Bên trong một tòa cổ điện, ánh mắt của Tích Hoa Nhân kỳ dị nhìn Bạch Thương Đông: Ta đem Mặt nạ Ma Nhân cho ngươi trước, chính là để cho ngươi có khả năng an ổn ở lại bên trong Ma Thành, ngươi lại tự mình chạy đến Ma Đấu Thai gây ra chuyện như vậy, ngươi làm như vậy để cho ta rất khó xử a.
Ta không có vấn đề, rời khỏi Ma Thành cũng được.
Bạch Thương Đông giang hai tay ra nói.
Ngươi lại không phải là Á Nhân chân chính, tội gì phải vì bọn họ làm những chuyện này? Tích Hoa Nhân không hiểu nhìn Bạch Thương Đông hỏi.
Cảm tình của Nhân Loại rất phức tạp, cũng không phải nhất định là chuyện có lợi đối với chính mình mới đi làm, thứ tình cảm này là không có cách nào giải thích.
Bạch Thương Đông bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi, dù sao ở bên trong Ma Thành này của ta, ngươi cũng không chọc ra đại phiền toái gì.
Tích Hoa Nhân đem một tờ giấy đưa cho Bạch Thương Đông: Đây chính là Ma Danh của Ma Nhân mà ta nói tới kia, ngươi xem xem có thể giải hay không.
Bạch Thương Đông nhận lấy tờ giấy, mặc dù Tích Hoa Nhân chỉ nói là một Ma Binh có thiên phú, nhưng Bạch Thương Đông lại mơ hồ cảm thấy, đây cũng không đơn giản chỉ là một Ma Binh mà thôi.
Từ từ mở tờ giấy ra, Bạch Thương Đông hơi ngẩn ra, trên tờ giấy kia chỉ có một chữ Quân.
Tên của Ma Binh kia cũng chỉ có một chữ này thôi sao? Bạch Thương Đông cau mày hỏi.
Đúng rồi, chỉ có một chữ này.
Tích Hoa Nhân nhìn Bạch Thương Đông mỉm cười, cũng không nói lời gì dư thừa.
Bạch Thương Đông nhìn chữ quân trên tờ giấy kia, trầm ngâm không nói.
Chữ Quân này rất thường gặp ở trong thi từ, có thể đại biểu cho quân vương, cũng có thể đại biểu cho vương hầu, cũng có thể đại biểu cho người có phẩm cách cao thượng, có ý tứ tôn quý.
Thậm chí có thể là dòng họ, có thể là phu quân, nói tóm lại là cách dùng chữ quân này thật sự là quá phức tạp, cho nên một chữ nhìn rất bình thường này, lại để cho Bạch Thương Đông cảm thấy có chút khó giải quyết.
Nguyên nhân khó giải quyết không phải là không nghĩ ra thi từ, mà là có quá nhiều, nhưng mà phía trước một chữ quân này không có từ khác bổ sung định nghĩa cho nó, Bạch Thương Đông cũng không biết nên dùng loại ý nghĩa nào để định nghĩa nó, nên dùng loại thi từ phong cách nào để giải nó.
Ma Nhân kia là nam hay nữ, tính cách như thế nào? Bạch Thương Đông trầm ngâm hỏi.
Chuyện này! Tích Hoa Nhân dừng một chút, mới mở miệng nói: Ma Nhân kia là một nữ tử, tính cách không tính là dịu dàng, nhưng cũng không thể nói là mạnh mẽ, nếu như gắng phải dùng một từ để hình dung nàng, thì an tĩnh sẽ tương đối gần gũi.
Bạch Thương Đông nghe được liền cảm giác có chút nhức đầu, chỉ là chút đầu mối này, khẳng định là không đủ để định nghĩa chữ quân này phải giải ra sao.
Nữ Ma Nhân kia có phải là người mang trọng trách, hay là tài hoa xuất chúng, hoặc là có phẩm cách cao thượng? Bạch Thương Đông suy nghĩ một chút, hỏi vài câu có tính nhằm vào một chút.
Chuyện này hả! Coi như là Ma Nhân tầm thường, từ lúc mới sinh ra liền đã định trước là muốn theo đuổi tìm ra Ý nghĩa trong tên thậtcủa chính mình, có thể nói là mỗi một Ma Nhân đều là người mang trọng trách, nàng tự nhiên là cũng không ngoại lệ.
Phương diện tài học, mặc dù không kinh tài tuyệt diễm giống như Ma Sư, nhưng mà cũng coi như là không tệ.
Còn về phẩm cách, Ma Nhân tự nhiên đều là cao quý.
Bạch Thương Đông liếc Tích Hoa Nhân một cái, lời này của Tích Hoa Nhân nói tương đương với không nói.
Nhưng mà Bạch Thương Đông cũng xác định được một chuyện, Tích Hoa Nhân nói chuyện như vậy, Ma Nhân kia nhất định không phải chỉ đơn giản là một Ma Binh bình thường.
Được rồi, ngươi cho ta một chút thời gian, để cho ta suy nghĩ kỹ một chút.
Bạch Thương Đông thấy không hỏi ra được chuyện gì đó, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Vậy thì nhờ cậy tất cả vào Ma Sư rồi.
Tích Hoa Nhân đưa Bạch Thương Đông ra ngoài đại điện.
Lúc Tích Hoa Nhân trở lại đại điện, chỉ thấy nữ nhân ở trong vọng lâu vài ngày trước, không biết lúc nào đã xuất hiện ở trong đại điện, đang ngồi trên ghế, nhìn dạ minh châu dùng để chiếu sáng ở bên cạnh xuất thần.
Quân thượng.
Tích Hoa Nhân cung kính hướng nữ nhân kia thi lễ một cái.
Ngươi nói hắn có thể giải được Ma Danh của ta hay không? Ánh mắt của nữ tử kia vẫn nhìn minh châu, tay ngọc nâng lên nhưng cũng không hề nhúc nhích.
Ma Sư có tài hoa kinh người, chắc là sẽ có cơ hội.
Tích Hoa Nhân nói.
Ngươi hẳn là nên biết, thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Quân đưa tay tháo xuống viên minh châu kia, cầm ở giữa các ngón tay ngọc, có chút nhập thần nói.
Quân thượng, ngài nhất định phải đi tới Thánh Giới hay sao? Có thể lại nghĩ thêm vài biện pháp nữa hay không! Tích Hoa Nhân dè đặt, giọng nói càng nói