Khâu Vũ đứng ở cửa lớp học đàn của Đường Miểu, vẻ mặt cô ta không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ buông đôi mắt trang điểm tinh xảo, nhìn Đường Miểu đang ngồi trên ghế đàn piano.
"Buổi tối cô có việc?" Khâu Vũ hỏi.
"Không có." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong, Khâu Vũ nói: "Vậy giúp tôi lên lớp một chút đi, buổi tối tôi có việc."
"Không dạy." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói như vậy xong, Khâu Vũ đứng ở cửa, rũ mắt nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát.
Im lặng qua đi, Khâu Vũ nói: "Tôi cũng không phải vô cùng muốn tìm cô giúp.
Nhưng hiện tại các giáo viên khác trong tiệm đàn buổi tối đều có lớp, cũng chỉ có cô không có tiết học, cho nên tôi mới đến tìm cô giúp."
Khâu Vũ nói xong, Đường Miểu nói: "Cô có thể xin nghỉ."
Khâu Vũ nhíu mày.
Nếu giáo viên dạy đàn buổi tối xác thật có chuyện, ngoại trừ tìm giáo viên dạy đàn khác lên lớp thay, còn có thể tìm phụ huynh học sinh xin nghỉ.
Giải thích cho phụ huynh học sinh xong, buổi tối hôm nay không dạy học được, phụ huynh học sinh cũng chỉ oán giận vài câu, sẽ không ảnh hưởng gì.
Sau khi Đường Miểu nói như vậy xong, Khâu Vũ nhìn cô, cười lạnh một tiếng.
Dữu Nhã Nhã nhìn cô ta cười lạnh, sắc mặt lập tức cũng không quá đẹp, cô ấy nói với Khâu Vũ: "Cô Khâu, tìm giáo viên giúp lên lớp thay, vốn dĩ chính là về mặt tình cảm.
Cô Đường có nguyện ý giúp cô hay không là chuyện của cô ấy, cô không thể bức bách người ta được."
Nói tới đây, Dữu Nhã Nhã tiếp tục nói: "Hơn nữa lần trước cô Đường giúp cô lên lớp thay, bị trật mắt cá chân, bị sưng mấy ngày, cô ngay cả câu xin lỗi cũng chưa nói."
Dữu Nhã Nhã nói xong, ánh mắt Khâu Vũ nhìn về phía cô ấy, cô ta nhìn hai người trong phòng học, nói: "Cô Đường lúc ấy bị trẹo chân, cũng không phải do tôi làm cô ta trẹo chân.
Hơn nữa, học phí giờ dạy học hôm đó tôi cũng chia cho cô ta không ít.
Sao, cô Đường là cảm thấy tôi nên chuẩn bị tiền thuốc men cho cô sao?"
Khâu Vũ nói xong, Dữu Nhã Nhã tức giận đến mức muốn đi lên cùng cô ta lý luận, lúc Dữu Nhã Nhã đi lên, Khâu Vũ thu hồi ánh mắt, nói: "Không muốn giúp thì thôi."
Dứt lời, Khâu Vũ cũng không nói thêm nữa cái gì, xoay người rời đi.
"A! Thật là tức chết em..." Dữu Nhã Nhã bị thái độ và lời nói của Khâu Vũ chọc cho tức giận, Đường Miểu bên cạnh giữ chặt cô ấy, nói: "Bỏ đi."
"Bỏ cái gì.
Em đã nói với chị không thể đáp ứng giúp chị ta lên lớp, chị xem bây giờ chị ta có phải được đằng chân lân đằng đầu hay không." Dữu Nhã Nhã thở phì phì mà nói.
"Ừm." Đường Miểu trấn an Dữu Nhã Nhã.
"Chị về sau không cần lên lớp thay cho chị ta!" Dữu Nhã Nhã ra lệnh.
"Được rồi, không dạy." Đường Miểu đáp ứng.
Nghe xong Đường Miểu nói, Dữu Nhã Nhã lúc này mới đỡ tức giận hơn, mắng.
"Người gì thế không biết."
...
Đường Miểu cự tuyệt giúp Khâu Vũ lên lớp thay.
Buổi tối hôm đó Khâu Vũ cũng không rời khỏi tiệm đàn, mà là chính mình dạy xong tất cả các khoá học buổi tối, không tìm phụ huynh học sinh xin nghỉ.
Cô ta có thể buổi tối xác thật có việc, nhưng sự tình không quan trọng đến nỗi khiến cô ta phải tìm phụ huynh học sinh xin nghỉ.
Sau này Khâu Vũ cũng không tìm Đường Miểu dạy thay mình nữa.
Chỉ là từ đó về sau, quan hệ giữa Khâu Vũ và Đường Miểu so với trước kia càng trở nên kém hơn.
Trước kia Khâu Vũ cũng hoàn toàn không thích Đường Miểu, nhưng hai người đồng thời làm việc trong tiệm đàn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, khi đụng nhau Khâu Vũ còn cho cô một ánh mắt.
Tự lần đó lúc sau, một ánh mắt Khâu Vũ cũng không cho cô.
Đường Miểu cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Tính cách cô tuy rằng ôn hòa, tâm tư cũng tinh tế, nhưng là đối với người hoặc chuyện mà cô không nghĩ để ở trong lòng, cô hoàn toàn sẽ không có bất kỳ để ý gì.
Cứ như vậy, mọi người không có việc gì tiếp tục làm cộng sự.
