Đương nhiên có thể, đây là vinh hạnh của ta.
Bạch Thương Đông ra lệnh cho ngỗng trắng dừng lại, cười nói với Ninh Tuyết.
Gò má Ninh Tuyết ửng đỏ: Ngươi không nên hiểu lầm, La Thú quá lắc lư, ta sử dụng linh hương thuật lúc nào cũng bị đứt quãng, ngỗng trắng này nhìn có vẻ ổn định vững vàng, sẽ không cắt đứt thuật linh hương.
Ta cũng nghĩ như thế, lên đây đi.
Bạch Thương Đông mỉm cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Ninh Tuyết đã đỏ hồng lên, thu La Thú lại rồi nhảy lên trên lưng ngỗng trắng, ngồi xuống cách Bạch Thương Đông một khoảng.
Mọi người lại tiếp tục lên đường, Ninh Tuyết vừa sử dụng thuật linh hương tìm phương hướng, vừa lấy ra một Thánh Vật Lệnh, nhìn hoa văn phía trên rồi tự mình lẩm bẩm gì đó.
Ngươi muốn dùng văn chương mở ra Thánh Vật Lệnh sao? Bạch Thương Đông nhìn một tấm Thánh Vật Lệnh trong tay Ninh Tuyết, là một Thánh Thực Lệnh Thượng phẩm.
Phía trên khắc là một dãy núi đá và một cây măng cụt, lá trúc ngổn ngang, nhìn giống như là bị gió thổi bốn bề phiêu đãng.
Thiên tư trên phương diện của ta không tốt lắm, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra câu nào thích hợp.
Ninh Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói.
Văn học chú trọng linh quang, ngươi không nghĩ tới chỉ là vì chưa tới thời cơ, không cần phải gấp, thời cơ đến dĩ nhiên là sẽ nghĩ tới.
Bạch Thương Đông nói.
Ninh Tuyết lại lắc đầu một cái nói: Bí kỹ và công pháp còn có thể dựa vào chăm học khổ luyện để tăng cấp lên, thế nhưng văn học lại dựa vào thiên phú và linh tính, ta không có thiên phú phương diện này, cho dù có nghĩ nát óc, cũng khó khăn nghĩ ra văn chương tuyệt vời.
Giống như vị cô gia của Cung gia kia làm ra câu một lời kinh thiên nhân; còn bao nhiêu lời hay ý đẹp nữa, cho dù ta dùng cả đời, cũng khó mà làm ra câu thơ hay tới trình độ kia.
Bạch Thương Đông nghe những lời này mà mặt già đỏ lên, không nghĩ đến Ninh Tuyết lại đột nhiên nhắc tới hắn, hơn nữa nhìn vẻ mặt đầy sùng bái này, chỉ tiếc những thơ văn này đều không phải do chính Bạch Thương Đông làm, tự nhiên cũng không có thể mặt dày nhận lấy sự sùng bái củaNinh Tuyết.
Tài văn chương khá thì có ích lợi gì? Tham sống sợ chết giải thích tên cho Ma nhân, nhân phẩm thấp kém như vậy, cuối cùng cũng không thành tài được.
Chu Phong đi bên cạnh hừ lạnh một câu.
Chu sư đệ nói cũng có lý, lại không nói vị cô gia của Cung gia kia có thể thành tài hay không, chỉ là có vết nhơ là danh xưng ma sư này, cũng khiến hắn mất đi cơ hội tiến hơn một bước, sợ rằng cả đời này đều phải bị nhốt ở Nam Ly Thư Viện.
Lưu Thiên Thành nói.
Tin tức ở Thiên Ma Thành thật sự quá chậm rồi, cũng không biết hiện tại vị cô gia của Cung gia kia thế nào.
Lý Liên Sơn cũng tiếp lời.
Đúng rồi, không phải Đông Tử ngươi vừa tiến vào Thiên Ma Tràng sao? Bên ngoài có chuyện gì chắc ngươi biết rõ ràng chứ? Vị cô gia Cung gia kia hiện tại thế nào? Có bị mang về Nam Ly Thư Viện chúng ta không? Lưu Thiên Thành vỗ đầu một cái, hỏi Bạch Thương Đông.
Ừ, bây giờ đang ở Nam Ly Thư Viện, bái làm đệ tử ở Kính Thai Viện.
Bạch Thương Đông trả lời qua loa.
Đệ tử của Kính Trần Hiền Nhân, nói như vậy thì hắn đừng nghĩ có thể rời khỏi Kính Thai Đảo, Kính Trần Hiền Nhân thanh tâm quả dục, đã từng nói một lời thế rằng không vào Chí Nhân thì tuyệt đối không bước ra khỏi Kính Thai Đảo nửa bước.
Lý Liên Sơn nói.
Chỉ đáng tiếc tài văn chương của hắn.
Ninh Tuyết thở dài một tiếng.
Vài người lại nghị luận mấy câu, Bạch Thương Đông nghe bọn họ nói, gần đây trong Thiên Ma Tràng này không có đệ tử bị đưa vào, tin tức mà bọn họ biết cũng chỉ là những chuyện xảy ra ở Minh Kính Hồ, ngay cả chuyện Xích Long Hiền Nhân bắt hắn trở về Nam Ly Thư Viện cũng không biết.
Mọi người cẩn thận, phía trước hình như có vật gì đó.
Lưu Thiên Thành đi đầu tiên đột nhiên thấp giọng hét lên một tiếng, ngăn cản mọi người tiến lên.
Hình như thật sự có vật gì đó nằm trên sơn đạo.
Chu Đông Điền ngưng mắt nhìn, cũng cau mày nói.
Nhìn ra là ma vật gì sao? Lý Kỳ không tu luyện bí kỹ về nhãn lực, đứng ở nơi này không thể thấy rõ nơi đó có cái gì.
Mấy người kia cũng không khá hơn Lý Kỳ, ngoài Lưu Thiên Thành có nhãn lực rất tốt và Chu Đông Điền ra, tất cả đều không