"Là thác nước!"
"Những người đó đang nhìn thác nước!"
Trên sườn đồi ồn ào vô cùng, cảnh tượng trước mắt khiến không ít người kinh hãi.
"Thác nước có cái gì ư?"
"Chẳng lẽ đang tổ chức tế lễ để đón thủy quỷ.
"
"Thủy quỷ gì, còn có quỷ sao? Thật đáng sợ, tại sao tôi lại vào loại địa phương này, tôi chỉ muốn ra ngoài mua chút trái cây thôi mà, tôi phải về nhà hu hu hu! ! "
"Mẹ nó câm miệng cho lão tử!"
Hướng Đông hung thần ác sát gầm lên, em gái mắt to cứng rắn nghẹn nước mắt lại.
Một nỗi hoang mang dồn nén bao trùm cả sườn đồi.
Từ góc độ này, Trần Ngưỡng có thể nhìn thấy thị trấn nhỏ sống cạnh nước.
Đàn chim vượt núi sông, thác nước lồng lộng trong núi, như một sợi xích trắng.
Dòng nước uốn khúc thành sông, sau khi rẽ ra một vài khúc cua thì áp lực nước chậm dần.
Trưởng trấn cũng đứng ở trong sông, đôi mắt nhìn vào thác nước.
"Xôn xao --"
Vô số cát, đá, tôm cá trên núi bị cuốn trôi xuống sông cùng với dòng chảy xiết.
"Động! ! "
Thanh niên có dáng vẻ hoạt bát đáng yêu kêu lên, "Bọn họ động rồi.
"
Những người đó ở dưới sông đều cúi xuống, đưa tay xuống nước mò mẫm tìm thứ gì đó.
Hướng Đông ngậm thuốc híp mắt: "Động tác này nhìn quen mắt thật, chẳng lẽ là bọn họ đang! ! "
Em gái mắt to nức nở nói tiếp: "Bắt cá hả?"
"Làm sao có khả năng.
" Cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam nói, "Đây là thế giới nhiệm vụ, chúng ta phải làm nhiệm vụ, phải đánh quái, những người ở trong nước đó có hành vi kì lạ như vậy, sao có thể là ở bắt! ! "
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã có một trấn dân mò được cái gì, ném lên trên bờ.
Đó là một con cá chép lớn sống động.
Cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam: "! ! "
Những người khác: "! ! "
"Thật sự là đang mò cá a, làm tôi sợ muốn chết.
" Em gái mắt to vỗ vỗ bộ ngực, "Cũng may là chỉ đang bắt cá.
"
"Bắt cá thì không sợ?"
Chàng trai nhìn xuống núi tự nhủ: "Sao mình cảm thấy chính vì điều này mà khiến người ta rợn cả tóc gáy vậy chứ.
"
Xunh quanh một mảnh im lặng.
Tâm trạng của mọi người đi từ lo lắng đến thoải mái và quay trở lại thành căng thẳng.
Tất cả đều nín thở, ngửa cổ nhìn xuống.
Toàn bộ con sông đầy ấp những người bắt cá, có thể ước tính toàn bộ người dân trong thị trấn đều ở đây.
Sông không sâu lắm, chỗ sâu nhất gần đến thắt lưng, chỗ cạn chỉ dưới mắt cá chân.
Trẻ con xách giỏ tre lớn nhỏ, đuổi theo nhau chơi đùa giữa những khóm hoa xa xa, người lớn thì lần lượt xắn tay áo, có người dùng tay kéo lưới đánh cá, có người trực tiếp dùng tay không.
Sóng nước gợn sóng phản chiếu dòng người bận rộn, và cả những ngọn núi bí ẩn ở phía sau bọn họ.
Đây đáng lẽ phải là sự ồn ào của một vụ thu hoạch được mùa.
Thế nhưng, khung cảnh hiện giờ tràn ngập cảm giác không khoẻ rất ngưng trọng.
Luồn không khí ngưng trọng đó được gió núi cuốn lên, gửi cho mọi người trên sườn đồi.
Hướng Đông kéo cỏ dại đang quấn chặt đùi mình ra, dùng chân giậm chân một cái: "Nhiệm vụ lần này có thể sẽ liên quan đến bắt cá.
"
Trần Ngưỡng thở dài: "Không phải có liên quan, là chắc chắn.
"
"Xong con bê, lão tử không biết bắt cá.
" Hướng Đông liếc nhìn bàn tay Trần Ngưỡng đang gãi đầu, "Mày cũng còn may nhỉ, không tiến vào lúc tay còn thối rữa, bằng không mày bắt cái cớt gì.
"
Sau đó lại ghét bỏ phun ra hai chữ: "Thật xấu.
"
Trần Ngưỡng vò đầu tóc đã ra dài hơn một chút của mình, bãi tắm lần đó đã bị hố qua, cảm giác đó cả đời này anh đều không thể quên được, sống không bằng chết.
Anh không quan tâm đến hai chữ vừa rồi của Hướng Đông, bên tai lại thình lình vang lên tiếng chửi của đối phương.
"Mẹ kiếp, nhìn cái gì mà nhìn!"
Hướng Đông dữ tợn phỉ nhổ: "Chỉ là móng tay chưa mọc tốt vậy mà cũng ghê tởm? Nếu như nhìn thấy não nổ tung, thi thể bị lột da, xác sống, chẳng phải là muốn! ! "
"Oa"
Em gái mắt to nôn oẹ.
Hướng Đông bắt gặp vài ánh mắt đổ dồn về phía mình, hắn tập trung nhìn vào người có ánh mắt nóng bỏng nhất kia, đó là một chị gái trưởng thành mặc sườn xám, hắn đảo mắt nhìn người ta từ trên xuống dưới, môi nhếch lên, trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười mê hồn.
