Thi thể của nữ thi bị chia thành mười lăm khối, trừ đầu ra, thì mười bốn phần còn lại đều đã tìm được vị trí nơi chôn.
Hiện chỉ có hai phần thi thể được đào ra là bàn tay phải và cẳng tay phải, còn những phần khác vẫn chưa được đào lên.
Mọi người đào cánh tay phải của tử thi nữ lên theo thứ tự.
Tranh thủ trước khi mặt trời lặn đào toàn bộ các phần của cánh tay phải lên, rồi sẽ đào tiếp phần của cánh tay trái, sau đó là hai cái đùi rồi tới! !
Hai chiếc xương được đào lên đặt vào trong chiếc túi, cùng với một cái xẻng, tấm thẻ mở tủ và các mảnh ghép, và cả cuốn sổ nhỏ nữa.
Đây là toàn bộ thu hoạch của bọn họ.
Hiện tại các manh mối tìm được điều đã được giải quyết, bọn họ phải tìm kiếm những manh mối mới, chẳng hạn như thu thập bảy mảnh ghép chưa được hoàn chỉnh.
Triệu Nguyên có ý điều người đi: "Cả đám người chúng ta không cần phải đều đi đào phần chân tay bị cụt còn lại đâu.
"
"Ngưỡng ca, gì nhỉ, hổng ấy anh đi tìm mảnh ghép hình đi.
"
Triệu Nguyên thấy anh vất vả đào cát bằng tay trái, hơi do dự nói
Trần Ngưỡng dừng lại động tác đào cát: "Tôi đi tìm?"
Triệu Nguyên nói: "Đúng thế, anh đi tìm đi.
"
Ba người Hà Tường Duệ, Trương Kính Dương và nhϊếp ảnh gia đều đồng ý.
Trần Ngưỡng mà rời đi, thiếu niên chống nạng cũng sẽ đi theo, còn gì tốt hơn thế nữa.
Cả hai người đều bị thương, từ trước đến nay, trong các cuộc đào cát, giá trị đóng góp của bọn họ là không đáng kể, có thể nói là một tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tốt nhất vẫn là để cho bọn họ đi cống hiến chất xám đi.
Phùng Sơ không có ý kiến
gì, vết xước trên hai tay của cậu nằm ở giữa xương cổ tay và xương bàn tay, không ảnh hưởng đến việc cầm xẻng, vết thương ở đầu gối dường như cũng không tạo ra nhiều bất tiện.
Sức lao động mạnh hơn Trần Ngưỡng nhiều, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Trần Ngưỡng nhìn ra suy nghĩ của mọi người, anh đặt cái xẻng xuống, dùng ngón tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay rồi vỗ rớt lớp cát mềm dính trên đó: "Được rồi, vậy tôi đi tìm mảnh ghép.
"
Anh bảo Triệu Nguyên cho mình mượn điện thoại di động, rồi chỉ vào chiếc túi xách lớn trên cát: "Nhớ coi đàng hoàng đấy.
"
Triệu Nguyên làm thủ thế "ok" với Trần Ngưỡng, nó ở em ở anh yên tâm đi.
Trần Ngưỡng đứng lên, cát trên người bị run rớt xuống, thấy cộng sự vẫn ngồi trên mặt cát, nghi ngờ hỏi: "Cậu không đi cùng với tôi hả?"
Những người khác cũng nhìn sang.
Trong đó Hà Tường Duệ và Triệu Nguyên thuộc top người luôn biểu hiện cảm xúc ra ngoài, ánh mắt vừa cầu xin vừa hoảng sợ.
Không phải chứ? Cùng nhau đi không tốt sao? Xin cậu đừng ở lại đây nữa, Trần Ngưỡng mau kéo cậu ta đi đi!
Trần Ngưỡng không chú ý đến ánh mắt của mọi người, nhìn mái tóc màu hạt dẻ của thiếu niên, hỏi lại một lần.
Mặt Triều Giản vẫn cứ vô cảm.
Trần Ngưỡng đột nhiên nhanh trí, cúi xuống kéo hắn.
! ! !
