Khi Đường Miểu đi ra ngoài vào sáng hôm sau, cô nhìn thấy chiếc hộp giấy treo trên tay nắm cửa.
Trong hộp giấy có bánh Madeleine cô đã nướng sau khi về vào đêm qua, có một tờ giấy ghi chú cô viết ở bên ngoài hộp giấy.
Trong quán bar ngày hôm qua, Hạ Khiếu đã giúp cô tránh bị hại, cô đã làm những chiếc bánh này để cảm ơn anh.
Nhưng bây giờ, chiếc hộp được treo trên nắm cửa, giống như chiếc bánh tart trứng cô đưa cho Hạ Khiếu lần trước, đã được trả lại nguyên vẹn.
Đường Miểu đứng ở cửa, liếc nhìn hộp giấy trên tay nắm cửa, sau đó lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt bên cạnh.
Sau khi nhìn một hồi, Đường Miểu tháo hộp giấy, cất vào nhà rồi lại đi ra ngoài.
...
Đường Miểu gặp lại Hạ Khiếu khi anh đi làm về vào buổi tối.
Khi vừa bước vào tòa nhà đơn vị, cô đã nhìn thấy Hạ Khiếu đang quẹt thẻ thang máy vào thang máy ở phía Tây.
Sau khi Đường Miểu nhìn thấy, bước chân của cô nhanh hơn, trước khi cửa thang máy đóng lại, Đường Miểu đã bước vào thang máy.
Sau khi Đường Miểu vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, Đường Miểu đứng trong thang máy liếc nhìn Hạ Khiếu cũng đang ở trong thang máy.
Chắc hẳn anh vừa trở về sau khi chạy bộ.
Anh mặc một bộ quần áo vận động đơn giản, buộc tóc cao, để lộ gương mặt mịn màng và sắc sảo.
Màu da của Hạ Khiếu thường ngày là màu trắng lạnh, sau khi tập thể dục, nước da trắng lạnh của anh chuyển sang một chút đỏ, điều này làm cho các đường nét cánh tay và vẻ ngoài của anh có sức sống hơn.
Sau khi vào thang máy, Hạ Khiếu nhìn về phía trước.
Cằm anh hơi nâng lên, đôi mắt hơi cụp xuống.
Một đôi mắt nâu, đuôi mắt nhướng lên, lạnh lùng nhìn những con số trên màn hình thang máy đang từ từ thay đổi.
Hạ Khiếu hàng ngày và Hạ Khiếu khi biểu diễn trên sân khấu có một chút khác biệt.
Khi biểu diễn trên sân khấu, dù có ý định hay không, anh đều mang theo một tia sáng tự nhiên thu hút sự chú ý của người khác.
Mặc dù Hạ Khiếu dưới sân khấu vẫn bắt mắt, nhưng lại thêm nét lãnh đạm và điềm đạm xa cách với người khác, khiến người ta bất giác thu hồi tầm mắt khi ánh mắt rơi vào người anh.
Đường Miểu liếc anh một cái, ánh mắt rơi trên mặt đất.
Trong thang máy chỉ có thể nghe thấy tiếng ròng rọc bên ngoài khi thang máy đi lên, Đường Miểu nghe tiếng ròng rọc tăng lên với tốc độ không đổi, cuối cùng cũng mở miệng.
"Cậu thích gì?"
Trong thang máy yên tĩnh, giọng nói của người phụ nữ ấm áp ngọt ngào, giống như bánh sữa tan chảy.
Sau khi cô hỏi câu này, Hạ Khiếu, người đang nhìn thẳng về phía trước, rũ mi xuống nhìn cô.
Bị Hạ Khiếu nhìn như vậy, ánh mắt Đường Miểu khẽ nhúc nhích, cô mím môi, sau đó ngước mắt đối mặt với ánh mắt của anh, nói: "Cậu thích gì tôi đều có thể làm."