"Chị đại, đừng có phát xuân với tôi, tôi là gay, không ngủ với gái.
"
Vẻ quyến rũ trong mắt chị gái sườn xám chợt đông cứng lại.
Cô thay đổi tư thế đứng, đôi chân dài trắng nõn dưới chiếc sườn xám xẻ tà đối diện với Trần Ngưỡng và Triều Giản! !
Người trẻ tuổi đứng ở phía sau.
Thanh niên vội vàng lấy tay che mắt, phi lễ chớ coi.
Chị gái mặc sườn xám liên tục gập trắc trở, nhưng cô không ngã xuống, mà nhanh chóng chỉnh sửa biểu cảm, hờn dỗi vẫy tay một cách gượng gạo nói: "Ta họ Kiều, mọi người có thể kêu ta là cô Kiều.
"
Mọi người thuận thế giới thiệu tên với nhau.
Chàng trai bị cô Kiều trêu chọc tên là Cát Phi, cô gái có mái tóc ngắn màu xanh lam là Châu Châu, và cô gái bên cạnh có khuôn mặt trái xoan họ Hương.
Trần Ngưỡng nghe thế, dư quang dời qua, cái này họ anh nghe thấy hai lần rồi, lần đầu tiên nghe thấy là ở bệnh viện phục hồi chức năng.
"Tên đầy đủ là Hương Tử Mộ.
" Cô gái mặt trái xoan nói.
Trần Ngưỡng không dễ làm người phát hiện anh quan sát cô, mặt mày cô thiên về nhạt nhẽo, khí chất lại trí thức và hiền lành, cô không hề giống nam y tá Hương Nguyệt trong bệnh viện phục hồi chức năng, hẳn là không phải người quen.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Trần Ngưỡng lại hỏi một tiếng: "Cô Hương, cô có quen một nam y tá trong bệnh viện phục hồi chức năng tên là Hương Nguyệt không?"
Hương Tử Mộ lắc đầu.
Trần Ngưỡng còn nghĩ hỏi lại vài lần, trước mắt anh đột nhiên đen thui, là chiếc mũ lưỡi trai màu xám của anh bị Triều Giản ném lại đây, đội ở trên đầu anh, vành nón được dè rất thấp, che khuất tầm mắt.
Trích đoạn nhỏ vì vậy mà bị gián đoạn.
Trần Ngưỡng đẩy vành mũ lên trên, không hỏi thêm câu nào nữa.
Nam có tên nữ tính hóa, nữ lại có tên nam tính hóa, chỉ là ngược lại, thật trùng hợp.
Trần Ngưỡng nắm lấy vành mũ kéo qua trái phải, dùng tay chặn lại sự thăm dò trong mắt.
Mấy người còn lại lần lượt là thợ sửa xe lão Ngô, thầy Tạ dạy môn ngữ văn, em gái mắt to là học sinh cùng với cậu trai có mái tóc xoăn tên Tiền Hán.
Trần Ngưỡng nghe thấy tên người giới thiệu cuối cùng, anh buột miệng thốt lên: "Tiền Tần là gì của cậu?"
Tiền Hán ngẩn ngơ: "Anh trai tôi.
"
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, đệ đệ còn nhớ rõ ca ca, chứng minh đối phương chưa bỏ mạng ở thế giới nhiệm vụ sau.
Văn Thanh coi nhiệm vụ như trò chơi, Tiền Tần lại coi nhiệm vụ như giải một bài toán số học, anh ta thông minh, máu lạnh và lý trí, không những phải trả lời đúng mà còn phải tìm ra công thức ngắn gọn nhất.
Đó là một nhân vật tàn nhẫn, rất có thể gặp lại trong tương lai.
Trần Ngưỡng đón nhận ánh mắt muốn hỏi nhưng không biết làm thế nào để hỏi của Tiền Hán, giật giật lông mày, anh trai có khuôn mặt của một học giả, em trai lại có khuôn mặt của học tra.
"Tôi làm qua nhiệm vụ với anh trai cậu.
" Trần Ngưỡng ngắn gọn nói.
Tiền Hán chớp mắt: "Á! ! Ơ, ờ ờ.
"
Trần Ngưỡng giới thiệu bản thân và Triều Giản, sau đó là Họa gia cùng Hướng Đông, sau khi quá trình này kết thúc, thông tin trao đổi ban đầu là cô Kiều đang thực hiện nhiệm vụ lần thứ tư, thầy Tạ là lần thứ hai.
Còn mấy người khác đều là người mới.
Mười hai người lần này, có kinh nghiệm và thiếu kinh nghiệm, một nửa một nửa.
Trần Ngưỡng hỏi về lời nhắc nhiệm vụ, nhưng không ai trả lời.
"Sao chứ?"
Hướng Đông dùng cái tay kẹp điếu thuốc chỉ từng người một: "Ai mẹ nó nói dối? Đứng ra cho Lão Tử!"
Mọi người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, hai mặt nhìn nhau không nói lời nào.
Trần Ngưỡng âm thầm lưu ý biểu tình của bọn họ, cả đám không có biểu hiện nào là bất thường, có vẻ như không có ai đang đục nước béo cò, chẳng lẽ lần này không có gợi ý nào sao?
Anh liếc nhìn thị dân ở dưới sông, vươn tay kéo Triều Kiến quay người rời khỏi sườn đồi: "Vào thị trấn thôi.
"
Từ phía sau chợt truyền đến giọng nói của Hướng Đông: "Còn xách túi mua sắm nữa hả? Ném đi chứ!"
Trần Ngưỡng không ném, anh đeo ba lô, một trái một phải xách túi lên, đi theo bước chân Triều Giản.
"Các tòa nhà trong thị trấn rất cũ, nhưng người dân thị trấn cũng ăn mặc như chúng