Hai tủ khóa ở phòng thay đồ đều đã được mở ra, Trần Ngưỡng cũng tìm được rất nhiều mảnh ghép.
Bảy mảnh ghép còn thiếu không có ở nơi đó.
Trần Ngưỡng nhìn quanh toàn bộ khu bãi tắm, chẳng lẽ nhiệm vụ vừa mới được tính là bắt đầu, thì tinh thần và thể chất của anh đã sa sút rồi ư, lại còn đang có xu thế chuyển biến xấu.
Không thể lang thang đi tìm khi không có mục tiêu như vậy được.
Trần Ngưỡng bị ánh nắng chiếu đến mức không mở nổi mắt, anh dùng tay che nắng, cái bóng đổ lên khuôn mặt rám nắng: "Có nơi nào chúng ta chưa đến không?"
Triều Giản: "Có.
"
Trần Ngưỡng đang muốn hỏi: "Là nơi nào?", lời tới đầu lưỡi đã bị anh cắn chết, đây đã trở thành hành động theo quán tính của anh rồi.
Lúc giải đề, không thể trực tiếp đòi đáp án, cộng sự cũng sẽ không nói cho anh.
Là nơi nào đây, Trần Ngưỡng dùng hai tay chống trán, ở tại chỗ đi vòng vòng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng! !
Triều Giản nhìn thấy chóng mặt, chống nạng gõ: "Đứng yên.
"
Trần Ngưỡng đứng yên, anh nhìn chằm chằm vào Triều Giản, mắt cũng không nháy một cái, không hề có cảm xúc dao động, giống như một cái máy bị mắc kẹt.
Nói trắng ra là anh đang thất thần.
Triều Giản duỗi tay qua, nắm lấy cánh tay Trần Ngưỡng, vặn người anh sang một bên: "Anh vẫn nên tiếp tục đi vòng vòng đi.
"
Trần Ngưỡng vừa bị vặn người sang một bên, đột nhiên quay đầu lại: "Tôi biết là ở nơi nào rồi!"
Là buồng vệ sinh nữ.
Nhiệm vụ lần này đều là nam giới, nên chưa có ai từng vào đó hết.
Trần Ngưỡng đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bước vào nhà vệ sinh nữ, anh không hề tò mò hay thấy khó xử, vì chỉ coi đây là một cảnh tượng trong nhiệm vụ.
Nhà vệ sinh nữ không có bồn tiểu, các khu còn lại đều giống nhà vệ sinh nam.
Trần Ngưỡng thận trọng kéo Triều Giản đứng tại chỗ, nín thở nhìn vào trong.
Có một tủ trang điểm nhỏ ngay ở lối vào.
Đi rẽ vào là hai dãy phòng cách gian.
Các cửa đều đóng kín, trên dưới có khoảng trống, nếu nằm ra ngoài một chút thì có thể nhìn thấy không gian bên trong.
Hầu kết Trần Ngưỡng giật giật, trong những câu chuyện ma mà anh đã đọc, nhà vệ sinh nữ là nơi không thân thiện nhất, anh nói một cách khó khăn: "Tôi bắt đầu tìm đây.
"
"Đát" "Đát"
Triều Giản chống nạng bước vào, ghé vào bức tường đối diện hai dãy cách gian, vị trí này cho phépvị trí này có thể để Trần Ngưỡng nhìn rõ hắn.
"Coi nơi này là phòng đào thoát khỏi mật thất.
" (trò chơi thực tế bên Trung)
Trần Ngưỡng ngẩn người: "Ừm.
"
Nhà vệ sinh nữ là mật thất, các mảnh ghép chính là chìa khóa.
Hai chữ này gần đây Trần Ngưỡng rất quen thuộc, chúng khắc sâu tận xương, nó làm sự lo lắng của anh giảm bớt một chút.
Trần Ngưỡng bước đến một gian phòng rồi gõ cửa, anh dùng khẩu hình miệng nói với Triều Giản: "Tôi học được điều này từ một bộ phim ma, phải lịch sự.
"
Triều Giản: "! ! "
Trần Ngưỡng hít thở sâu hai hơi và từ từ đẩy cánh cửa đó ra.
