Văn Thanh bày ra vẻ mặt vui đùa nhìn Triều Giản, vì chiếm tiện nghi, loại thao tác đầy mùi trà này mà ngươi cũng dùng.
Không sợ ta mách lẻo hả?
Ta mách lẻo rồi đấy.
Triều Giản nhếch môi nở nụ cười nửa miệng, rồi hắn nhắm mắt lại, cúi người về phía trước "rất tùy tiện", ngả đầu lên đùi Trần Ngưỡng.
Văn Thanh: "......"
"Phốc"
Bong bóng lớn dính trên mặt Văn Thanh, hắn cuộn kẹo cao su sang một bên, dùng tay chỉ vào Triều Giản: "Giả bộ, giả bộ, giả bộ!"
Lúc này Trần Ngưỡng mới phản ứng lại, anh nhìn thiếu niên hô hấp đều đều như đã ngủ say, anh cho Văn Thanh một ánh mắt, cậu đừng có làm ầm ĩ.
Văn Thanh đấm đấm ngực, vẻ mặt rất uất ức như muốn nói "Tôi quá khó khăn mà".
Đúng rồi, vừa rồi hắn nói muốn mượn vai dựa một chút, Triều Giản lập tức biến thành xác chết vùng dậy, cũng hộ thực gớm (bảo vệ đồ ăn của bản thân) .
Nếu bây giờ hắn tiếp tục, Triều Giản chắc chắn sẽ bùng nổ.
Đến lúc đó hắn ngay tại chỗ vạch trần là được.
Văn Thanh kiềm chế không được nhếch khóe miệng, à há, mình thật là thiếu đạo đức làm sao.
"Bẹp bẹp"
Văn Thanh nhai kẹo cao su liếc mắt nhìn thiếu niên đang gối lên đùi Trần Ngưỡng, ánh mắt hắn có chút hưng phấn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên hắn đã ngửi thấy mùi của đồng loại rồi.
Thực hiển nhiên, bọn họ đều trải qua một thời thơ ấu và niên thiếu thú vị.
Triều Giản lại khác với hắn.
Loại khác biệt này làm hắn hiểu thêm được, thiếu niên Triều Giản, hay thành niên Triều Giản đều có ý tứ.
Không giống hắn, bỗng trở nên rất nhàm chán sau một ngày nào đó ở tuổi thiếu niên, để tìm lại năng lượng sống cho bản thân, hắn đã phải rất vất vả mất một phen tâm tư.
Tóm lại chính là, tên Triều Giản này sống được thú vị hơn hắn nhiều.
Hiện tại Triều Giản lại còn có mục tiêu và phương hướng.
Điểm này thật sự khiến người khác không vui một tí nào.
Văn Thanh không vui muốn dựa vào đầu vai Trần Ngưỡng, còn chưa dựa tới đã bị người vô tình đẩy ra.
"Nóng muốn chết, đừng có dựa." Trần Ngưỡng nói.
Văn Thanh khoa trương làm dáng Tây Thi ôm tim: "Soái ca, anh...!anh, anh, còn có tiêu chuẩn kép."
Trần Ngưỡng cảm thấy mấy từ này quen tai, Hướng Đông cũng từng nói quá thì phải, lúc ấy anh trả lời như thế nào, hiện tại vẫn rập khuôn nói lại: "Cậu cùng một đứa nhóc so đo cái gì."
Văn Thanh muốn cười, nhóc con? Gạt sức mạnh vô hình sang một bên không nói, thì liệu có đứa nhóc nào có khí chất máu lửa như vậy không?
Tuổi còn trẻ như vậy, mà giống như đã chui qua một biển xác chết rồi ấy.
Không một người bình thường nào dám khoa tay múa chân trước mặt hắn, trừ phi là đứa ngu nào đó mất trí, quên mất hai loại cảm xúc sợ hãi và kiêng kị mới dám làm thế.
Đây chính là nguyên nhân tuy tên này chống nạng, cũng không ai dám công khai bắt nạt hắn, nhiều nhất là thầm mắng chửi thôi, không kết bạn cũng không muốn kết thù với hắn, mặc kệ không hỏi, chọn lọc che chắn.
Bản năng của con người là cách tự vệ mạnh mẽ nhất.
Văn Thanh ý vị không rõ nhìn chân trái của Triều Giản, lần sau gặp mặt, chắc cái chân "tàn" kia có thể bị bỏ đi rồi cũng nên.
Đến lúc đó, vật tự vệ không còn là chiếc nạng nữa, vậy sẽ là vật gì?
