Bạch Chấp Viện, chúc mừng ngươi đạt được hổ Vĩ Hỏa Tứ Dực.
Phó Thu Diệp bước tới rồi nói.
May mắn mà thôi.
Bạch Thương Đông cười một tiếng.
Thánh Thú cường đại đã như vậy, tại sao khi nãy ở trên lầu không nói ra? Chờ chúng ta xấu mặt xong lại lên đài, ngươi muốn nhìn chúng ta mất mặt như vậy sao? Hay ngươi muốn dùng chúng ta làm đá lót đường để ngươi nổi bật ? Ngô Tử Đạo đứng một bên hừ lạnh nói.
Ngô Tử Đạo vừa nói ra lời này, sắc mặt Long Tu Văn, Dương Vũ Linh và Phó Thu Diệp đều có vẻ hơi mất tự nhiên, đúng như Ngô Tử Đạo nói, Bạch Thương Đông làm như vậy khó tránh khỏi khiến trong lòng bọn họ có chút ý kiến.
Ánh mắt của Bạch Thương Đông rơi vào trên người Ngô Tử Đạo, nhìn Ngô Tử Đạo mà không nói gì, nhìn đến mức khiến Ngô Tử Đạo nổi da gà lên, cắn răng nói: Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngươi là Chấp Viện, coi thường những đệ tử chúng ta thì cứ nói thẳng là được, chúng ta cũng sẽ không cần lấy mặt nóng dán mông lạnh.
Bạch Thương Đông không nói hai lời, trong lòng khẽ suy nghĩ, Hồng Lệ đã xuất thủ, tát một cái vào trên mặt Ngô Tử Đạo, đánh cho Ngô Tử Đạo miệng mũi phun máu tươi, gương mặt vặn vẹo, cả người bay ra ngoài mấy m.
Bạch Chấp Viện, ngươi làm gì thế? Cho dù ngươi là Chấp Viện, cũng không có quyền lực tùy tiện đánh đệ tử biệt viện.
Phó Thu Diệp, Long Tu Văn cùng Dương Vũ Linh vội vàng ngăn cản Bạch Thương Đông, tức giận quát lên.
Đệ tử các viện trên quảng trường thấy một màn như vậy đều kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất luôn, không ngờ Bạch Thương Đông lại dám làm như vậy ở trước mặt mọi người.
Họ Bạch kia, ngươi cho rằng là ngươi có tài văn chương đệ nhất, lại còn là đệ tử Chí Nhân, tiếp chưởng Kính Thai Viện, là có thể coi trời bằng vung, tùy tiện khi dễ những đệ tử bình thường chúng ta sao? Ngô Tử Đạo bị Dương Vũ Linh nâng dậy, tức giận chỉ vào Bạch Thương Đông rồi la lên: Cho dù ngươi quyền thế ngập trời, Ngô Tử Đạo ta cũng không sợ ngươi, nhất định phải xin thư viện cho ta một lời công đạo, ta cũng không tin ngươi có thể một tay che trời, khiếnnhững đệ tử bình thường chúng ta không có đường sống.
Ngô Tử Đạo nói lời này được một đám đệ tử đồng ý, rối rít lên tiếng chỉ trích Bạch Thương Đông, vây Bạch Thương Đông ở giữa quảng trường.
Bạch Chấp Viện, ngươi làm thế là không đúng rồi, Ngô Tử Đạo cũng không phải là đệ tử ở Kính Thai Viện, sao ngươi có thể ra tay đánh hắn? ĐámQuang Sơn trưởng lão chờ cũng đi tới, Quang Sơn trưởng lão cau mày nói với Bạch Thương Đông.
Mấy vị trưởng lão thay đệ tử làm chủ với, đệ tử chỉ nói trúng tâm tư vì tư lợi của hắn mà hắn lại ra tay đánh đệ tử ở ngay trước mặt mọi người, những đệ tử bình thường chúng ta ở trong thư viện nên bị người bắt nạt như thế sao? Ngô Tử Đạo nhào tới trước mặt đám người Quang Sơn trưởng lão khóc kể lể.
Bạch Chấp Viện, ngươi đều nghe rồi đấy, ngươi nên cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng đi, ở Nam Ly Thư Viện tuyệt đối không cho phép chuyện lấn áp đệ tử xảy ra, nếu như ngươi không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì ta chỉ có thể mời người hình viện đến xử lý.
Quang Sơn trưởng lão nói với Bạch Thương Đông.
Đúng, giao hắn cho hình viện.
Dù tài văn chương có khá hơn nữa cũng vô dụng, một chút lễ giáo cũng không biết, vậy mà dám đánh đập đệ tử đồng môn.
Người như vậy còn có thể làm Chấp Viện, quả thực là khiến Nam Ly Thư Viện chúng ta mất thể diện.
Nhốt hắn vào hình viện, tất cả đại hình đều dùng một lần, nhìn xem về sau hắn còn dám bắt đầu đồng môn đệ tử hay không!.
Bạch Thương Đông lạnh lùng nhìn lướt qua một đám đệ tử, cuối cùng rơi vào trên người Quang Sơn trưởng lão, lạnh nhạt nói: Có gì mà phải trả lời chứ, ta đánh hắn là bởi vì hắn đáng đánh, một tát này ta còn ngại đánh không đủ tàn nhẫn, hẳn là một kiếm chém hắn chết luôn.
Trưởng lão, các ngươi đều nghe được rồi đấy, hắn thật sự không phải là người, đánh ta còn không đủ, lại còn muốn giết ta, nếu cứ để mặc hắn làm bậy như thế, đệ tử chúng ta làm gì còn có đường sống nữa chứ! Ngô Tử Đạo lớn tiếng nói.
Trong lúc nhất thời chúng đệ tử đều vô cùng kích động, tất cả đều la hét muốn đưa Bạch Thương Đông vào hình viện.
Bạch Chấp Viện, nếu như ngươi không có lời gì khác,