Một trận lạnh lẽo phả vào mặt, anh căng thẳng nhìn rồi lại nhìn, bồn cầu ngồi xổm, sọt rác trống trơn, bên cạnh còn treo một hộp đựng giấy đi vệ sinh.
Trên cửa và trên tường dán đầy những quảng cáo nhỏ, có cũ có mới, hết lớp này đến lớp khác.
Trần Ngưỡng không có thời gian để kiểm tra từng cái một, cũng không thể đánh giá được những thứ này có hữu ích hay không, cho nên anh lấy di động của Triệu Nguyên ra, dùng lòng bàn tay chọc màn hình mở ra phần mềm quay video, quay hết tất cả các quảng cáo nhỏ dán trong buồng vệ sinh.
Điện thoại di động của Triệu Nguyên sắp hết pin rồi.
Trần Ngưỡng không dám mở suốt, vừa quay xong là lập tức tắt máy.
Không biết có phải do nghi thức gõ cửa hay không, Trần Ngưỡng đã đẩy từng cánh cửa của buồng vệ sinh vào trong mà không gặp phải sự kiện siêu nhiên nào cả.
Chỉ có một lần vẫn là chính anh tự dọa mình.
Buồng cuối cùng là buồng để tạp vật, bên trong có ba cây lau nhà, giẻ lau, bàn chải, một hộp giấy lớn bằng sắt, một thùng đựng rác bằng túi ni lông đen và một cái bồn rửa tay, tương đối đơn giản.
Trần Ngưỡng lục lọi tìm rất nhiều chỗ.
Những nơi đôi mắt anh có thể nhìn đến, anh đều tìm qua.
Máy sấy tay, hộp đựng giấy, ray gỗ phía trên các ngăn, thùng rác rỗng, cây lau nhà, dưới bồn rửa mặt! !
không có gì cả.
Trần Ngưỡng muốn thảo luận với Triều Giản, chợt thình lình đối diện với tấm gương lớn ở phía sau.
Anh nhìn sang, bản thể bên trong tấm gương cũng đang nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ót của Trần Ngưỡng "xoát" một cái lạnh ngắt, quay mặt đi chỗ khác: "Nếu đây là trò chơi đào thoát khỏi mật thất, thì bây giờ tôi đã nằm trong trạng thái của một xác chết rồi.
"
Vừa nói vừa đi lật cái bình hoa bên bồn rửa tay, là hoa thật đã chết héo từ lâu.
Trần Ngưỡng duỗi tay trái dưới vòi nước, trong nháy mắt nước chảy ra ào ào.
Nước chảy ra rất thông thuận, không có đồ vật gì cản trở.
Trần Ngưỡng không nói lời nào, chỉ nhìn Triều Giản.
Triều Giản dường như bị anh làm cho phiền, phun ra mấy chữ: "Bồn chứa nước dưới nắp bồn cầu kiếm chưa?"
Trần Ngưỡng nín thở một hơi, anh đã quên mất.
Cách phối trí của buồng vệ sinh rất tốt, cho nên trong tiềm thức anh coi bồn chứa nước dưới nắp bồn cầu là ẩn hình, và tự động che chắn khi anh vào cách gian.
Mắt mù quả nhiên là bệnh chung của mỗi người chơi đào thoát khỏi mật thất.
Trần Ngưỡng bắt đầu lật từng chiếc nắp thùng, khi đến chiếc thứ ba, anh tìm thấy một mảnh ghép nhỏ ở bên trong.
Nhưng anh còn chưa tỏ kịp mừng rỡ thì đã bị kẹt lại.
"Màu trắng.
"
Trần Ngưỡng nhéo nhéo mảnh vỡ, lật lên lật xuống, nhưng trên đó không có cái gì hết.
"Mảnh này là mảnh chúng ta cần tìm đúng không?"
Trần Ngưỡng ôm tâm lý may mắn hỏi Triều Giản.
Triều Giản bảo Trần Ngưỡng đưa điện thoại di động của Triệu Nguyên qua, hắn ấn mở di động, tìm được ảnh ghép hình, phóng to, vuốt đầu ngón tay, bấm vào một chỗ.
"Nơi này.
