn trên cơ thể con người dường như tan biến.
Đường Miểu còn không có nghĩ tới, cô chống tay xuống đất, từ trên mặt đất chật vật đứng dậy.
Trong khi cô cố gắng đứng dậy, tiếng bước chân phía sau tiến lại gần cô rõ ràng.
Trái tim Đường Miểu từng chút chùng xuống theo tiếng bước chân rõ ràng.
Ngay khi cô vẫn chưa từ bỏ vùng vẫy đứng dậy từ trên mặt đất, bước chân cũng đi tới bên cạnh cô, đem một chùm ánh sáng từ đèn pin điện thoại di động chiếu vào bên hông cô.
Đường Miểu ngã xuống đất, đầu cúi gằm, ngón tay bấu chặt làn váy quanh chân.
Ngay khi ngón tay cô siết chặt đến mức muốn làm rách váy, giọng nói của một người đàn ông từ phía trên người cô vang lên.
"Không sao chứ."
Đường Miểu ngẩng đầu.
Mặc dù hai người chưa gặp mặt nhau mấy lần hay nói chuyện mấy lần, nhưng Đường Miêu vẫn có thể nghe ra giọng nói của anh khi anh nói.
Cô ngồi trên mặt đất, vặn người nhìn lên.
Qua ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin trên điện thoại di động, Đường Miểu cũng có thể nhìn rõ người đứng bên cạnh cô.
Là Hạ Khiếu.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh cô, điện thoại di động trong tay sợ chiếu vào mắt cô nên chỉ chiếu vào người cô.
Dưới ánh đèn, người đàn ông hơi rũ mi xuống, đôi mắt nâu được phủ một tầng bóng càng trở nên đen nhánh và sâu thẳm.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh cũng trở nên sâu sắc hơn dưới cái bóng này, giống như cái bóng của một tác phẩm điêu khắc được chiếu sáng.
Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu đang đứng bên cạnh cô, hơi nước sợ hãi quấn lấy cô như hình với bóng nháy mắt biến mất.
...
Sau khi thu âm bài hát trong phòng thu ngày hôm nay, các thành viên ban nhạc đã chế tác lại bài hát trong phòng thu.
Sau khi chế tác xong, ba người Tề Viễn rời phòng thu và về nhà, còn Hạ Khiếu bắt taxi đến phòng tập.
Khi anh ở trong phòng thu âm, Tề Viễn đã nhận công việc cho anh viết bài hát quảng cáo cho một bộ phim tài liệu.
Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng Hạ Khiếu không có việc gì phải làm nên dự định sẽ viết trước.
Khi Tề Viễn đề cập đến chuyện này, nói đến nội dung phim tài liệu, Hạ Khiếu cũng có chút cảm hứng với bài hát này.
Ngoài mùa hè, ban nhạc không có hoạt động thường xuyên vào các mùa khác, những lúc rảnh rỗi, Hạ Khiếu thường ra ngoài sưu tầm phong tục.
Hạ Khiếu đã đến nhiều nơi ở Tây Bắc, cũng có rất nhiều tư liệu sống về địa lý nhân văn, cảnh vật và môi trường của nơi này.
Sau khi ghi nhớ xong cảm hứng, Hạ Khiếu quay trở lại phòng tập, chưa đầy hai giờ, anh đã đánh xong khung nhạc của bài hát quảng bá trước tiên.
Sau khi đánh xong, Hạ Khiếu muốn điền lại nội dung bên trong nhưng thế nào cũng không điền được.
Anh ngồi trên ghế trong phòng tập, ngón tay đặt trên bàn phím, tiếng đàn vang lên trong phòng tập trống vắng theo ngón tay của anh.
Cứ như vậy nửa giờ, cuối cùng Hạ Khiếu thu ngón tay lại, đứng dậy rời khỏi phòng tập.
Trong lòng anh có điều gì đó, nhưng cứ ngồi đây thế này, anh không thể tập trung sáng tác bài hát được nên đành thôi viết.
Sau khi rời phòng tập, Hạ Khiếu đi thang máy rời khỏi tòa nhà văn phòng nơi có phòng diễn tập.
Phòng tập của Vang Bóng Một Thời nằm trong một tòa nhà văn phòng thương mại cách Trung tâm Tài chính Hoài Thành chỉ một con phố, khu vực lân cận khá thịnh vượng.
Nhất là về đêm mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng bức, giấc ngủ cũng ngày càng ít, hơn chín giờ tối, đám người tụ tập thành tấp năm tốp ba, các quán lẩu, quán nướng đều khí