Văn Thanh nhét cổ tay vào túi áo vét, dùng giọng điệu như một ông lão đứng ở cửa thôn huyên thuyên, hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Hắn biết dùng dao không?" Văn Thanh hỏi.
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Chưa từng thấy qua."
Văn Thanh kéo dài giọng "À", rồi nói: "Tôi biết một người rất giỏi dao."
Họ Cận dựa sắc đẹp có thể chặt chém tất cả một đợt, nếu là tìm được một thanh dao trong thế giới nhiệm vụ, vậy thì càng vô địch, cảnh gϊếŧ cương thi có thể so với biểu diễn văn nghệ quy mô lớn.
Chém đều là cùng một bộ vị, bảo chứng không kém không lệch.
Bày biện còn chỉnh tề, một người tiếp một người, cùng một khoảng cách cùng một phương vị.
Tuyển thủ của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thời kì cuối chỉ chính là tên đó.
Trần Ngưỡng thấy Văn Thanh vẫn luôn nhìn mình, anh cạn lời nói : "Người dùng dao đó là nhiệm vụ giả?"
"Ờ." Văn Thanh cười xấu xa, "Chỉ cần anh sống thêm vài nhiệm vụ là được, rồi anh sẽ gặp được tên đấy."
"Há, tên đó họ Cận, cũng có một gương mặt như tác phẩm nghệ thuật giống đứa nhóc nằm trên đùi anh."
Trần Ngưỡng không để trong lòng, chuyện này xong việc nói sau, nhiệm vụ lần này còn chưa có hoàn thành.
Thiếu niên trên đùi xoay người sang một bên, mặt hướng vào trong, nằm càng sát vào Trần Ngưỡng.
Chóp mũi cao gần như cọ vào bộ đồ ngủ của Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng cảm thấy hô hấp của thiếu niên quá nóng, phun ra làm anh hơi ngứa nên đẩy nhẹ đầu đối phương ra sau.
Lòng bàn tay sờ vào khô ráo, không có mồ hôi.
Đầu thiếu niên lại xoay trở về, cái ót còn ở trên đùi Trần Ngưỡng cọ cọ, một cánh tay đặt ngang đôi mắt, đôi môi màu nhạt hơi mím lại.
Hô hấp đều đều.
"Thế mà còn không tỉnh, ngủ cũng say thật đó."
Trần Ngưỡng uể oải ngáp một cái, anh cũng buồn ngủ.
Văn Thanh nhìn từ đầu chí cuối chỉ biết chậc lưỡi, lẽ nào Trần Ngưỡng có em trai hay em gái, cho nên làm anh lớn làm quen rồi, trong tiềm thức mới xếp Triều Giản vào cột em trai, cho rằng gia hòa vạn sự hưng, ca ca đệ đệ một nhà thân, sợ là anh chỉ biết trên đời này có tỷ đệ luyến, không biết còn có cái gọi là niên hạ.
Chậc.
Đệ đệ của đệ đệ lớn hơn cả ca ca.
(thằng em của Triều Giản lớn hơn Trần Ngưỡng.)
Trần Ngưỡng nghe được tiếng cười ha ha ha như ngỗng kêu của Vân Thanh, anh đen mặt: "Cậu đang nghĩ gì mà biểu tình quái dị thế hả?"
"Tôi đang suy nghĩ, anh chơi với......"
Văn Thanh vui cười đổi chữ "Lửa" thành dao(đấu kiếm hả gì), hỏi Trần Ngưỡng có thích chơi hay không.
Trần Ngưỡng lột một miếng kẹo cao su ném vào trong miệng, hương vị mát lạnh khiến anh hơi nâng cao tinh thần: "Tôi không thích dao, tôi thích những thứ nhỏ hơn, như đinh sắt hay mảnh thiết mỏng gì đó chẳng hạn ."
Hai mắt Văn Thanh tỏa sáng: "Tôi cũng vậy nè."
Hắn duỗi tay phải về phía Trần Ngưỡng, rồi dùng chính tay trái của mình nắm lấy: "Vậy chúng ta là bạn bè rồi nhé."
Trần Ngưỡng: "......"
Người này dựa vào lực lượng của một mình mình là có thể diễn ra cả một thế giới.
.........
Trước khi mặt trời lặn mọi người đào ra hài cốt của nữ thi, trên mảnh ghép, vị trí đó là cánh tay phải, nhưng bọn họ lại đào ra một khúc của phần thân thể.
Vật thật không tương ứng với hình ảnh trên mảnh ghép.
Xem ra chỉ đào lên mới biết bên dưới chôn khúc nào với khúc nào.
Công cuộc đào cát nhàm chán trở thành một chiếc hộp mù.
Thêm một chút cảm giác chưa biết.
Nhưng