Sau khi Đường Miểu nói xong, ánh mắt cô nhìn Hạ Khiếu không nhìn đi chỗ khác, đứng ở vị trí của cô, cằm cô khẽ nâng lên, đường viền hàm siết chặt nối với chiếc cổ mảnh mai của cô.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Hạ Khiếu đứng ở nơi đó, nhìn Đường Miểu cũng đang ở trong thang máy, nhất thời không lên tiếng.
Cô trách hành vi anh trả lại món tráng miệng mà cô đã làm cho anh, đổ lỗi vì anh không thích.
Bây giờ cô nói với anh, anh không thích không quan trọng, anh có thể nói với cô những gì anh thích, cô đều có thể làm.
Nói xong, cô cứ như vậy nhìn anh, chờ anh nói anh thích ăn bánh ngọt hay món tráng miệng nào đó, nhưng Hạ Khiếu không nói gì.
"Đều không thích," Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu trả lời câu hỏi của cô, nhưng câu trả lời của anh hiển nhiên không nằm trong dự đoán của cô, sau khi nghe anh nói, ánh mắt của người phụ nữ rõ ràng là sững sờ một lúc, sau đó cô nhìn anh hỏi.
"Cậu không thích ăn tráng miệng ngọt à?"
"Không thích tráng miệng ngọt." Hạ Khiếu khẳng định câu hỏi của cô.
Sau khi xác nhận câu hỏi của cô, Hạ Khiếu nói thêm.
"Cũng không thích người."
Hạ Khiếu nói xong, lông mi Đường Miểu run lên.
...
Chuyện Hạ Khiếu làm với cô trong quán bar không phải để thể hiện sự yêu mến với cô.
Sau lần đưa bánh tart trứng đầu tiên bị trả lại, Hạ Khiếu vẫn giúp cô lần thứ hai.
Đường Miểu nghĩ rằng Hạ Khiếu giúp cô là có ý tốt với hàng xóm, nhưng sau cuộc nói chuyện trong thang máy, Đường Miểu lại cảm thấy Hạ Khiếu chỉ là tốt bụng thuần túy.
Tức là lúc đó cho dù người khác bị đánh thuốc, Hạ Khiếu khi nhìn thấy cũng sẽ giúp.
Điều này không liên quan gì đến người được giúp đỡ, chỉ vì anh là người tốt, không muốn những người phụ nữ vô tội phải chịu đau khổ.
Sau khi giúp đỡ đối phương, Hạ Khiếu không muốn đối phương trả ơn cho mình.
Cách anh thích là giữ khoảng cách giữa hai người như trước.
Đó là lý do tại sao anh đã trả lại ngay sau khi cô gửi bánh tart trứng cảm ơn lần đầu tiên.
Lần thứ hai cô cảm ơn bằng Madeleine, cũng bị anh trả lại.
Hạ Khiếu là một người hay giúp đỡ người khác, đồng thời cũng là một người không thích tiếp xúc với người khác.
Nếu bởi vì anh thích giúp đỡ mọi người, nhưng lại không có cách nào tiếp xúc với người đó, anh hy vọng đối phương báo đáp anh chính là quay về như trước, giữ khoảng cách với anh như mọi khi.
Đây là suy nghĩ thực sự của Hạ Khiếu.
Nhưng phía Đường Miểu bên này, Hạ Khiếu đã giúp cô hai lần, nếu cô lại không có bất kỳ sự báo đáp đáng kể nào đối với Hạ Khiếu, điều này có chút không lễ phép.
Sau cuộc nói chuyện trong thang máy, Đường Miểu biết Hạ Khiếu không muốn cô báo đáp, cũng cho rằng việc báo đáp của cô có chút làm phiền anh, cho nên Đường Miểu đương nhiên phải đặt suy nghĩ của anh lên hàng đầu.
Cứ như vậy, sau cuộc nói chuyện trong thang máy, Đường Miểu bật chế độ lạnh lùng như Hạ Khiếu hy vọng.
