Trong mắt Bạch Thương Đông lóe lên vẻ tán thưởng, coi như là trong lúc tức giận như vậy, vẫn không bị tình cảm hoàn toàn che đậy tâm trí.
Thân hình cũng không nhúc nhích, bàn tay khẽ nhúc nhích, một thanh trường kiếm cũng đã xuất hiện ở trong tay Bạch Thương Đông, Phách Nguyệt Trảm cuồng kích mà ra, chém không phải là Nam Cung Tiêu mà là kiếm của hắn.
Oành!Hai thanh kiếm va chạm, trường kiếm của Nam Cung Tiêu trực tiếp bị chém đứt, kiếm trong tay Bạch Thương Đông ngừng lại ở vị trí cách đỉnh đầu hắn chưa đủ một cm.
Ngũ phẩm Văn Sĩ nhưng ngay cả một chiêu của ta đều không đỡ được, ta nói ngươi là rác rưởi ngươi còn không phục? Bạch Thương Đông nhìn Nam Cung Tiêu bình tĩnh nói.
Ta không phục, ngươi chỉ là ỷ vào một thanh thần binh lợi nhận mà thôi, nếu như binh khí giống nhau, ta tuyệt sẽ không thua ngươi.
Nam Cung Tiêu quật cường trợn mắt nhìn Bạch Thương Đông nói.
Được.
Bạch Thương Đông thu Vô Định Kiếm lại, đưa tay từ trên cây bên cạnh bẻ một nhánh cây dài hai thước, chỉ lớn cỡ ngón tay nhìn Nam Cung Tiêu nói: Mới vừa rồi ta dùng binh khí Cấp Chân Nhân, ngươi cảm thấy là ta dựa vào binh khí để thắng ngươi, vậy ta sẽ dùng vật này coi như binh khí đi.
Sắc mặt của Nam Cung Tiêu khó coi, giống như là phải chịu vũ nhục lớn lao, Hoàng Tiên, Tống Nhạc cùng Lôi Sư cũng đều kinh ngạc nhìn cành cây trong tay Bạch Thương Đông.
Cành cây kia thoạt nhìn yếu ớt mềm nhũn, ngay cả thân nhánh cũng không thẳng, giống như là tùy tiện đụng một cái liền gảy, Bạch Thương Đông lại muốn dùng nó như binh khí để tái chiến với Nam Cung Tiêu, đều cảm thấy Bạch Thương Đông thật sự là đã có chút khinh thường.
Đều là Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, Bạch Thương Đông chỉ là Văn Sĩ cấp một, Nam Cung Tiêu lại là Văn Sĩ ngũ phẩm, mới vừa rồi Bạch Thương Đông ỷ vào thần binh cấp Chân Nhân chặt đứt kiếm của Nam Cung Tiêu, bây giờ dùng cành cây này làm sao thắng được Nam Cung Tiêu.
Nam Cung Tiêu cắn răng một cái, lại triệu hoán ra một thanh kiếm khí, hắn là thiên chi kiêu tử của Nam Cung gia, trên người mang Kiếm khí không chỉ có một thanh, coi như chỉ là mặt hàng dự bị, cũng là Kiếm khí Thượng phẩm cấp Văn Sĩ hiếm có.
Kiếm quang lóe lên, Nam Cung Tiêu một lần nữa dùng a Thứ Tâm Kiếm pháp, trường kiếm giống như độc xà thổ tín đâm ra, quỷ dị hung hiểm đến cực hạn, người phản ứng tương đối chậm chạp như Lôi Sư đều không thấy rõ thanh kiếm kia đâm ra như thế nào.
Bạch Thương Đông đứng ở nơi đó, giống như là từ trên cao nhìn xuống nhìn Nam Cung Tiêu, cầm cành cây trong tay giơ lên thật cao, vẫn giống như mới vừa rồi thẳng tắp chém về phía kiếm trong tay Nam Cung Tiêu, giống như như một vòng trăng tròn chém xuống.
Cành cây cùng kiếm va chạm, cành cây nhìn như mềm mại yếu ớt kia rung một cái, Kiếm khí Thượng phẩm trong tay Nam Cung Tiêu vậy mà một lần nữa bị chém thành hai khúc, mà cành cây kia lại một lần nữa cách đầu Nam Cung Tiêu chưa đủ một cm.
Bây giờ ngươi có phục hay không? Mặt Bạch Thương Đông không có biểu tình nhìn Nam Cung Tiêu.
Không phục, ta tu luyện lấy nhanh làm chủ, phương pháp tu luyện của ngươi là tu kình khí hùng hậu, thắng ta lại có gì tài ba, ngươi có gan so nhanh với ta.
Nam Cung Tiêu kiên trì đến cùng nói.
So nhanh đúng không? Bạch Thương Đông khẽ mỉm cười, cành cây trong tay đột nhiên khẽ động, trực tiếp dọc theo da đầu Nam Cung Tiêu lướt qua.
Nam Cung Tiêu sợ hết hồn, theo bản năng né tránh lui về phía sau, đã tránh thoát cành cây, nhưng y phục trên người lại bị chém ra một vết rách dài một thước.
Cành cây trong tay Bạch Thương Đông một lần nữa chém về phía Nam Cung Tiêu, Nam Cung Tiêu vội vàng triệu hồi ra trường kiếm đón đỡ, kết quả là trường kiếm một lần nữa bị chém đứt, đồng thời y phục trên người lại bị chém ra thêm một vết rách, cùng lỗ hổng vừa rồi kia lần lượt giao nhau, quần áo lập tức rách ra một tảng lớn, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực.
Cành cây trong tay Bạch Thương Đông liên tục không ngừng chém xuống, Nam Cung Tiêu lại triệu hồi ra hai thanh kiếm khác cản hai lần, kết quả đều bị chặt đứt, sau đó liền không còn binh khí, trốn cũng không trốn thoát nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cành cây trong tay Bạch Thương Đông không ngừng hạ xuống, trong nháy mắt liền bị chém cho quần áo khắp người rách nát, cơ hồ khó mà che thân, cuối cùng bị cành cây trong tay Bạch Thương Đông tàn nhẫn quất trên người,nhất thời bị quất ngã lăn ở trên mặt đất, trong lúc nhất thời vậy mà không thể bò dậy nổi.
Bạch Thương Đông lạnh lùng nhìn Nam Cung Tiêu đã té xuống đất mặt xám như tro tàn: Ta thu ngươi làm đệ tử, chính là nhìn ngươi có chút thiên phú, khác với đám phàm phu tục tử bên ngoài kia, nếu như đi theo ta gian khổ tu hành, sau này có thể đi lên con đường mà chính ta không thể đi lên, không nghĩ tới là ta đã nhìn lầm.
Tiện tay đem cành cây ném sang một bên, Bạch Thương Đông xoay người đi tới căn nhà gỗ: Trong mắt của ta, những Văn Sĩ cấp chín Văn