Bạch Thương Đông cầm tấm Thánh Thảo Lệnh Tam Dương Hoa này lên nhìn một chút, chỉ thấy lệnh bài màu trắng phía trên có khắc một đóa hoa màu đỏ vô cùng diễm lệ, giống như mặt trời mùa hè chói chang khiến người ta không thể nhìn thẳng, làm người sinh ta ra một loại ảo giác, dường như cả tấm lệnh bài kia đều bị thiêu đốt nóng rực.
Bạch Thương Đông khẽ gật đầu, Tam Dương Hoa này bừng bừng sức sống, giống như pháo hoa nở rộ vậy, mặc dù cùng câu Sống như đóa hoa mùa hạ rực rỡ cũng không hoàn toàn phù hợp, nhưng dùng một câu đó để mở ra Thánh Thảo Lệnh Thượng phẩm này cũng không thành vấn đề.
.
Ngọc Ngọc Chân Nhân đứng bên cạnh trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào lệnh bài Tam Dương Hoa, chỉ sợ xảy ra điều gì sơ xuất, chỉ có mở ra được Tam Dương Hoa mới có tác dụng, nếu mở ra được Nhị Dương hoặc Nhất Dương thì một chút tác dụng cũng không có, Thánh Thảo Lệnh Tam Dương Hoa này coi như sẽ bị phế bỏ.
Một đóa Tam Dương Hoa sáng chói như mặt trời nhỏ từ trên lệnh bài dâng lên, ánh sáng kia chiếu cả phòng xán lạn ngời ngời, một đóa hoa đỏ như ngọn lửa cũng đồng thời xuất hiện trên tay Bạch Thương Đông, Thánh Thảo Lệnh Tam Dương Hoa kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Tốt tốt tốt, quá tốt rồi! Ngọc Ngọc Chân Nhân cực kỳ vui mừng, mấy năm nay ông ta luôn phải chịu nỗi đâu vì xương khớp, hai năm nay càng đau lợi hại, gần như khiến ông ta không ngủ yên, bây giờ chữa trị thì có chút hy vọng, mặc dù cảm thấy có chút đau lòng vì phải bỏ ra một tấm Thánh Thú Lệnh Thánh phẩm, thế nhưng vẫn rất vui mừng.
Mắt thấy Ngọc Ngọc Chân Nhân đi tới, Bạch Thương Đông trả lại cả Tam Dương Hoa và tấm Thánh Thú Lệnh Thánh phẩm cho Ngọc Ngọc Chân Nhân.
Bạch gia tiểu tử, ngươi làm gì vậy? Ngọc Ngọc ngẩn người ra, thoáng nghi ngờ nhìn Bạch Thương Đông rồi hỏi.
Mặc dù ta tham tiền, nhưng lại chỉ tham số tiền mà ta nên có được, Thánh Thú Lệnh Thánh phẩm này ngài lấy về đi, ngài để lại lệnh phù chín tầng bí pháp các cho ta là được.
Bạch Thương Đông lạnh nhạt nói.
Ngọc Ngọc nghe Bạch Thương Đông nói lời này, cảm thấy khá kỳ lạ quan sát Bạch Thương Đông hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: Bạch gia tiểu tử, lúc trước ta thật sự đã xem thường ngươi rồi.
Dứt lời, cũng không đợi Bạch Thương Đông mở miệng, lại kín đáo đưa cả tấm Thánh Thú Lệnh Thánh phẩm và lệnh phù chín tầng bí pháp cho Bạch Thương Đông, khoát tay nói: Ngọc Ngọc đã đưa đồ vật ra rồi, sao có thể thu hồi lại được, huống chi ngươi lại là tiểu bối, nếu như ta thu về, về sau còn có mặt mũi nào gặp ngươi ở Cung gia nữa? Cái này ngươi cứ cầm lấy, ngày sau nếu như ta cần mở Thánh Vật Lệnh nữa, ngươi lại chút giúp ta một chút là được.
Nói xong, cũng không cho Bạch Thương Đông cơ hội cự tuyệt, cất Tam Dương Hoa xong rồi trực tiếp xoay người rời đi, chỉ mấy bước đã ra khỏi Đông Hiền Viên.
Bạch Thương Đông khẽ cười khổ, một tấm Thánh phẩm Thánh Thú Lệnh cấp Văn Sĩ, hắn cũng không để ở trong lòng, trả lại cho Ngọc Ngọc Chân Nhân vì không chiếm món hời của ông ta, thu lệnh phù chín tầng bí pháp các, để lần sau Ngọc Ngọc Chân Nhân sẽ không tiện tới tìm hắn xin giúp đỡ nữa, cũng chặt đứt ý đồ của những người khác ở Cung gia.
Những bài thi từ ca phú kinh điển ở địa cầu kia, nếu như có thể không cần thì Bạch Thương Đông không muốn lộ ra ngoài dù chỉ một câu, một khi lộ ra lúc này, sẽ không thể lại sử dụng vào Thánh Đạo Bi nữa, mà tăng cấp dựa vào Thánh Đạo Bi mới là con đường căn bản của hắn.
Con đường trở thành Thánh nhân có bao nhiêu khó khăn, từ xưa tới này đã bao nhiêu đời không có tuyệt đại thiên kiêu rồi, muốn đạt tới Thánh nhân không phải chỉ một lần mà thành được, phải dùng toàn Thánh phẩm để tăng cấp làm Chí Nhân, nhưng cuối cùng chân chính có khả năng thành Thánh, từ xưa đến nay có bao nhiêu mấy người?Có thể nói con đường tăng từng cấp một chính là con đường trụ cột nhất để tăng lên làm Thánh Nhân, cho dù Bạch Thương Đông dùng cách gì, cuối cùng cũng phải dùng các cấp toàn Thánh để đạt tới Chí Nhân đỉnh phong, rồi toàn lực trùng kích vào cảnh giới Thánh Nhân.
Đây là kế để hắn trở về địa cầu, chuyện khác đều có thể lơ là, nhưng chỉ có chuyện này là không thể sai lầm được.
Mặc dù Bạch Thương Đông có bàn tay vàng là nền văn minh sáng chói coi trên địa cầu, nhưng nếu cứ dần dần tiêu hao như thế, nhất định sẽ đến lúc cạn kiệt, lỡ may đến khi