Chờ? Chúng ta cứ chờ như thế? Chờ chết sao? Chúng ta cần phải chủ động đánh ra, gi3t chết ma vật đáng chết kia.
Trần Dương vừa vung vẩy trường kiếm, vừa la lớn.
Chủ động đánh ra như thế? Tốc độ của nó còn nhanh hơn hổ Vĩ Hỏa Tứ Dực, chúng ta không đuổi kịp nó, huống chi nó có khả năng ẩn thân.
Chỉ cần nó ẩn thân ngừng trên đường chúng ta phi hành, chúng ta bay càng nhanh sẽ chết càng thảm, giống những đồng bạn kia của chúng ta lúc trước, tự mình đụng vào trên cánh sắc bén kia của nó, cắt chính mình thành hai nửa.
Bạch Thương Đông nói.
Làm sao ngươi biết tốc độ của nó nhanh hơn chúng ta, lúc đầu ngươi nên nói cho chúng ta biết nó có năng lực ẩn thân, khi nãy nếu như chúng ta đồng loạt ra tay, có lẽ đã có thể trực tiếp chém chết nó.
Trần Dương la lên.
Không có khả năng.
Bạch Thương Đông lắc đầu một cái.
Ngươi chưa thử qua làm sao biết không có khả năng?Các ngươi đã quên những người Mạc Đạo Danh sao? Bọn họ chạy trốn về các hướng khác nhau, kết quả lại một người cũng không có chạy thoát, khi đó ta đã đánh giá đại khái ra tốc độ nó, chúng ta không có người nào đuổi kịp nó.
Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.
A!Ma vật đột nhiên xuất hiện sau lưng Long Tu Văn, đôi cánh giống như lưỡi đao chém về phía sống lưng Long Tu Văn, mặc dù Long Tu Văn đã phản ứng rất nhanh, vung tay về phía sau dùng lá chắn trên cánh tay chặn lại, cả người lại thật nhanh đánh về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nhịp, không thể hoàn toàn tránh thoát, phía sau bị chém một vết thương sâu thấy xương, máu tươi lập tức tuôn ra ngoài.
Đám người Trần Dương nhất thời kinh hãi, đều dốc sức vung binh khí vung loạn bốn phía, nhưng ma vật kia chỉ điên cuồng cười một tiếng rồi lại biến mất không còn bóng dáng.
Nhân loại, nể tình ngươi hiểu rõ về bổn đại gia như vậy, bổn đại gia sẽ đại phóng lòng từ bi, cho phép ngươi nhìn đồng bạn của người từng người chết đi, cuối cùng lại tiễn ngươi lên đường.
Ma vật kia hiện ra thân thể cách đó hơn 100m, hét lên nói một câu rồi lại biến mất không thấy gì nữa.
Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì? Tiếp tục như vậy chúng ta cũng sẽ bị gi3t chết! Dương Vũ Linh bó thuốc cầm máu trên lưng cho Long Tu Văn, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc.
Bạch Thương Đông ngưng mắt nhìn phía trước trả lời.
Cứ chờ, rốt cuộc là chờ cái gì? Thật sự để cho chúng ta đợi chết sao? Nỗi sợ hãi tử vong gần như đã khiến Trần Dương sắp điên cuồng, trường kiếm trong tay không ngừng chém loạn tung.
Những người khác cũng giống thế, dốc sức vung vẩy binh khí, rất sợ ma vật kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, chớp mắt đã cắt đi đầu của mình hoặc là thân thể.
Trần Dương, không nên gấp gáp, chúng ta tạm thời lấy binh khí hộ thể, ma vật kia cũng không đến gần chúng ta được.
Phó Thu Diệp an ủi.
Cạc cạc, không đến gần thân thể được các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi định vung vũ binh khí mãi như vậy sao? Ta đây rất vui lòng nhìn các ngươi vung đến mức mệt chết, hoặc là chờ đến các ngươi hao hết khí lực, ta sẽ trực tiếp giết các ngươi, ngay cả ẩn thân cũng không cần rồi, cạc cạc! Quái điểu đột nhiên lóe lên hiện ra ở một nơi cách bọn họ hơn mười mét, sau đó lại biến mất không thấy gì nữa, dọa đám người Trần Dương càng điên cuồng chém loạn, rất sợ quái điểukia đang ở ngay bên cạnh mình, cả người đều cảm giác có cái gì không đúng, giống như bốn phương tám hướng đều có quái điểu đang nhìn mình chằm chằm rồi cười quái dị.
Tất cả mọi người đều biết rõ cứ chém lung tung như vậy cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn sẽ khó tránh khỏi cái chết, tuy nhiên lại không có người nào dám dừng lại, bởi vì dừng lại chỉ có thể chết nhanh hơn.
Bạch Chấp Viện, chúng ta đang chờ cái gì? Sắc mặt Long Tu Văn tái nhợt hỏi Bạch Thương Đông, hắn tin Bạch Thương Đông nhất định có suy nghĩ riêng, trải qua mấy lần hợp tác với Bạch Thương Đông, hắn biết rõ Bạch Thương Đông không phải một người chỉ biết tiêu cực chờ đợi.
Phó Thu Diệp và Dương Vũ Linh cũng đều nhìn về Bạch Thương Đông, bọn họ cũng nghĩ giống như Long Tu Văn, Bạch Thương Đông không có khả năng ngồi chờ chết.
Chờ ma vật kia tự mình quỳ rạp xuống trước mặt chúng ta.
Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.
Ta nghĩ ngươi là điên rồi.
Trần Dương la lên.
Bạch Chấp Viện, chuyện này có thể sao? Mặc dù Long Tu Văn tin tưởng Bạch Thương Đông, nhưng Bạch Thương Đông nói