"
Trần Ngưỡng lau nước cho mảnh ghép rồi cẩn thận đặt nó lên màn hình, vừa với chỗ trống mà Triều Giản chỉ.
Mảnh vỡ trắng tinh này hóa ra là một trong bảy mảnh mà bọn họ đang tìm kiếm.
Phòng tắm có các vật dụng màu này sao?
(nhiệm vụ lần này có phòng tắm nam và nữ, nhà vệ sinh cũng là tách riêng.
)
Trí nhớ trong đầu của Trần Ngưỡng như nỗi lên gió lốc, nhưng anh không tìm thấy mảnh ghép tương ứng nào hết.
Ở chỗ này có đồ vật nào thuần trắng nữa đây! !
Triều Giản tắt điện thoại di động: "Tìm tiếp đi.
"
Trần Ngưỡng ngửa mặt nhìn hắn.
Triều Giản dùng mu bàn tay cầm điện thoại đập vào trán anh một cái, không quá mạnh: "Đừng nhìn tôi, nhìn bồn cầu rồi nghĩ xem anh còn bỏ qua cái gì nữa không.
"
"Lúc anh chơi trò chơi chạy thoát khỏi mật thất trên di động, tôi đã nói gì với anh, tự mình suy nghĩ đi.
"
Trần Ngưỡng thu hồi sự chú y khỏi những mảnh ghép trắng tinh, anh ổn định lại, tiếp tục tìm.
Một lúc sau, Trần Ngưỡng tìm thấy mảnh ghép thứ hai trong một két nước khác.
Vẫn là trắng tinh không có màu sắc.
Một loại linh cảm xấu chợt ập đến, Trần Ngưỡng một bên hy vọng không phải như những gì anh nghĩ, một bên tăng tốc tìm kiếm.
! !.
.
Trên bãi biển, Triệu Nguyên và những người khác đang đào cát.
Trương Kính Dương và nhϊếp ảnh gia bù đầu làm việc, bọn họ biểu hiện ra vẻ sốt ruột "mau đào cánh tay phải của nữ thi lên", Triệu Nguyên ngoài miệng không chịu để yên tìm hai người khác lải nhải.
Phùng Sơ còn sống, điều này đã làm giảm sự nghi ngờ của bọn họ đi rất nhiều, và cũng làm cho bầu không khí trở nên hài hòa hơn.
Triệu Nguyên nói: "Phùng Sơ, tôi nghĩ tôi đã biết vì sao đêm đó cậu lại! ! Phi!"
Hắn đang há miệng nói chuyện, Hà Tường Duệ đột nhiên vung một sạn cát, hơn một nửa số cát đều bị gió đưa vào trong miệng, hắn tức giận chửi: "Cái đù, anh làm gì vậy hả?"
Hà Tường Duệ nháy mắt ra hiệu cho Triệu Nguyên, tại sao khi không cậu lại nhắc tới chuyện này thế hả?
Không đề cập tới, thì mầm mống của sự nghi ngờ sẽ không được rút ra, vốn dĩ ngay từ đầu đoàn đội đã không mấy gắn kết rồi, nếu lại làm như vậy, thì sẽ không thể gắn lại nữa đâu.
Triệu Nguyên nào biết anh ta nghĩ thế nào, hắn lại phi phi vài cái mới nói tiếp.
"Tôi đoán thực ra mọi chuyện là như vày, đêm đó cậu bị ma nhập!.
Cho nên cậu hoàn toàn không biết chúng tôi gọi cậu, và cậu cũng không biết rằng cậu đã bước ra khỏi lều trại, giẫm lên bãi nước cạn rồi mang cát ướt vào trong lều.
"
Tròng mắt Hà Tường Duệ đảo quanh, buổi sáng ngày đó phản ứng đầu tiên của anh ta chính là nghĩ thế này.
Nhưng nếu sự thật đúng là như vậy, thì vẫn có một vấn đề không hợp với lẽ thường.
"Nếu thật như lời cậu nói, vậy thì tại sao nữ quỷ lại không gϊếŧ cậu ta?"
Phùng Sơ ở ngay bên cạnh, Hà Tường Duệ lại lướt