Được, ta muốn thử xem một chút, ngươi làm thế nào để cho ta không kịp rút kiếm.
Hắc Tu La đã giận tím mặt, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, tay trái lại âm thàm đánh ra một thủ thế.
Hắc Tu La thầm nghĩ trong lòng: Vốn ta còn muốn cho ngươi thua nhẹ nhàng dứt khoát, nhưng hết lần này tới lần khác chính ngươi lại muốn tìm chỗ chết, không khiến ngươi cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Hắc Tu La ta chính là con trai ngươi.
Trong đôi mắt của Hắc Tu La đang nhìn chằm chằm Bạch Thương Đông ẩn hiện sát ý, chỉ cần Bạch Thương Đông vừa rút kiếm ra, hắn sẽ lập tức phối hợp với Tử Thức phản kích, để Bạch Thương Đông lập tức phải ngã xuống dưới kiếm của hắn, đến lúc đó hắn có thể lấy tư thái người thắng tận tình hưởng thụ sự sung bái của đám Ma nhân.
Đối với năng lực của Tử Thức, Hắc Tu La vẫn rất có lòng tin, hắn đã từng thấy rấtá nhiều người bị người giấy kia giết chết, chỉ cần ký tên, không có người có thể thoát khỏi.
Vì muốn chắc chắn, Hắc Tu La còn cố ý liếc mắt nhìn về phía lầu cao, nhìn thấy Tử Thức đứng ở trước cửa sổ, một tay cầm người giấy, một tay cầm cây kéo, lúc nào có thể ra tay, lúc này Hắc Tu La mới hoàn toàn yên tâm.
Ngươi thật sự không rút kiếm trước sao? Bạch Thương Đông cười tủm tỉm nhìn Hắc Tu La.
Bớt nói nhảm đi, ta sẽ nhanh chóng khiến ngươi phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hắc Tu La nói với vẻ lạnh lùng.
Vậy ta cũng không khách khí nữa.
Bạch Thương Đông triệu hồi ra Không Sắc Xích, cũng không dùng tới kiếm pháp Long Môn Bát Tuyệt, trực tiếp cầm kiếm chém thẳng tới, ngoài ưu điểm là tốc độ xuất kiếm rất nhanh thì không có điểm mạnh gì khác.
Hừ, kiếm pháp như vậy mà cũng muốn khiến Hắc Tu La ta bị thương, cho dù không có Tử Thức phối hợp, muốn thắng ngươi cũng dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên Hắc Tu La vẫn là người cẩn thận, hắn vẫn đánh ra một thủ thế, để Tử Thức phối hợp với hắn đồng thời ra tay, tránh việc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Khi bàn tay Hắc Tu La đè lên chuôi kiếm thì con ngươi hắn đã co rút lại, trên gương mặt đầy vẻ kinh hãi, hắn muốn tức giận điên cuồng hét lên nhưng lại phát hiện hắn không thể mở miệng hét lên được.
Mà thân thể của hắn cũng giống như bị vô số xích sắt trói chặt, đừng nói là rút thanh kiếm ra, cho dù là khẽ nhúc nhích ngón tay cũng không thể làm được.
Từng hoa văn huyết sắc quỷ dị nổi lên trong da thịt hắn, giống như vô số đóa hoa hồng diễm lệ.
Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy! Chẳng lẽ! Hắc Tu La đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trước khi hắn xuất chiến căn bản chưa từng gặp Bạch Thương Đông, thậm chí cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoài, người duy nhất có cơ hội tiếp xúc với hắn chỉ có Tử Thức.
Thân thể Hắc Tu La không thể nhúc nhích, chỉ có thể cưỡng ép chuyển động con mắt, khiến ánh mắt của hắn vặn vẹo thành một góc độ kỳ quái, mới có thể nhìn thấy Tử Thức trên lầu cao, nhưng khi nhìn đến cửa sổ, cả người Hắc Tu La bị đủ loại tâm tình tiêu cực như tức giận, oán độc, hối hận, không cam lòng cùng tuyệt vọng bao phủ.
Trước cửa sổ trên lầu cao kia, Tử Thức đã đốt người giấy kia, tiện tay ném người giấy đang cháy đó ra ngoài cửa sổ, mà Bạch Thương Đông lại không việc gì, Hắc Tu La đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tử Thức, ngươi lại dám phản bội ta! Đáy lòng Hắc Tu La tức giận gầm thét, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào, cả người đã bị hoa văn huyết sắc kia khống chế.
Một ánh kiếm lướt qua, đầu lâu của Hắc Tu La bay lên giữa không trung, đôi mắt trợn trừng lên, trong đó tràn ngập sự không cam lòng cùng tức giận, hắn còn có rất nhiều bí pháp cường đại chưa kịp sử dụng, có Bản Nguyên Lực Lượng kinh thế còn chưa kịp thi triển, thế mà lại chết dưới một nhát kiếm như vậy, hắn chết cũng không cam tâm.
Mặc dù không hề cam tâm nhưng Hắc Tu La vẫn chết đi như vậy, bị Bạch Thương Đông chém một kiếm bay mất đầu, tới tận khi chết đi mà hắn vẫn không thể rút kiếm ra được, cánh tay gắt gao nắm chặt chuôi kiếm và thi thể không đầu đồng thời ầm ầm ngã xuống, Ma huyết chảy đầy đất.
Dưới Ma Đấu Tràng hoàn toàn yên tĩnh, đám Ma nhân đứng ở dưới đã sớm bị tình cảnh trước mắt dọa đến sợ ngây người, không có kẻ nào muốn tin tưởng vào những gì mình vừa thấy, Bạch Thương Đông lại thật sự có thể dùng một kiếm chém bay đầu Hắc Tu La, hơn nữa Hắc Tu La còn không kịp rút kiếm ra.
Tất cẩ mọi chuyện này đều không chân thật, khiến đám Ma nhân có cảm giác như mình đang nằm mơ, trong lúc nhất thời toàn bộ Ma Đấu Tràng đã trở nên yên