Kỳ thật nói là chế độ lạnh lùng, cũng không có bao nhiêu lạnh lùng.
Chính là Đường Miểu không còn coi Hạ Khiếu là hàng xóm của cô nữa, mà chỉ coi anh như một người xa lạ bình thường.
Hai người sống cùng nhau, thường gặp nhau ở cửa hoặc trong thang máy.
Mỗi lần gặp mặt, Đường Miểu đều không còn nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Hạ Khiếu như trước, mà hơn nữa xem anh như không tồn tại.
Sau đó, hai người lướt qua nhau như gió thoảng, rồi về nhà.
Cô thực sự không làm phiền anh nữa.
Kể từ thời điểm đó, Hạ Khiếu thậm chí đã lấy lại được trạng thái như trước đây khi không có ai sống bên cạnh.
Đây chính là thứ mà Hạ Khiếu cần.
Anh không cần Đường Miểu quan tâm anh, không quan tâm càng thêm thoải mái tự nhiên.
Bằng cách này, hai người trở thành những người hàng xóm xa lạ và thờ ơ nhất.
...
Sau khi trình diễn ca khúc mới ở Đường Về lần trước, ca khúc mới đã nhận được phản hồi khá tốt.
Sau khi chỉnh sửa và hoàn thiện, cả bốn người Vang Bóng Một Thời đến phòng thu để thu âm bài hát.
Phòng thu âm tốt nhất ở Hoài Thành nằm trong một học viện âm nhạc địa phương ở Hoài Thành.
Học viện âm nhạc này là một học viện âm nhạc tương đối nổi tiếng ở miền Nam.
Nhiều nhạc công từ các ban nhạc địa phương ở Hoài Thành đã tốt nghiệp học viện âm nhạc này.
Đối với một ban nhạc như Vang Bóng Một Thời đã thành lập được sáu năm và có tiếng tăm nhất định, việc thu âm các bài hát đã trở thành bình thường, người phụ trách ban nhạc cũng như người phụ trách phòng thu đều rất quen thuộc với điều đó.
Biết Vang Bóng Một Thời muốn thu âm một ca khúc mới, người phụ trách phòng thu đã dành hẳn một buổi chiều để đến giúp đỡ.
Đối với các ban nhạc lâu năm, phòng thu âm và livehouse đều xem như là những người bạn cũ.
Các phần biểu diễn của ca sĩ và nhạc công của ban nhạc đều được thu âm riêng, cuối cùng được ghép lại với nhau.
Bốn người họ đều xuất sắc, bản thu âm về cơ bản là một lần liền qua.
Sau khi thu âm, với thiết bị của phòng thu, bốn người họ ghép các đoạn lại với nhau, sau đó thực hiện một loạt công việc hậu thu âm như chỉnh sửa lần cuối.
Tuy nói là bốn người, nhưng trên thực tế, Hạ Khiếu và người phụ trách phòng thu âm chịu trách nhiệm phần lớn công việc, ba người còn lại đưa ra một số đề xuất và ý kiến, sau đó Hạ Khiếu điều hành.
Mọi người đều là bạn bè, thời điểm thu âm bài hát trong phòng thu, không khí vẫn rất thoải mái và vui vẻ.
Hạ Khiếu ngồi trên ghế dựa phía trước, ba người còn lại dựa vào bên cạnh anh khoa tay múa chân, thỉnh thoảng nói tới chuyện vui vẻ, mọi người cùng nhau cười một tiếng.
Ngay khi mấy người họ chỉnh sửa gần xong, Tề Viễn nhận được một cuộc gọi.
Anh ta rời khỏi phòng làm việc của phòng thu, đi đến hành lang, nghe điện thoại xong liền quay trở lại phòng làm việc.
Sau khi đi đế phòng làm việc, Tề Viễn quay lại chỗ Hạ Khiếu, nói một câu với anh.
"Điện thoại của chị Chỉ.
Chị ấy nói có một đạo