Tiệm đàn mà Đường Miểu làm việc có tên là Bác Nhã.
Tiệm đàn không lớn, nhưng đã mở cửa một thời gian, cũng coi như là một tiệm đàn tương đối ổn định.
Ông chủ của tiệm đàn là Tiền Trình, tuổi tác năm nay cũng không lớn, cũng trạc tuổi với các giáo viên trong tiệm đàn.
Ông chủ như Tiền Trình bản thân xuất thân chính là người học âm nhạc, tương đối thích chơi nhạc, cho dù làm ông chủ nhưng so với những ông chủ bình thường khác cởi mở hơn rất nhiều.
Sau khi tiệm đàn tới đợt nghỉ hè, các giáo viên dạy piano tiếp nhận rất nhiều học sinh và càng nhiều khóa, ép tới có chút không thở nổi.
Vì thế vào một ngày buổi chiều, Tiền Trình trực tiếp cho các giáo viên trong tiệm đàn nghỉ.
Buổi chiều đoàn người đến biệt thự ở công viên Wetland ở Hoài Thành để làm món nướng xiên que dã ngoại, chờ sau khi ăn uống no nê, buổi tối Tiền Trình trả tiền rồi đưa đoàn người đến Đường Về.
Tiền Trình xem như là khách quen của Đường Về.
Ngày thường sẽ mang theo các giáo viên và bạn bè tới, cũng sẽ một mình mình tới.
Tuy rằng anh ta là ông chủ tiệm đàn, nhưng ít nhiều cũng tham gia vào giới âm nhạc, cho nên thường xuyên qua lại, cũng coi như khá quen thuộc với Hoàng Chỉ, bà chủ của Đường Về.
Buổi tối hôm nay, đoàn người vừa đến quán bar liền đụng phải Hoàng Chỉ.
Tiền Trình đi qua ôm Hoàng Chỉ, gọi một tiếng: "Chị Chỉ."
"Làm sao, tới xem ban nhạc hả?" Hoàng Chỉ cũng coi như là quen một vài giáo viên của tiệm đàn.
Sau khi nói như vậy, mọi người đều sôi nổi cùng cô ấy chào hỏi, Đường Miểu cũng gọi theo một tiếng: "Chị Chỉ."
Hôm nay đến Đường Về tổng cộng bảy người, ngoại trừ ông chủ Tiền Trình, còn có bốn giáo viên piano và Tiểu Khương của quầy lễ tân.
Dữu Nhã Nhã hôm nay không đi vì phải tổ chức sinh nhật cho ông nội, vì vậy Đường Miểu theo quan hệ tốt ngồi cùng Tiểu Khương.
Tiểu Khương là cô gái cũng trạc tuổi Dữu Nhã Nhã, thích nhiều văn hóa của ban nhạc khác nhau, sau khi chào hỏi Hoàng Chỉ, Tiểu Khương liền gấp không chờ nổi hỏi Hoàng Chỉ.
"Chị Chỉ, hôm nay Vang Bóng Một Thời có biểu diễn không ạ!?"
Quán bar ngoại trừ cách một đoạn thời gian các ban nhạc lâu năm sẽ có buổi biểu diễn ở bên ngoài, mặt khác mỗi ngày cũng sẽ có các ban nhạc nhỏ đến biểu diễn.
Mặc dù các ban nhạc không cố định, nhưng đại bộ phận đều là các ban nhạc địa phương của Hoài Thành.
Tiểu Khương hỏi như vậy xong, Hoàng Chỉ giả vờ khiếp sợ nói: "Em cho rằng chị Chỉ em nhiều tiền à, mỗi ngày đều mời Vang Bóng Một Thời đến."
Với sự gia tăng của các lễ hội âm nhạc mùa hè, cùng với sự gia tăng của các video ngắn, mặt khác lại vừa sáng tác bài hát mới, sự nổi tiếng của Vang Bóng Một Thời cũng tăng lên.
Tiếng tăm càng lớn, lời mời càng nhiều, hiện tại phải chạy khắp cả nước biểu diễn.
"Ai không biết chị có quan hệ tốt với Vang Bóng Một Thời, không có giá hữu nghị ạ?" Tiểu Khương cười hì hì trêu ghẹo Hoàng Chỉ.
Bị Tiểu Khương như vậy, Hoàng Chỉ cũng nở nụ cười theo cô ấy, nói: "Qua mấy ngày nữa đi, đến lúc đó lại đến chơi nhé."
"Nhất định nhất định." Tiểu Khương nói.
Sau khi Tiểu kKhương nói như vậy xong, Hoàng Chỉ nói: "Tuy hôm nay bọn họ không biểu diễn, nhưng người của ban nhạc sẽ đến."
Hoàng Chỉ nói một câu như vậy, Tiểu Khương vừa mới vừa an phận lại hưng phấn: "Oa, ai ạ ai ạ ai tới?"
"Hạ Khiếu, Tề Viễn, hai người tới tìm chị nói chuyện." Hoàng Chỉ cười nói.
Khoảng thời gian trước cô ấy có sắp xếp cho Tề Viễn một việc, muốn Hạ Khiếu viết bài hát quảng cáo cho một bộ phim tài liệu.
Hôm nay vị đạo diễn phim tài liệu đó tới đây, muốn gặp mặt, cho nên đã hẹn ở Đường Về.
Sau khi Hoàng Chỉ nói